Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim


Từ biệt hai người cậu vừa gặp mặt đã tặng "Đại lễ", Hướng Nhật cũng chẳng muốn đi tìm hai cô bé không biết đã lên cơn chạy đâu mất rồi, hắn đang định chào tạm biệt người đẹp họ Thư để rời khỏi chỗ này, nhưng khóe mắt lại bất ngờ liếc thấy An đại tiểu thư vừa đi từ trên lầu xuống đến nơi.
- Hướng Quỳ!
Còn chưa đến gần, An Tâm đã ngọt ngào gọi tên hắn.
Khóe mắt Hướng Nhật giật giật vài cái, hắn vội vàng gọi một tiếng "An Tâm" rồi bước nhanh sang một bên. Để tránh có hiểu lầm gì đó, hắn thấy tốt nhất là nên duy trì khoảng cách nhất định với người đẹp họ Thư.
Đáng tiếc Thư Dĩnh cũng không hiểu được tâm tư của hắn, lại còn nhanh chóng bước theo hắn, thậm chí sau khi nhìn rõ An đại tiểu thư toàn thân mặc một bộ nam trang nàng còn chủ động ôm lấy cánh tay của nam nhân:
- Hướng Quỳ, ai vậy?
Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, đang định thoát khỏi người đẹp ôm lấy cánh tay mình, An đại tiểu thư ở đối diện đã cười mà như không cười:
- Em về đây, một mình anh cứ từ từ mà vui vẻ.
Nói xong, không chờ nam nhân kịp phản ứng, nàng đã xoay người bỏ đi.
Hướng Nhật cuống cả lên, hắn có ý muốn dùng sức mạnh để thoát khỏi cánh tay của người đẹp, nhưng rồi lại có chút không đành lòng. Dù sao người ta cũng là người duy nhất trong đám đông đến chào hỏi mình trong khi ai cũng nhìn mình không thuận mắt, bây giờ đương nhiên không thể làm ra hành vi vong ân phụ nghĩa, tuy nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn cô nàng họ An tức giận bỏ đi, nàng mới là bạn gái chính thức của mình.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hướng Nhật lại nói ra một câu:
- Cô ấy là em gái anh!
- Hả?
Thư Dĩnh sửng sốt, có điều nàng quên mất tự hỏi tại sao một người em gái lại gọi thẳng tên anh trai mình, cô nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng ran, không ngờ mình đi ghen với em gái của bạn trai, thế này. Thư Dĩnh xấu hổ đến nỗi lấy hai tay bưng mặt. Ngay lúc nàng vừa buông cánh tay Hướng Nhật ra, trong nháy mắt hắn rất nhanh chạy ra ngoài. Khi Thư Dĩnh kịp phản ứng và đuổi theo đến ngoài thì đã không thấy bóng người đâu, lúc này nàng mới ủ rũ quay trở về đại sảnh.
Tốc độ của Hướng Nhật rất nhanh, cho nên không bao lâu sau đã bắt gặp An đại tiểu thư ở phía trước đang đi một mình, hắn vội vàng lớn tiếng gọi:
- An Tâm, An Tâm.
Tuy nhiên An Tâm ở phía trước hình như không hề nghe thấy gì cả, nàng vẫn xăm xăm bước về phía trước, hơn nữa tốc độ còn có vẻ nhanh hơn.
Hướng Nhật biết trong lòng nàng nhất định đang lên cơn ghen về việc vừa rồi mình được một cô gái thân mật ôm lấy cánh tay, vì vậy hắn nhanh chóng thay đổi cách xưng hô:
- Bà xã, bà xã.
Quả nhiên, An đại tiểu thư ở phía trước vừa nghe thấy thế liền ngừng lại, nàng xoay người lại:
- Đừng có gọi bậy bạ, em cũng không quen biết anh, bà xã của anh còn đang ở phía sau kia kìa.


Nói xong, lại xoay người bỏ đi.
Hướng Nhật đời nào để nàng ung dung bỏ đi, hắn vội vàng đuổi theo và kéo lấy tay áo của nàng:
- An Tâm, em nghe anh nói đã, anh không có chút quan hệ nào với cô ấy cả.
An Tâm không đợi đối phương nói hết câu, nàng lạnh lùng xen miệng vào:
- Cô ấy? Cô ấy nào? Anh nói gì mà em nghe không hiểu.
Hướng Nhật biết cô bé họ An đang phát tiết sự bất mãn trong lòng, hắn cười khổ, sau đó thề với trời đất:
- Bà xã, thật sự anh không có chuyện gì với cô ấy mà!

An Tâm hừ nhẹ một tiếng:
- Anh nói điều này với em làm gì! Em cũng chẳng là gì của anh cả! Muốn giải thích thì đi tìm Sở Sở ấy!
Thấy cô nàng họ An bắt đầu giở tính trẻ con, trong đầu Hướng Nhật nảy ra một ý, hắn làm ra vẻ đáng thương:
- Bà xã.
Ai ngờ nghiêm túc giải thích thì chẳng có tác dụng gì, thế mà giả bộ như vậy lại khiến An đại tiểu thư nổi cơn tam bành, nàng vươn tay ra trực tiếp nhéo vào lỗ tai của nam nhân, miệng hổn hển nói:
- Nói, anh có quan hệ gì với con hồ ly tinh kia!
Hướng Nhật vốn có thể né tránh, tuy nhiên vì muốn xoa dịu cơn giận của cô nàng họ An, cho nên hắn không dám nhúc nhích. Cũng may cô nàng chỉ dùng chút sức, hơn nữa Hướng Nhật lại là kẻ da thô thịt dày, vì thế hắn cũng không cảm thấy đau lắm. Có điều dù là như vậy, Hướng Nhật vẫn kêu lên thê thảm nghe rất đáng thương, hắn vừa xin tha vừa kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Từ việc bà "dì út" bất lương xuất hiện bức bách mình đi "chia rẽ uyên ương" cho tới việc bây giờ ngẫu nhiên gặp Thư Dĩnh trong buổi dạ tiệc, trên cơ bản không sót một chi tiết nào.
An Tâm mặc dù biết nam nhân rất giỏi bốc phét, nhưng rõ ràng muốn bịa ra cả câu chuyện như thế thật sự không dễ dàng gì, hơn nữa mình lúc nào cũng có thể tìm bà "dì út" kia để xác minh. Dù trong lòng đã tin hơn phân nửa, nhưng tay nàng vẫn không hề có ý buông lỗ tai nam nhân ra:
- Chính anh không có ý với người ta, nhưng con hồ ly tinh kia lại rất để ý anh, không thấy em vừa gọi một cái là cô ta lập tức ôm anh sao? Hơn nữa không ngờ anh cũng không đẩy cô ta ra. Hừ! Đàn ông các anh chỉ biết lăng nhăng là giỏi!
Trong khi đó, từ vẻ mặt của cô nàng họ An là Hướng Nhật đã biết nàng miệng cứng lòng mềm, giọng nói hắn càng thêm nhỏ nhẹ:
- Bà xã, em tha thứ cho anh lần này đi? Lần sau nếu còn xuất hiện tình huống như vậy, anh lập tức đẩy cô ấy ra!
An Tâm vẫn không hài lòng: - Muốn em tha thứ cho anh cũng được! Có điều anh không được phép gặp lại cô ta, người ta mà thấy thêm dù chỉ một lần cũng sẽ không để ý anh nữa!
- Rõ, rõ.

Hướng Nhật vội vàng gật đầu lia lịa, đồng thời cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tâm, tuy nhiên ngay lập tức hắn đã bị dáng vẻ mê người lúc cô nàng hờn dỗi hấp dẫn, nhất là cái từ "người ta" càng khiến cho Hướng Nhật nuốt nước miếng ừng ực.
Mắt thấy nam nhân cứ nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa hình như còn sắp chuẩn bị vồ lấy mình, An Tâm hết sức bối rối, nàng vội mở miệng chuyển đề tài:
- Em hỏi anh này, sao anh lại có mặt ở nhà Văn Văn?
- À.
Hướng Nhật cảm thấy hơi khó nghĩ, không phải vì hắn không trả lời được, mà chuyện này có dính dáng đến nữ sĩ quan cảnh sát, hắn không muốn chọc cô nàng họ An ăn dấm chua thêm một lần nữa.
- Sao không trả lời? có phải lại làm chuyện gì có lỗi với em không hả?
An Tâm thấy nam nhân nói năng ấp úng, biết đối phương đang có chuyện giấu mình, nàng bất mãn nên càng chất vấn.
Cân nhắc một hồi, cuối cùng Hướng Nhật đã có chủ ý, có điều đương nhiên hắn không thể lập tức trả lời, bởi vì như vậy chỉ làm tăng thêm sự hoài nghi của cô nàng họ An chứ không mang đến cho hắn ích lợi gì, vì vậy lưu manh làm bộ xấu hổ:
- Không phải không trả lời, mà anh sợ trả lời rồi e sẽ cười anh.
- Cười anh?
An Tâm không khỏi cau mày, nhưng tảng đá lớn trong lòng cũng đã được buông xuống, nếu nam nhân nói như vậy, khẳng định không giống với những gì mình nghĩ trong lòng, nhưng nàng vẫn chưa yên tâm hẳn:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Anh không nói làm sao biết em sẽ cười anh?
- Thật ra. Anh đi làm gia sư!
Vẻ mặt Hướng Nhật trông giống như thật, đến nỗi ai nhìn vào cũng tưởng giờ phút này hắn đang rất xấu hổ.

- Gia sư?
An Tâm hoài nghi nhìn nam nhân, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
- Anh có nhiều tiền như vậy, còn cần làm gia sư sao?
An Tâm còn nhớ rõ, mới vừa rồi nam nhân đã nói, loáng cái đã cho con hồ ly tinh kia mượn một trăm triệu, giàu như vậy còn cần đi làm gia sư kiếm sống sao? Mặc dù trong lòng thắc mắc tại sao nam nhân có nhiều tiền như vậy, nhưng nàng biết khi nào nên hỏi, khi nào không nên hỏi.
- Cái này. Anh chỉ muốn nếm thử cảm giác làm một người thầy gương mẫu.
Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, vừa rồi quả thật hắn không chú ý đến cái sơ hở này, nhưng may mà lý do cũng có sẵn. Thấy vẻ hoài nghi trong mắt cô nàng họ An càng dầy đặc, Hướng Nhật rốt cục tung ra một chứng cớ rất có sức thuyết phục:

- Hôm đó, không phải cái đầu tiên anh thấy là thông báo tuyển gia sư sao? Vì vậy đi thử xem thế nào, không ngờ lại được tuyển. Không tin, em có thể đi hỏi. Văn Văn, cô ấy biết rõ nhất!
Nhắc tới hai chữ "biết rõ", Hướng Nhật nặng giọng. Có điều trong câu nói cái mà hắn nhấn mạnh là làm gia sư chứ không phải thông báo tuyển dụng. Tin chắc rằng nếu cô nàng họ An đi hỏi, nhất định chỉ hỏi có phải mình đến làm gia sư hay không, đến khi nhận được câu trả lời chứng thực, chuyện có phải mình "thấy thông báo tuyển dụng" mà đến hay không có lẽ nàng sẽ không hỏi, thậm chí căn bản không để ý đến cái vấn đề tiểu tiết này.
Qủa nhiên, sau khi nghe nam nhân giải thích một hồi và long trọng thề thốt là có người làm chứng, An Tâm rốt cuộc tha cho lỗ tai của hắn, nhưng câu nói tiếp theo của nàng khiến cho Hướng Nhật không thể không trả lời một cách cẩn thận:
- Em cảnh cáo anh, anh làm gia sư thì cứ làm, nhưng không được quyến rũ con bé Manh Manh, nếu không đừng trách em không khách khí!
- Làm gì có chuyện ấy? Nó chỉ là một cô bé thôi mà, anh căn bản chả có hứng thù gì với nó cả.
Hướng Nhật ngoài miệng thì nói không dám, nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảnh trong phòng ngủ của cô bé, khi cùng hai cô bé kia chơi trò "hôn" đã nếm hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn xen lẫn với hơi thở thanh xuân tràn ngập sức sống. Nhưng chỉ dạo trong đầu một vòng, Hướng Nhật quay trở lại với hiện thực, nhìn sắc mặt lạnh lùng trông rõ ràng là đang uy hiếp mình của cô nàng họ An, hắn nhịn không được rạo rực cả người, thậm chí còn định xông lên cho nàng một nụ hôn dài.
Nhưng An Tâm sớm đã nhận thấy có gì đó không ổn, nàng tránh trước một bước, rồi vừa chạy vừa cười khanh khách:
- Sớm biết anh sẽ như vậy, đừng hòng nhé!
Hướng Nhật rống lên một tiếng rồi đuổi theo:
- An Tâm, em trốn không thoát đâu, mau dừng lại, nếu không để ông xã bắt được sẽ hôn em mười lần, đánh mông em năm mươi lần.
An Tâm thuận miệng đáp:
- Chờ anh bắt được hẵng nói.
Hướng Nhật cười he he, hắn cũng không định bắt ngay lấy đối phương, trước cứ chơi mèo vườn chuột đã, chờ đùa giỡn chán rồi mới bắt nàng lại, sau đó. He he! Trong lòng Hướng Nhật đang tự sướng một phen xem có cần cởi quần của cô bé họ An rồi mới "đánh" mông hay không, không ngờ khi hắn chạy qua một tòa nhà tập thể, từ trong bụi cây gần đó bỗng có một chiếc xe tải không bật đèn pha lao ra và đâm thẳng vào hắn.
Lúc ấy An Tâm chạy ở phía trước cũng nghe được tiếng động phía sau, trong lòng nhịn không được giật mình một cái, nàng quay đầu, nhưng lại thấy được cảnh tượng làm cho tim nàng thiếu chút nữa ngừng đập.
Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, một thân người bị một chiếc xe tải đụng phải văng ra xa bảy, tám mét, dọc đường còn rớt lại máu tươi. Mà chủ nhân của chiếc xe tải hình như cũng không nhìn ra cái mà hắn đâm phải là một người, chiếc xe quẹo một vòng rồi lao vút đi rất nhanh.
An Tâm há hốc miệng, nàng muốn hét lên gì đó nhưng làm thế nào cũng hét không ra tiếng, cảm giác như thanh quản không còn là một bộ phân của cơ thể nữa, nàng lảo đảo chạy về chỗ nam nhân nằm trên mặt đất.
Đau, đau quá! Trong lòng An Tâm chưa từng có cảm giác đau đớn đến như vậy, đó là một loại đau đớn giống như bị xé thành từng mảnh rồi được keo vạn năng dính lại sau đó lại bị xé nát thêm lần nữa.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim