An Ổn có một ưu điểm, hễ có chuyện gì làm hắn do dự không quyết định được thì hắn đều nói với ông già mình. Hắn biết, mặc dù thoạt nhìn ông già trông như kẻ hữu dũng vô mưu, kỳ thật đầu óc tinh tế chẳng kém gì ai.
Tuy nhiên khi hắn thuật lại mọi chuyện, ông già lập tức nổi giận lớn tiếng đến mức có thể dọa chết người:
- Cái gì! Mày nói Tâm Tâm sống chung với thằng đó?
- Đúng vậy, thưa bố!
An Ổn không đoán được tâm tư của ông già, cho nên cũng không dám nhiều chuyện.
An Toàn mặc dù đã năm mươi tuổi, nhưng bề ngoài thoạt nhìn mới chỉ khoảng bốn mươi, hơn nữa nhờ tập võ nên rất cường tráng, toàn thân tỏa ra một khí thế dũng mãnh. Tuy thân hình cường tráng như vậy, nhưng khuôn mặt lại đúng kiểu công tử mặt trắng, hiển nhiên An Ổn cũng kế thừa cái gien vĩ đại của ông già mình, nếu không cũng không thể trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Nhưng so sánh với con trai, An Toàn lại có thêm vẻ từng trải của một nam nhân thành thục, thật xứng với danh xưng sát thủ của phụ nữ.
Khi An Toàn nghe chuyện con gái ở bên ngoài cùng nam nhân sống chung, đầu tiên trong lòng vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại trở nên cực kỳ tức giận. Trong hai năm qua không biết chính mình đã tốn bao nhiêu tâm sức vì con bé, mỗi lần giới thiệu đám thanh niên con cháu bạn bè cho nó làm quen, nhưng rồi nếu không phải bị nó đánh cho sứt đầu mẻ trán thì cũng bị dọa cao chạy xa bay khi vừa nghe tới tên nó. Ông không phải không biết sở thích "đặc biệt" của con gái mình, sở dĩ an bài cho đám thanh niên này làm quen cùng con bé, nguyên nhân chủ yếu là muốn mở mắt cho nó, hy vọng có thể thay đổi thiên tính lệch lạc của nó, tuy nhiên cuối cùng đều thất bại. Nhưng bây giờ nghe con gái đã khôi phục thiên tính bình thường của nữ nhân, lại còn cùng một nam nhân sống chung, thế mà hết lần này tới lần khác cứ giấu giếm không cho mình biết chút tin tức nào, nếu không phải hôm nay bạn trai nó xảy ra chuyện, có lẽ con bé vẫn tiếp tục giấu mình. An Toàn nghĩ tới đây thì hết sức tức giận, đúng là "nữ sinh hướng ngoại", một khi đã có ông xã, ngay cả cha già cũng quên luôn.
- Bố không lo lắng sao?
An Ổn không được thoáng như cha hắn, trong lòng hắn, cái thằng sống chung với em gái mình có thể có âm mưu đen tối mới là điều hắn lo lắng nhất.
- Lo lắng cái gì? Đây chuyện tốt mà!
An Toàn trừng mắt, nhưng cũng không hoàn toàn phủ nhận những lo ngại của con trai:
- Nhưng mày nói đúng, thằng nhóc kia đã có bản lĩnh lừa được Tâm Tâm, nhất định phải đề phòng. Như vậy đi, mày cho người đi điều tra thân phận của hắn, nếu thật sự có ý đồ bất lợi đối với Tâm Tâm, để ông đây biết được, ông sẽ khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!
Nói xong câu cuối cùng, trong mắt An Toàn tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
An Ổn suy nghĩ giống ông già, tuy nhiên hắn còn tính đến một yếu tố khác:
- Nếu thằng kia muốn nhờ An gia chúng ta đối phó ai đó, hoặc đơn giản là muốn tạo mối quan hệ cùng chúng ta.
An Toàn híp mắt lại:
- Nếu như thế, ông đây có thể bỏ qua cho hắn, nói không chừng còn có thể giúp hắn một phen, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải thật lòng với Tâm Tâm, nếu không, ông không ngại cho hắn biết mặt!
Nói xong, ông già khoát tay một cái:
- Được rồi, mày cứ ra ngoài trước đi. Khu Tây thành mấy ngày nay rất hỗn loạn, mày phải trông coi cho tốt, cũng đừng để xảy ra chuyện gì lớn, vạn nhất khiến cho cấp trên chú ý, tao sẽ khó ăn nói.
- Vâng, thưa bố, con hiểu rồi.
An Ổn lên tiếng, sau đó xoay người đang muốn ra khỏi phòng.
Chợt ông già gọi hắn lại:
- Đúng rồi, Tiểu An, hai ngày này bố trí thời gian rỗi rồi dẫn thằng nhóc kia đến gặp ta.
An Ổn dừng lại một chút, gật gật đầu, rồi tiếp tục bước ra ngoài.
olo
Hướng Nhật không quay lại trường, sau khi gọi điện thoại báo cho Sở Sở biết mình bình an, hắn trốn về nhà ngủ. Thực ra, cái này cũng không trách hắn được, sau khi xuống máy bay, hắn chưa từng được nghỉ ngơi một cách chân chính, hơn nữa từ sáng đến giờ đều bận rộn không ngừng, cho dù người bằng sắt cũng không chịu nổi. Cho nên hắn vừa nằm lên giường chưa được một phút đã chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen như mực, xa xa đèn đường cũng đã sớm được bật sáng, nằm trong phòng ngủ, Hướng Nhật mơ hồ còn nghe được tiếng ồn ào của TV ngoài phòng khách.
Lắc lắc đầu, Hướng Nhật bò ra khỏi giường, hắn tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân rất sung sức, nhưng cái bụng lại kêu đói ầm ầm. Sửa lại quần áo một chút, Hướng Nhật bước nhanh ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, ba cô nàng đang ngồi trên ghế sa lông xem TV. An Tâm ở giữa, tay trái giữ lấy Sở Sở, tay phải ôm Thạch Thanh, hơn nữa cứ một lúc lại làm vài động tác ám muội khiến hai cô nàng kia mặt đỏ tới mang tai, còn nàng ta có vẻ là người thích chí nhất. Ba cặp chân ngọc đáng yêu cũng không an phận mà xoắn lấy nhau trên bàn trà, nhún nhẩy theo nhịp hết bên này sang bên kia.
Hướng Nhật đằng hắng một tiếng, coi như báo cho các nàng biết mình đang có mặt ngay bên cạnh, đừng làm ra hành vi gì quá giới hạn.
- Á.
Sở Sở có phản ứng đầu tiên, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, đến khi phát hiện lưu manh đứng phía sau, khuôn mặt lại càng thêm đỏ ửng:
- Hướng Quỳ, anh dậy rồi à?
- Ừ, Sở Sở, bụng anh đang đói, còn gì ăn được không?
Hướng Nhật nói oang oang, đồng thời liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng còn đang bị con bé họ An giữ trong tay.
Sở Sở sớm đã chú ý tới ánh mắt của lưu manh, nàng lập tức rút vội tay về, sau đó đứng lên:
- Trong bếp còn thức ăn, để em giúp anh hâm lại.
Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng bếp.
Mất đi đối tượng để mình đùa giỡn, An Tâm rất tức giận, nàng trừng mắt:
- Hướng Quỳ, ngươi làm gì thế! Đã ngủ dậy muộn lại còn dám sai người đi chuẩn bị thức ăn cho mình, ngươi nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, chín giờ tối, đúng là giống heo mà!
- Chuyện này hình như chả có liên quan đến cô?
Hướng Nhật không thèm để ý đến ánh mắt phẫn nộ của An đại tiểu thư, hắn đặt mông ngồi xuống vị trí trước kia của Sở Sở.
- Ngươi tránh xa ta ra một chút!
Giọng nói thản nhiên của nam nhân làm An Tâm nổi cơn tam bành, nàng lấy tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Hướng Nhật bất ngờ sáp lại gần, khiến cho giữa hai người không còn một kẽ hở nào, có thể nói là dính chặt vào nhau, lúc này hắn mới ngồi lại ngay ngắn, xong ung dung nói:
- Tiểu Thanh, ra ngồi cạnh anh.
Vừa nói vừa chỉ vào vị trí không đủ cho một người ngồi ở ngay cạnh mình.
- Dạ.
Sư phụ cầm thú đột nhiên xuất hiện đã làm cho Thạch Thanh có chút chột dạ, giờ nghe thế theo phản xạ có điều kiện nàng bật người đứng lên, có vẻ như muốn qua bên hắn. - Thanh Thanh, không cần qua!
An Tâm vội ôm lấy Thạch Thanh giữ chặt lấy eo. Cái này không những bởi vì nàng không đành lòng mất đi đối tượng cuối cùng để đùa giỡn, nó còn liên quan đến vấn đề mặt mũi của nàng, nếu ngay cả bạn tốt từ xưa đến nay cũng giữ không được, thế chẳng khác nào nói mình không bằng tên nam nhân ngu ngốc kia? Điều này có bị đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận!
Nhưng hiển nhiên Thạch Thanh đã phụ lòng kỳ vọng của An Tâm:
- An An, xin lỗi.
Sau khi thoát khỏi vòng tay của An Tâm đang ôm lấy vòng eo của mình, Thạch Thanh đi đến bên người sư phụ cầm thú rồi ngồi xuống.
Bởi vì chỗ ngồi vốn đã không đủ, giờ lại nhiều thêm một người, Hướng Nhật không cần nghĩ ngợi lập tức vứt mạnh cái đèn bàn bên cạnh sang một bên để cho Thạch Thanh có một không gian dễ chịu hơn, mà tay hắn cũng thuận tiện ôm lấy eo của đồ đệ.
- Hướng. Quỳ.
An Tâm nghiến răng "ken két", nàng hận không thể cắn chết tên khốn kia.
- Không có việc gì thì đừng gọi ta!
Hướng Nhật quay đầu lại, chỉ để lại cái gáy đối diện cô nàng, vòng tay càng xiết chặt hơn, gần như ôm cả người Thạch Thanh vào trong lòng, hắn cúi đầu xuống nhìn đồ đệ đang mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình trông rất thoải mái, miệng thì than thở:
- Ái chà. thơm quá! Tiểu Thanh, em vừa tắm phải không?
- Dạ!
Có lẽ là lần đầu tiên thân mật với sư phụ cầm thú mà có người ngoài bên cạnh, cho nên Thạch Thanh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
- Khó trách!
Hướng Nhật lại ghé sát đầu vào hơn một chút, thiếu chút nữa là chạm đến bộ ngực của đồ đệ, hắn hít một hơi thật sâu:
- Thích thật, đúng là làm tinh thần sảng khoái gấp trăm lần!
An Tâm thấy vậy thì ánh mắt sắp phun ra lửa đến nơi, ngay cả nàng cũng chưa từng được bạn tốt cho hưởng thụ đãi ngộ như vậy, trong lòng nổi lên cơn ghen tuông, lòng ghen tỵ như bị đổ thêm dầu vào lửa giận làm cho nó bùng cháy, không cần suy nghĩ, nàng lấy chân đạp một phát, đẩy đầu lưu manh vào hai quả tuyết lê trước ngực bạn mình.
- Thích chứ gì, ngươi thích đến chết luôn đi!
Hướng Nhật không kịp đề phòng, đầu hắn vùi ngay vào bộ ngực mềm mại của của đồ đệ, chỉ cảm thấy khuôn mặt chạm vào một vật trơn mịn thơm ngát, hắn còn tưởng như không bao giờ muốn ngẩng đầu lên nữa.
Thạch Thanh bị sự việc bất ngờ trở tay không kịp, nhưng nàng vẫn biết ngực mình bị tập kích, cho nên vội đẩy đầu của sư phụ cầm thú ra, sau đó hờn dỗi kêu lên:
- Sư phụ.
- Không thể trách anh được!
Hướng Nhật tự vả miệng mấy cái, sự thật hắn rất muốn giữ hoài cái hương vị vừa rồi, cứ như được mút vào một quả nho. Nhưng bây giờ phải giải thích cho rõ, làm trò ấy trước mặt người ngoài, hắn không muốn đồ đệ cảm thấy ngượng ngùng, cho nên vừa chỉ vào An Tâm hắng giọng nói:
- Là do cô ấy, là cô ấy đẩy anh.
Hướng Nhật cũng không biết rằng mình không phải bị đẩy, mà bị người ta dùng chân đá cho một cái.
Thạch Thanh đương nhiên hiểu rõ tất cả, nàng cũng không có ý trách sư phụ cầm thú, sở dĩ nàng hờn dỗi chẳng qua là để che dấu sự xấu hổ của mình, ai ngờ ngay cả điều ấy sư phụ cầm thú cũng đoán không ra, lại còn cố gắng đi giải thích, như thế càng làm nàng cảm thấy muốn độn thổ cho xong. Cố tránh khỏi sự ôm ấp của sư phụ xong, Thạch Thanh vội vàng đứng dậy chạy vào phòng bếp:
- Em đi giúp Sở Sở.
Nói còn chưa hết câu, thân hình đã biến mất ở cửa phòng bếp.
- Nhìn xem cô vừa làm chuyện tốt gì!
Hướng Nhật tức giận quay đầu lại, ánh mắt bất bình nhìn An Đại tiểu thư, nhưng trong lòng lại đang hoài niệm cái cảm giác lâng lâng vừa rồi, còn thật sự hắn có tức hay không thì chỉ có hắn mới biết.
- Hừ hừ!
An Tâm cười lạnh hai tiếng, sau khi thấy bạn tốt đi rồi, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm hẳn, nhưng đến khi nghe lưu manh chất vấn hỏi nàng, cơn tức giận trong lòng lại trỗi dậy:
- Hướng Quỳ, ngươi là tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa!
- Sao lại nói tôi thế?
Hướng Nhật bị mắng đến nỗi ngẩn cả người.
- Ngươi còn dám nói không phải à? Thế chiều nay ở cục cảnh sát ai bảo lãnh giúp ngươi?
An Tâm càng nói càng hăng:
- Sớm biết thế này ta đã không nhờ người đi cứu ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa! Đồ không có lương tâm!
- Ý cô muốn nói là điều này?
Hướng Nhật dở khóc dở cười, hắn đã nhớ ra, nhưng lại là điều hắn không muốn nhớ, nhất là tên công tử mặt trắng mặc cả bộ màu trắng thích gây sự kia. Nhưng bây giờ hắn không thể nói thẳng ra, dù sao cô bé họ An cũng có ý tốt, chẳng lẽ lại nói trực tiếp với người ta: cho dù không có cô, tôi cũng chẳng bị làm sao cả, cô đúng là thích xen vào việc người khác! Mấy câu sét đánh ngang tai như vậy Hướng Nhật không nói ra khỏi mồm được, hơn nữa hắn cũng hiểu rõ tính cách của cô bé họ An, không chừng nàng ta sẽ liều mạng với mình mất. Cho nên, dù thẹn với lương tâm, hắn vẫn rất trịnh trọng nói:
- An Tâm, chuyện chiều nay thật sự cảm ơn cô!
Thấy lưu manh đột nhiên thay đổi sắc mặt An Tâm có chút kinh ngạc, nhưng lập tức trở nên đắc ý, nàng còn tưởng "đại ân" của mình đã làm lay chuyển đối phương:
- Ngươi biết là tốt, sau này phải tốt với ta một chút!
Cảm thấy mình nói có chút mập mờ và hơi yếu ớt, An đại tiểu thư lại hét thật to:
- Nghe rõ chưa!
- Nghe rồi, nghe rồi.
Hướng Nhật bịt hai lỗ tai lại, hiển nhiên là vì giọng cô nàng quá lớn, đột nhiên hắn tuôn ra một câu làm lửa giận của An đại tiểu thư lại phun trào ngay sau đó:
- Nhưng chuyện vừa rồi cô đùa giỡn hai bà xã của tôi thì giải quyết sao đây?