Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới


Hướng Nhật rất buồn bực, mặc dù tay đã sờ mò chán chê, nhưng vấn đề sinh lý vẫn chưa được chính thức giải quyết, hơn nữa nằm bên cạnh lại là một người đẹp gần như hoàn toàn khỏa thân, mà trớ trêu là chỉ có thể sờ chứ không thể ăn, cho nên dục hỏa thiêu đốt làm hắn đến tận hai ba giờ sáng mới thiếp đi. Trong khi đó, An đại tiểu thư đã sớm thoải mái gối đầu lên tay hắn mà chìm vào trong giấc ngủ.
Càng buồn bực hơn là, trời vừa sáng, Hướng Nhật đã bị người bên cạnh lay dậy. Lay hắn không phải người nào khác, chính là cô nàng cả đêm qua ngủ thật ngon trong lòng hắn - An Tâm, An đại tiểu thư.
- Hướng Quỳ, anh mau dậy đi.
Giọng nói An Tâm có chút khẩn trương, giống như có chuyện cực kì quan trong đang chờ nam nhân đi làm.
- Đừng ồn mà, Tâm Tâm, để anh ngủ tiếp!
Hướng nhật miễn cưỡng mở mắt ra một chút, sau đó ôm thân thể mềm mại trong lòng càng thêm chặt, tay trái đang đặt trên bộ ngực của nữ nhân cũng không quên vuốt ve hai trái tuyết lê căng mịn.
- Đáng ghét!
An Tâm "Ứ" một tiếng, mặc dù đã bị Hướng Nhật vuốt ve không biết bao nhiêu lần, nhưng trải qua một đêm ngủ say gần như đã "Quên" sạch, lúc này bị bàn tay nóng hổi của nam nhân kích thích, lại một lần nữa khơi dậy sư rạo rực và xấu hổ trong lòng, nàng vừa thẹn vừa giận, giọng nói cũng trở nên hung hăng:
- Mau xuống giường cho em, nếu không em đá anh xuống đấy!
Nói xong, thấy nam nhân không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng An Tâm càng thêm tức giận: Tên khốn này, chẳng lẽ hắn tưởng mình không dám đá hắn xuống giường? Đáng ghét!
Lại gọi thêm một lần nữa, nam nhân vẫn không có phản ứng, An Tâm cắn răng, nàng vùng lên nhéo vào bên hông đối phương, cổ tay hung hăng xoáy một vòng:
- Còn không xuống giường em đá anh thật đấy.
Hướng Nhật không có cách nào ngủ tiếp được, hắn mắt nhắm mắt mở nói:
- Bà xã, cho anh ngủ thêm một lúc được không, có chuyện gì chờ anh ngủ dậy rồi hẵng nói.
- Không được!
Không chờ hắn nói xong, An tâm đã mở miệng cắt ngang.
- Ngày hôm qua anh nói gì đã quên rồi sao? Đáng ghét, rõ ràng đã nói sáng sớm phải trở về phòng mình để tránh bị Sở Sở và Thanh Thanh bắt gặp, anh xem lại mình đi, đến giờ vẫn còn làm biếng trên giường của người ta.
- Á?
Hướng Nhật vỗ đầu một cái, lập tức hắn nhớ ra ngay, việc này đúng là do hắn đề xuất, chủ yếu là đề phòng lỡ mình ngủ quên mà Sở Sở hoặc Thanh Thanh lại đến phòng mình kiểm tra, vạn nhất không thấy người đâu, như vậy hậu quả thật nghiêm trọng. Nghĩ tới đây, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn một nửa, hắn đang định bò người dậy, nhưng rồi không nỡ rời xa cái thân thể trắng nõn vừa mềm mại vừa ấm ấp đang ôm trong lòng, cho nên lại chui vào chăn. Hắn chớp chớp mắt rồi hỏi:


- Tâm Tâm, bây giờ là mấy giờ?
- Hỏi để làm gì! Còn không dậy đi, lười như quỷ ấy!
An Tâm cực kì bất mãn, nàng dùng sức nhéo mạnh hơn. Trên thực tế nàng đang lo sợ, sợ gian tình của mình và nam nhân kia sớm bị cô bạn tốt phát hiện, đến lúc đó thật sự xấu hổ vô cùng, dù sao bây giờ nàng cũng chưa chuẩn bị thật tốt cho việc phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng. Cho nên, việc quan trọng hàng đầu trước mắt là đuổi được nam nhân về phòng của hắn.
- He he.
Hướng Nhật thoáng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, phát hiện mới tờ mờ sáng, sợ rằng còn chưa đến sáu giờ. Hắn hiểu rõ thói quen sinh hoạt của hai nàng kia, có lẽ sẽ không dậy sớm như vậy, tối thiểu cũng phải bảy giờ, nói cách khác, mình được an toàn cho đến trước thời điểm ấy! Mà trong khoảng thời gian này cũng đủ cho mình động chân động tay rồi.
- Anh, anh muốn làm gì? Còn không mau xuống giường, bị đám Sở Sở phát hiện bây giờ!

Thấy nam nhân cười càng lúc càng ám muội, An Tâm cũng càng thêm bất an, nàng nóng nẩy thúc giục hắn.
- He he, giờ vẫn còn sớm mà.
Thấy cô nàng họ An hình như đã phát hiện chuyện không ổn nên đang chuẩn bị thoát ly lồng ngực của mình, Hướng Nhật một lần nữa ôm chặt nàng, lại còn ghé sát vào mặt nàng:
- Cho tới nay đều là anh thân mật với em trước, giờ cũng đến phiên em chủ động chứ nhỉ?
Nói xong, Hướng Nhật đưa miệng về phía trước, rõ ràng là muốn chờ cô nàng họ An hôn môi.
- Đáng ghét!
An Tâm mặt đỏ bừng, mặc dù nàng cũng thường chủ động hôn môi người khác, nhưng đối phương đều là nữ, đây vẫn là lần đầu tiên hôn môi nam nhân, hơn nữa còn ở thế hạ phong. Trước kia nàng đều đóng vai "Nam nhân", bây giờ thoáng cái đã đổi thành "Nữ nhân", thật sự có chút không quen.
- Hôn hay không hôn nào? Không hôn anh sẽ không đi, cứ ở đây chờ đám Sở Sở đến gọi anh.
Hướng nhật nắm được điểm yếu của cô nàng họ An, giờ phút này đương nhiên hắn phải dùng nó để uy hiếp.
- Hận anh chết đi được!
An Tâm hung hăng lườm một cái, xem dáng vẻ của nam nhân, nếu mình không hôn hắn một chút, có lẽ hắn thật sự sẽ không đi. Chẳng còn cách nào khác, nàng đành ghé môi mình lại gần môi hắn, nhẹ nhàng chạm một cái rồi lập tức rụt trở về. Hướng nhật chỉ cảm thấy bờ môi của mình được một vật mềm mại ẩm ướt khẽ chạm vào, đang định hưởng thụ một chút, không ngờ đối phương lại lập tức lui về, điều này làm hắn cực kì bất mãn:
- Sao nhanh như vậy? Anh chẳng cảm giác được gì cả, không được, ít nhất cũng phải là một nụ hôn dài lãng mạn kiểu Pháp chứ.

- Chỉ biết khi dễ em là giỏi.
An Tâm lầm bầm nói, nhưng nàng biết hôm nay nam nhân nếu không chiếm đủ tiện nghi thì không chịu đứng dậy, huống hồ cả thân thể của mình đều nằm trong vòng tay của nam nhân, cho nên nàng cũng chỉ còn cách dâng lên môi thơm.
Thấy vậy Hướng nhật cực kỳ hài lòng, để tránh cô nàng lại chạy trốn như lúc nãy, cái tay hắn vốn đặt trên ngực đối phương liền chuyển ra phía sau gáy của nàng, sau đó không chút ngại ngùng đưa đầu lưỡi vào trong miệng của đối phương, ra sức quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho vừa mềm vừa ẩm ướt của An Tâm.
Một lúc lâu sau. đến khi cả hai không thể hít thở được nữa thì mới tách ra.
- Hài lòng chưa?
An Tâm mặt trắng không còn chút máu lườm nam nhân một cái, cũng vì nụ hộn vừa rồi mà nàng cảm thấy hết sức rạo rực, khi chủ động hôn. Cảm giác hình như có chút khác biệt.
- Cũng bình thường.
Hướng Nhật đúng là một tên được voi đòi tiên, vừa mới chiếm được đại tiện nghi, trong đầu hắn đã nảy ra một chủ ý khác:
- Tâm Tâm, anh cũng sắp đi rồi, có thể cho anh sờ một chút được không.
- Không được!
An tâm lập tức cự tuyệt, nam nhân muốn gì đương nhiên nàng biết rất rõ, chính mình đã đồng ý cho hắn sờ ngực, mà giờ hắn lại yêu cầu thêm, rõ ràng là muốn sờ. Đấy là đạo phòng tuyến cuối cùng của mình, nếu để nam nhân chạm vào, nhất đinh hắn sẽ tiến thêm một bước nữa. Đến lúc đó vạn nhất kinh động đám Sở Sở, vậy mình còn mặt mũi mà gặp ai nữa.
- Ài.

Hướng Nhật thở dài một hơi, trên mặt có vẻ rất thất vọng, đương nhiên phần lớn là giả bộ. Chủ yếu là muốn khơi dậy sự đồng cảm của cô nàng họ An, xem nàng có thể mềm lòng mà đáp ứng mình hay không, tuy nhiên sau khi thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ gì khác lạ, rốt cuộc Hướng Nhật thật sự thất vọng:
- Nếu đã vậy, anh đi trước.
Nói tới đây, Hướng Nhật lại chuyển sang giọng đe dọa:
- Tuy nhiên lần sau nếu em dám cự tuyệt ông xã này, cẩn thận ông xã này cho em biết tay!
Nói xong, hắn lại vuốt ve hai trái tuyết lê mềm mại trước ngực đối phương một lúc, sau đó mới chịu bò người dậy, đi xuống giường mặc lại chiếc áo ngủ mà tối hôm qua hắn tùy tiện quăng vào một chỗ.
Đáng tiếc hình như cô nàng họ An không hề để mấy lời uy hiếp vào trong lòng, nàng bắt đầu dùng bản tính vốn có đối xử với hắn:

- Biết rồi, biết rồi. Lúc ra ngoài nhớ thuận tay đóng cửa lại nhé.
Hướng Nhật vốn vừa mới xoay người đi đã lập tức quay đầu lại, dáng vẻ giống như có thể xông tới bất cứ lúc nào:
- Em nói cái gì!
An tâm lập tức trở nên thành thật:
- Không mà! Em có nói gì đâu. Anh hung hăng như vậy làm gì! Cùng lắm thì lần sau người ta cho anh sờ chỗ đó!
- Hừ!
Lúc này Hướng Nhật mới hài lòng quay đầu đi. Thời gian mặc dù còn sớm, nhưng vì đề phòng vạn nhất, có lẽ vẫn nên quay về phòng ngủ của mình sớm hơn chút. Chờ đến lúc ủ ấm cả chăn mền trên giường mình, sợ rằng đám Sở Sở có muốn cũng không thể nghĩ ra việc mình đã trải qua cả một đêm trong phòng của cô bé họ An, đúng không nào?
Có điều ý định thì rất hay, đáng tiếc trên thế giới này không phải lúc nào cũng được như ý muốn. Vừa mới mở cửa phòng cô nàng họ An, Hướng Nhật bất ngờ bắt gặp một cặp mắt đen láy, mà chủ nhân của cặp mắt kia cũng đang ngạc nhiên nhìn hắn, giống như có muốn cũng không thể nghĩ tới việc người đi ra từ phòng cô bạn tốt vào lúc sớm như vậy lại là lưu manh.
- Sư phụ, sao anh lại.
Thạch Thanh không nói hết câu, đó là bởi vì có một chuyện khác càng khiến nàng thêm giật mình. Quá trùng hợp, nàng vừa mới từ toilet đi ra, bởi vì chỗ ấy thật khéo làm sao lại nằm đối diện phòng ngủ của cô bé họ An, hơn nữa nam nhân lúc đi ra cũng không đóng cửa, cho nên nàng nhìn thấy cả những gì trên giường bên trong phòng ngủ của bạn tốt. chính là cái cô nàng có sở thích đặc biệt kia. Nửa người dưới của nàng ta vừa mới nằm sấp xuống, nhưng đấy không phải điều chủ yếu, quan trọng nhất là nửa thân trên cô bạn tốt của nàng không hề mặc áo, từ mức độ cơ thể lộ ra mà đoán, chắc chắn toàn thân đang trần như nhộng!
- Cái này.
Hướng Nhật cũng không ngờ sẽ gặp phải đồ đệ trong tình cảnh này, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng tìm được cái lý do vô cùng hoang đường mà trước kia đồ đệ cũng đã từng sử dụng:
- An Tâm nói ngủ một mình rất sợ tối, cho nên anh mới.
Mới làm gì? Đáp án không cần nói cũng biết!



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới