Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 14: Đẫm máu


Theo sát sau thân ảnh đó, Hướng nhật thầm trấn tĩnh lại, yên lặng theo sau. Không hề nghĩ tới gặp lại cừu nhân sớm tới vậy, phải nén lại không thì lửa căm hờn bừng lên mất đi sáng suốt thì nguy.
Người phía trước cũng cảnh giác vô cùng, hắn không trực tiếp đi tới chỗ cần đi, thỉnh thoảng giả bộ quẹo rồi đột ngột vòng lại xem có ai theo sau không, quan sát kỹ người đi trên đường, có khi tạt vào quán lề đường ngồi ăn linh tinh gì đó vừa quan sát, thậm chí có lúc ngồi hơn 1 tiếng.
Nếu như không hiểu rõ hắn, người khác nhìn qua cứ tưởng là ai đó tản bộ hoặc đói quá ra ngoài kiếm gì ăn thôi. Nhưng Hướng nhật lại hiểu rõ hắn không thua gì từng chỗ mọc lông trên người mình, vẫn từ từ, nhẫn nại theo sát phía sau.
Hai tiếng sau, Hướng nhật phát hiện, đã tới giao lộ giữa khu Đông và khu Nam thành phố. Vì nơi này thường thường có đụng độ giữa các băng nhóm dành địa bàn nên tương đối vắng vẻ, hộ dân không nhiều mà hàng quán lại càng không.
Đột nhiên, người phía trước dừng lại. Hướng nhật rụt mình lại, trốn vào góc tường ngoài xa. Tên kia nhìn láo liên xung quanh một lúc nữa, thấy không có động tĩnh gì liền nhanh chóng tiến nhà con hẻm kế bên.
Hướng nhật không dám tiến qua, kế bên đầu hẻm có một cái đèn đường, không thấy rõ bên trong nhưng nếu tiến lại gần thì người bên trong sẽ phát hiện ra ngay, mục tiêu quá rõ ràng, quan trọng hơn là hắn biết tên đó làm việc rất cẩn thận, nhất định vẫn đang quan sát từ một chỗ bí mật gần đó thôi.
Hai người so nhẫn nại, Hướng nhật thuận lợi hơn là biết sự tồn tại của hắn nên căn bản không cần sợ phí công chờ, mà đối phương lại không biết mình có theo hay không, chỉ là thái độ làm việc cẩn thận thôi, chắc cũng không bao lâu nữa sẽ ló mặt ra thôi.
Quả nhiên, gần hai mươi phút sau, đối tượng lại hiện thân, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, không có ai! lại nhanh chóng tiến vào trong hẻm.
Hướng nhật không biết thiệt hay giả, không dám coi thường, nữa giờ sau mới quyết định vào trong tìm hiểu.
Trong hẻm cũng không phải tối lắm, bên ngoài thấy vậy thôi chứ vào trong thì thấy rõ bên trong. Đi vào 7 - 8 mét nhìn qua nhìn lại nhưng tới cuối đường thì lại là ngõ cụt, rõ ràng thấy nó vào mà, chẳng lẻ bay đi rồi?
Những bức tường chung quanh lại không có cửa sổ chỉ có một lối ra vào, nói cách khác lợi dụng cách này lẫn đi là không rồi. " Không bay đi thiệt chứ?" Hướng nhật tự cười nhạo rồi lắc đầu.
Nếu không phải vậy, thì còn lại là chui xuống đất. Xuống đất? Hướng nhật hai tròng mắt sáng ngời, cẩn thận tìm tòi mặt đất.
"Phanh" một tiếng trong trẻo vang lên, không phải đất nứt làm đôi mà tiếng như cầm cây sắt đập vào nhau - tìm được rồi! ra là một cái nắp hầm. Hướng nhật nhẹ nhàng mở nó ra, một tia sáng yếu ớt chiếu ra. Mẹ nó, núp kỹ giống như chuột, khó trách tìm không được tụi mày.
Hướng nhật nhẹ nhàng đi xuống, khép lại nắp hầm lại, đi dọc theo ánh sáng, vừa cẩn thận coi chừng động tĩnh.
Càng xuống sâu càng không ngờ lại sạch sẽ tới vậy, không có nước ngầm rĩ ra, mà qua ba bốn ngã rẽ thì có một lối đi chính với nhiều lối nhỏ khác, hắn quyết định đi đường lớn.
Càng đi tới địa thế càng trống trải, cuối đường là một gian phòng nhỏ. mặc dù không có dấu hiệu sự sống nhưng Hướng nhật vẫn cẩn thận đề phòng. Ở một chỗ xa lạ nguy hiểm vậy thì xảy ra gì thì cũng là nguy hiểm vô cùng.
Đến gần căn phòng thì loáng thoáng nghe đoạn đối thoại, Hướng nhật trong lòng kích động, rốt cục có thể vạch trần bí mật của bọn này rồi.
Lén lút tiến đến gần, trong phòng có hai người mặc võ trang. Thân thể cao lớn, cường tráng, trang phục như bộ đội màu xanh lá trên tay mỗi tên là khẩu AK47, bên hông cặp mũi lưỡi lê sáng bóng, trên đùi cắm một con dao quân dụng.


Hướng nhật xa xa nhìn thoáng qua liền quay đầu lại, trang phục này là của bộ đội mà. Hai người này cách có 6 7 mét. Ở giữa lại là khoảng đất trống, một cục đá cũng không có chứ đừng nói là có gì che chắn cho mình núp.
Liều mạng xông lên là toi mạng chắc, còn chưa vọt tới trước mặt bọn họ là bị bắn thành như tổ ong rồi. Phải tìm biện pháp phân tán sự chú ý của họ may ra mới có hy vọng lại gần một chút.
Mẹ nó trên mặt đất một cục đá cũng không có, không lẽ muốn học theo người xưa mình đồng da sắt cản đạn hả, mơ đi, gian nan còn hơn là cỡi quần tách 2 chân người đẹp ra nữa đó. Hướng nhật gạt ý định không thực tế này, sờ sờ túi tiền, mong có kỳ tích phát sinh.
Kỳ tích quả nhiên không phải chờ lâu, Hướng nhật từ trong túi tiền móc ra một xấp tiền, đây là tiền thối hồi chiều mua quần áo còn dư lại mười triệu, tiền nhiều vậy ông mày không tin bọn mày không động lòng.
Trực tiếp vứt ra ngoài mặc dù có thể gây chú ý, nhưng sợ là mình cũng dữ nhiều lành ít. Ném tiền cũng phải có con mẹ nó kỹ thuật nữa đó. nhẹ nhàng cầm tiền đẩy ra ngoài, chỉ đẩy ra một đoạn ngắn thì không thể lập tức khiến bọn hắn chú ý, nhưng chỉ cần bọn nó nhìn về phía bên này, màu tiền mà bộ khó thấy lắm hả, lúc mà bọn nó qua đây thì. khà khà!

Giờ chỉ còn đợi, hy vọng hai cặp mắt cú đó liếc tới đây.
"I cái gì kìa?" Hướng nhật nghe một tiếng hô mừng như điên, cá cắn câu rồi.
"Hình như là tiền, nhiều quá ta. "
"Con mẹ nó! phát tài rồi!" ngay sau đó tiếng bước chân chạy nhanh tới.
"Chờ chút!"
"Tại sao? Tao thấy trước mà, cùng lắm là chia cho mày một phần mười. "
"Mày không thấy khả nghi à? vừa rồi chỗ này làm gì có gì đâu. "
"Chẳng lẻ do ai làm rớt? không thể nào! A, tao biết rồi, chắc chắn là thằng vừa vào. "
"Nói cũng như không, mà cũng có thể lắm, bất quá tao muốn một phần ba. "
"Đm, ông mày sao phải chia cho mày nhiều vậy!" "Nếu mày không chia thì tao sẽ vào trong nói, lúc đó hai thằng đều không được gì. "
"Mẹ mày, Uy hiếp hả! Đm chia thì chia!" lại truyền tới tiếng bước chân.
"Chờ chút, tao với mày cùng đi. "

"Nghi ngờ hả! còn sợ ông mày giếm bớt à?"
"Là mày nói đó, tao không nói gì hết!"
"Ta đã sớm thấy thằng đó ngứa mắt rồi, dựa vào cái gì mà tụi mình muốn bỏ mạng còn tiền thì chẳng bằng một nữa của nó?" Vừa cúi người xuống lượm tiền vừa hướng mắt vào trong phòng, đang định đứng lên thì trước mắt có một bóng đen xoẹt qua, mới ngẫn đầu nhìn thì chết lặng, rồi không còn cảm giác gì nữa gục xuống.
Người còn lại thấy đồng bọn bị hạ, vừa định bắn thì thấy một nắm tay vụt tới, đang muốn nâng súng lên bắn thì trước ngực nhói lên, mất đi cảm giác rồi gục xuống như củi mục.
Hướng nhật hài lòng nhìn kiệt tác của mình, lục soát người hai tên đó, rút lấy lưỡi lê bên hông. Mẹ kiếp! có cả một khẩu Desert eagle, ta yêu nhất là khẩu này! về phần hai tên này thì không cần phải xem lại nữa, một tên xương cổ họng vỡ vụn, một tên xương ngực gãy vụn đâm vào phổi, không chết mới là lạ.
Cầm tiền đút lại vào túi, Hướng nhật đi tới cánh cửa sắt hình tròn của căn phòng, đang muốn mở ra thì bên trong truyền lại một câu làm hắn ngưng ngay động tác.
"Bác sĩ! A8 lúc nào mới có thể sản xuấ quy mô lớn?" một thanh âm quen thuộc vang lên.
A8? Hướng nhật xiết chặc nắm tay, thân thể cũng run nhè nhẹ, chính là cái. này, làm mình mất mạng đây mà, Từ một đại ca vạn đàn em bị một dao sau lưng giờ thành ra cái dạng này.
"Cũng không cần tới 5 năm!" một âm thanh già nua đáp.
"Sao phải lâu vậy?"

"Tốc độ vậy là nhanh lắm rồi, ngươi cho là nghiên cứu chế xuất một loại tân dược dễ như ăn ngủ hả?"
"Ai, cấp trên hối hai ngày nay rồi. Ông có bao nhiêu thành phẩm rồi?. trước hết giao cho tôi một ít để có cái mà trả lời. "
"Không nhiều lắm, chỉ có 103 bánh, ngươi cầm 100 bánh đi, còn lại ba bánh ta đem làm mẫy điều chế. "
"Dù ít chút, nhưng còn hơn là không có gì để giao. "
"Vậy đi, mày xuống địa ngục mà nộp!" một âm thanh đột ngột cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Người trẻ mới vừa thò tay vào ngực, một vật lạnh tanh đã chĩa vào đầu hắn, lập tức không dám coi thường vọng động.
"Lão già, tốt nhất ông cũng tự biết nghe lời đi. "

"Phanh" một tiếng nổ làm người trẻ ù tai nhức óc. Nhìn lại thì bác sỹ tóc bạc trước ngực có một cái lỗ mới toanh, nằm trên mặt đất, trên tay nắm một khẩu súng nhỏ, nhìn qua là thấy chết chắc rồi.
"Mẹ nó ngoan cố, đó là hậu quả cho thứ cứng đầu đó!" âm thanh kiêu ngạo vang lên.
Người trẻ như bị quẳng vào tủ đá, khẩu khí lạnh lùng vậy với hành động tàn nhẫn như vậy không lẽ là. hắn không phải đã chết rồi sao? chính mình kiểm tra DNA rồi mà, chắc chắn 100% là hắn mà.
"Quạ đen, sao vậy, gặp người quen cũng không muốn trò chuyện hả?" Hướng nhật hài hước chọc.
"Ngươi, ngươi, ngươi là Hướng đại ca?" Quạ đen quay đầu nhìn lại thì lại là một người trẻ tuổi lạ hoắc, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
"Ha ha. tưởng ông mày chết rồi hả? nói cho mày biết, ông mày bất tử!" Hướng nhật giọng thối như trâu xì hơi.
"Hướng đại ca, em không phải cố tình hại anh, đều là cấp trên ép em làm vậy!" Quạ đen run rẩy giải thích.
"Cấp trên? Mày nói tổ chức nào? Là thằng chó tới tìm tao thương lượng chuyện buôn ma túy đó hả?"
"Đúng vậy, đúng vậy, là hắn đó, thật sự em. "
"Phanh" lại một tiếng nổ, đầu Quạ đen nổ tung, tay thọt vào trong người từ từ hạ xuống, buông thỏng thì từ trong tay rớt ra một khẩu súng kiểu.
Hướng nhật chùi máu tươi dính trên người, nhìn hai cái thây trên đất. " Mày lẽ ra là không chết, có điều mày muốn chơi sau lưng tao nữa thì mày chết chắc rồi?"
"Ông mày giờ cả người như vậy sao về nhà đây?" Hướng nhật cười khổ, lục tung phòng thí nghiệm rồi thong dong rời đi.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 14: Đẫm máu