Hướng Nhật làm bộ như ko có chuyện gì, chậm rãi đi tới, mà tên ngoại quốc kia cũng đã chú ý đến hắn. Sắc mặt thoáng thay đổi rồi trở về bình thường, tay trái đã đút vào trong túi áo.
Hướng Nhật chú ý đến dấu hiệu nguy hiểm này, cảm thấy rùng mình, còn đang cách đối phương một khoảng rất xa, nếu loạn động, hắn có thể trốn sau lưng những người này mà bỏ chạy hoặc có thể bắt họ làm lá chắn sống, điều này đối với lưu manh vô cùng bất lợi a.
Đột nhiên hai mắt Hướng Nhật sáng rỡ, mở rộng vòng tay ra ôm lấy cô gái đeo kính râm đang đi phía trước tên ngoại quốc " Em yêu, sao giờ này mới xuống?"
Vốn trong lòng tên ngoại quốc đã rất khẩn trương, chỉ cần có chuyện là hắn lập tức ra tay. Nhưng mắt thấy đối tượng mà đối phương tìm đến ko phải là mình, trong lòng thở phào nhẹ nhởm. Thật ra thì. cho đến bây giờ hắn vẫn rất tin tưởng mình ko bị lộ sơ hở nào, cho nên nếu bị phục kích chắc chắn sẽ ko biết phản ứng như thế nào. Chẳng qua bây giờ hắn nghĩ rằng mình đã quá đa nghi, tên kia đến đón bạn gái.
Cô gái đeo kính bởi vì hành động đột ngột của lưu manh mà trở nên bất động, nhất thời đứng yên một chổ để cho đối phương ôm lấy. Tinh thần hồi phục, vừa có ý định muốn đẩy tên này ra thì bên tai truyền lại một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tiểu thư, ta là hình cảnh quốc tế, xin nàng hợp tác một chút, có phần tử khủng bố ở đây. "
Cô gái lại bất động lần hai, ko biết nên làm thế nào, bởi vì lúc đầu nàng nghĩ rằng tên này có ý dê xồm, dùng chiêu này để tiếp cận mình. Nhưng trong đầu nàng lại xuất hiện một suy nghĩ khác, cái bí mật như vậy, ngay cả quản lý cũng ko nói, hơn nữa, nếu muốn tiếp cận nàng, ko còn cách nào khác ngoài phương thức nhàm chán này sao? Chẳng lẽ có khủng bố thật? Nghĩ đến đây, hai tay nàng tự động ôm lấy vai hắn, với tài năng diễn xuất thiên phú của bản thân, những chuyện như thế này ko làm khó nàng. Chỉ là. trong lòng có chút hối hận, đây chính là lần đầu tiên nàng cùng với một tên con trai khác thân mật như vậy, mà cũng chưa kịp nhìn thấy diện mạo của người ta như thế nào, chưa kịp làm gì hết đã bị ôm lấy. Trong lòng cảm thấy khó chịu!
Hướng Nhật làm sao có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô gái, hơn nữa hắn thấy cô nàng đã hợp tác, trong lòng mừng rỡ. Ngoài ra còn có tặng phẩm là hai quả đào mềm mại đang ép sát vào ngực, hỏi sao mà ko mừng cho được (vô sỉ, rất vô sỉ. bất quá ta thích)
Người ngoài nhìn vào thấy bộ dạng bây giờ cứ nghĩ hai người này đang yêu đã lâu ko gặp nên ôm nhau dữ dội, dĩ nhiên ko ai nghĩ rằng hai người này chẳng có quan hệ yêu đương gì cả, chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu.
Gần đó, Phương Oánh Oánh đang rất tức giận, hừ một tiếng rồi quay đầu đi ý là ko muốn nhìn thấy cảnh này. Mà bên cạnh nàng, tên tóc dài đang vô cùng mừng rỡ, tự nhiên nhìn thấy mỹ nữ quay đầu đi, trong lòng cười dâm. Theo hắn nghĩ, nàng phản ứng như vậy, chắc chắn là vì tên thư sinh ốm yếu kia. Xứng đáng bị như vậy! Đã có cực phẩm mỹ nữ như vậy ko biết giữ, mà còn đi tìm con nhỏ khác nữa. Cái này ko phải ngu thì là gì! Hơn nữa, nếu muốn đi tìm, cũng nên biết tránh, đằng này lại trước mặt nàng mà làm trò ôm hôn thắm thiết như thế. Tự đưa đầu vào chỗ chết!
Nhìn thấy đối phương như vậy tên ngoại quốc cũng bỏ tay ra khỏi túi áo, Hướng Nhật cũng thở phào nhẹ nhỡm, xem ra đã lừa được mục tiêu. Nhưng ko vì vậy mà xem thường, mặc dù hai mắt vẫn nhìn vào vành tai của cô gái, nhưng tầm quan sát vẫn đang theo tên bắn tỉa này.
Nhất cử nhất động của hắn đều ko thoát khỏi ánh mắt của lưu manh. Bây giờ còn đang tiếp tục đi tới, khoảng cách càng lúc càng gần mình.
"This gentleman, please wait for!" Tên ngoại quốc vừa đi qua, Hướng Nhật lập tức buông cô gái trong lòng ra quay lại nói.
"You are call me?" Hắn đột nhiên căng thẳng, từ từ quay lại, tay trái bắt đầu đút vào vị trí quen thuộc.
"Certainly!" Hướng Nhật mỉm cười, một cước ko báo trước đá mạnh, nhằm vào ngay vị trí bàn tay đang để trong túi áo của hắn.
"Bốp! ". Bàn tay hắn bay ra khỏi túi áo, cả thân người văng xa. Nặng nề tiếp đất, miệng ko ngừng chảy máu, hình như đã bất tỉnh.
Những người xung quanh vì biến cố đột ngột này mà kinh người, vừa nãy thì đang ôm nhau thắm thiết, khi vị khách nước ngoài vừa đi qua mặt đã quay lại đánh lén, đá một cái té đất. Vị khách kia té xuống miệng chảy máu liên tục, xem ra bị thương ko nhẹ.
Phương Oánh Oánh kinh ngạc che cái miệng nhỏ lại, nàng cũng ko biết rõ ràng tại sao sự việc lại phát sinh như vậy, nãy giờ nàng quay đầu đi ko nhìn, chỉ đến khi nghe có tiếng động lớn của bên kia mới quay lại thì nhìn thấy một người nước ngoài nằm dưới đất, miệng thì đầy máu. Hơn nữa tên dê xồm này lại nói tiếng Pháp, rồi lại hành động bất ngờ như thế, một cước dẫm nát ngực đối phương. Tên tóc dài hai mắt mở to hết cỡ, người khi nãy đẩy hắn so với bây giờ rất khác. Tự nhiên đang thân thiết cùng em kia lại quay sang đánh tên nước ngoài này, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tên kia đi ngang qua hắn đã nói những lời ko nên nói cho nên mới bị hắn đánh đến nông nỗi này.
Vương Tổng híp mắt lại, ko tỏ ra gì hết nhưng trong lòng hắn ko khỏi tư vị. Người trẻ tuổi kia cao ko đến 1m8, nhưng lại có thể đánh gục một người Châu Âu cao hơn hẳn một cái đầu, thậm chí làm trọng thương người kia. Thật là mạnh mẽ! Kể cả một cao thủ quyền đạo nhất đẳng có thể đánh gục được 7 8 tên cơ bắp cuồn cuộn cũng ko bằng. chắc chắn ko thể so sánh được. Với suy nghĩ như vậy, Vương Tổng lập tức đánh giá người trẻ tuổi kia là một nhân vật nguy hiểm, cực kỳ hung ác.
Cô gái đeo kính cũng lấy tay che miệng. nhưng ko phải vì người nước ngoài kia bị đánh té ngã, mà chính là tên tự xưng " Hình cảnh quốc tế", vừa mới thân thiết với mình xong lại quay sang đánh lén người khác, loại đàn ông như vậy làm nàng vô cùng chán ghét và khinh thường.
Hướng Nhật ko chú ý đến tâm tình biến hóa của cô gái, đẩy mọi người đang đứng kinh ngạc sang một bên, cầm lấy túi du lịch lên muốn mở ra. Một tiếng thét phẫn nộ ngăn chặn hành động của hắn: "Tiên sinh, dừng tay!" Ngước mắt lên chỉ thấy một tên cao to cùng với một cô gái mặc đồ trắng đang cùng vài người đi tới.
"Sao?" Hướng Nhật nhìn cô gái đang đi đến bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Trước tiên. mặc dù ta ko biết rõ ngươi và vị khách ngoại quốc kia có ân oán gì, nhưng gây chuyện ở nơi đây ta tuyệt đối ko cho phép! Bây giờ xin mời đưa cái túi cho ta, nếu ta nhớ ko lầm thì nó ko thuộc về ngươi. Là khách của chúng ta, chúng ta có trách nhiệm giữ gìn đồ đạc của khách. Ta cũng cảnh báo ngươi! Nếu ngươi hợp tác, ta sẽ nói tốt trước mặt cảnh sát, chuyện này đối với ngươi vô cùng có lợi. "
"Đủ rồi!" Hướng Nhật chấm dứt hành động thao thao bất tuyệt của nàng, hắn ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, những người ở đây ko ai biết vị khách nước ngoài này chính là một tên khủng bố nguy hiểm. Hành động của mình cũng khó giải thích nên mọi người nghi ngờ là chuyện bình thường. Vì thế hắn hạ giọng nói: "Tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta cũng là cảnh sát"
"Ngươi là cảnh sát?" Có đánh chết cô nàng này cũng ko tin cái tên bị tàn phế này là cảnh sát, hắn nói là cướp thì còn có thể chấp nhận được, nếu ko tại sao lại muốn lấy cái túi.
"Đương nhiên! Ngươi ko phải nói muốn báo cảnh sát àh? Ko tin thì gọi cả đồn cảnh sát lại đối chứng thử đi" Có Thiết cục chống lưng nên lưu manh cũng ko sợ trời nữa
Thấy nét mặt đối phương vô cùng thản nhiên, cô nàng trong lòng có chút do dự, nghe được những lời cảnh báo của mình như vậy mà vẫn vô cùng bình tĩnh, chắc chắn điều hắn nói là sự thật.
"Nhưng. nhưng mà. "
"Ngươi muốn hỏi tại sao ta làm như vậy phải ko? Để ta nói luôn, tên kia chính là phần tử khủng bố nguy hiểm, vừa nãy đã giết rất nhiều người, ta đang trên đường truy bắt hắn" Hướng Nhật chỉ tay vào tên ngoại quốc đang nằm mà nói.
"Tiên sinh, người có chứng cớ ko?" Những lời của hắn làm nàng cảm thấy lo sợ, nói giỡn àh? Giết rất nhiều người. Trong lòng nàng bây giờ vô cùng lo lắng.
"Ngươi ko tin?"
Cô gái ko nói gì, nhưng nhìn từ khuôn mặt nàng có thể thấy được câu trả lời. ko tin. chắc chắn là ko!
"Ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ " Nói xong Hướng Nhật đút tay vào trong túi áo của tên ngoại quốc.