Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 120: Một cây súng


Phương Oánh Oánh vừa mới có ấn tượng tốt về người này lập tức chuyển biến, vừa mới nói " Ko" sau khi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, khoái đến nỗi nói " Có ".

"Chào ngài!" Mặc dù ko tình nguyện nhưng nàng vẫn phải thi lễ cúi đầu chào, nhưng bộ dạng cứng ngắt, ko có tí gì gọi là tự nguyện.

Hướng Nhật thật ra cũng ko chú ý đến chuyện này, bởi vì đơn giản là mục tiêu của hắn đang từ từ đi xuống, cho nên cũng thuận miệng đáp: "Ờ. Ờ. "

Phương Oánh Oánh thấy đối phương ko chú ý đến mình mà cứ nhìn chằm chằm vào cái thang máy đang đi xuống, lập tức lên tiếng: "Xin lỗi, tiên sinh đợi người?" Theo suy nghĩ của nàng, tên đại dâm tặc này chỉ chăm chú vào bộ ngực của mình, ko đợi đàn bà thì còn đợi cái gì.?

"Phải " Hướng Nhật mạnh dạn trả lời nhưng tâm tư vẫn còn đang dính vào cái cửa thang máy.

Quả nhiên là như vậy! Phương Oánh Oánh thầm nghĩ, nhưng cũng ko vì suy đoán của mình mà đắc ý, trái lại tâm tình còn thêm buồn bực! Người này vừa vô tâm lại vừa dâm tà, ko biết có phải là một tên sở khanh hay ko, cho nên nàng đang rất lo lắng cho hạnh phúc tương lai của giám đốc. Nhưng chính giám đốc ko vì cái " Sự Thật" này mà đau khổ, trái lại còn nói giúp cho hắn, thậm chí còn nói nàng hiểu lầm hắn! Điều này làm Phương Oánh Oánh vô cùng bất mãn, nhưng bây giờ nàng chỉ còn hy vọng rằng cái tên dê xồm này lương tâm chợt thay đổi, ko đi tìm đàn bà nữa. nhưng xem ra. vè rì im pót si bồ (anh em cứ từ từ nghiên cứu câu này)

"Phương tiểu thư còn chưa đi sao?" Một giọng nói cắt ngang sự trầm tư của nàng.


Phương Oánh Oánh xoay người lại, trên mặt có chút kinh ngạc: "Vương Tổng, người cũng chưa đi?"

"Phải, gặp lão bằng hữu " Người được gọi là Vương Tổng khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo bình thường, ấn tượng khắc sâu chính là cái khí chất đầy. khôn khéo! Sau đó hắn kéo tay một tên tóc dài đến vai lại giới thiệu: "Đúng rồi, để ta giới thiệu, hắn là giám đốc Đại Phương tập đoàn kiêm tổng quản lý Lưu Văn Ích, là bạn học cao trung với ta"

Mắt thấy người đối diện có chút rụt rè, Phương Oánh Oánh lễ phép đưa tay ra: "Lưu tiên sinh, xin chào!"


"Xin chào nàng, Phương tiểu thư!" Thằng tóc dài vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xắn của nàng. Thật ra thì. lúc đầu nhìn thấy được gương mặt khả ái của đối phương, hắn đã bị ngũ quan cùng cặp núi lửa to đùng đùng hút hồn, biết khó có được cơ hội đụng đến mỹ nữ nên trong lòng kích động ko thôi.

Vốn đã có nhiều kinh nghiệm ứng phó nên Phương Oánh Oánh cũng vô cùng bình tĩnh, rút tay lại sau đó xoay mặt lại nói chuyện với Vương Tổng: "Người muốn đi dùng cơm?"

"Phải! Đi ăn cơm tiện thể bàn công việc một lúc" Nói xong liếc mắt nhìn thằng tóc dài còn đang ngẩn ngơ " Ko biết. ta có vinh hạnh được mời Phương tiểu thư dùng cơm hay ko?"
"Thật xin lỗi. Vương Tổng, ta đã có hẹn!" Phương Oánh Oánh lập tực cự tuyệt. Thật ra là. nếu đi dùng cơm chung cũng ko có gì gọi là. Huống chi vừa rồi hai người còn có chuyện phải bàn bạc. Nhưng cái tên bạn học kia. thật sự rất đáng ghét. hắn dám. liếc trộm bộ ngực của mình. Nhất là trên người hắn, nàng cảm thấy được hình bóng của tên dê xồm, tuổi còn trẻ mà có thể làm đến chức giám đốc kiêm quản lý, chắc chắn là dựa vào uy thế của gia đình. mà điểm này, đối với nàng vô cùng khinh thường chán ghét... (ý là con bé thích người có năng lực)

Nhìn thoáng qua tên bạn học đang vô cùng thất vọng, Vương Tổng cũng lên tiếng, giọng đầy tiếc rẻ: "Thì ra. Phương tiểu thư đã có hẹn trước, thật là đáng tiếc. đúng rồi, có phải là vị tiên sinh này ko?" Nói rồi chỉ ngón tay vào người đang đứng đằng kia.

Phương Oánh Oánh mắt ánh trở nên cổ quái, đang muốn mở miệng phủ định, đột nhiên lên tiếng: "Đúng vậy!"

"Oh?" Vương Tổng hai mắt sáng rực lên, lấy lại phong độ, nhìn Phương Oánh Oánh đầy vẻ nghi vấn hỏi: "Vị tiên sinh này? Tựa hồ như mới gặp lần đầu"

"Ách. hắn là bằng hữu của giám đốc Tô. "

"Tô tiểu thư? Nàng nói. hắn là bạn. của Tô tiểu thư?" Vương Tổng đầy vẻ gấp gáp hỏi.

Nghe ra giọng nói của đối phương đầy vẻ lo lắng, Phương Oánh Oánh âm thầm đắc ý ko thôi, hắc hắc. để hai tên dê xồm đối đầu với nhau. Chưa kịp mở miệng để kích thích đối phương thì. thằng tóc dài đã đi đến trước mặt lưu manh nói: "Huynh đệ, chúng ta đang nói chuyện, ngươi có thể lịch sự một chút được ko?" Thật ra thì. tóc dài rất xem thường thằng thư sinh nhỏ con ốm yếu này. hơn nữa tay phải lại đang bó bột. bởi vì theo hắn nghĩ rằng. thằng này. ko có gì gọi là. một chút để hấp dẫn đàn bà. Nhưng. thằng khốn nạn lại có hẹn trước với mỹ nhân, cho nên trong lòng hắn vô cùng ghen ghét, đố kỵ ko thôi!

Vốn cho rằng lời mình nói là có lý nên đang đợi đối phương trả lời, sau đó dạy cho hắn " một bài học" nho nhỏ để làm hắn mất mặt trước người đẹp. chỉ là sự việc phát sinh ngoài dự kiến.


"Cút ngay!" Hướng Nhật lấy tay đẩy thằng tóc dài ra. Rất nhanh chạy đến trước, bởi vì thang máy đã xuống đến tầng 3.

"Con mẹ nó!" Tóc dài bị đẩy té xuống đất, điều này đối với hắn là cả một nổi sỉ nhục, đang muốn tiếp tục giơ tay đánh, bỗng nhiên ý thức được nơi đây là chổ đông người. Hơn nữa lại có mỹ nữ bên cạnh, ko thể phá vỡ hình tượng của bản thân, cho nên cố gắng bình tĩnh lại, sửa soạn lại quần áo, khôi phục lại dáng vẻ nãy giờ, riêng chỉ có ánh mắt là liếc nhìn lưu manh một cách dữ tợn.
Chứng kiến thấy tên tóc dài bị đẩy té ngã, Phương Oánh Oánh trong lòng vỗ tay thầm kêu tốt lắm, ko nghĩ đến sự tùy tiện của mình mà đã làm cho hai tên này đấu đá với nhau. Chẳng qua nàng có chút tiếc nuối rằng, cuối cùng lại ko có đánh nhau. Về phần nếu hai người này thực sự đánh nhau, trong lòng nàng chắc chắn cũng ko thấy áy náy, dù sao cũng là chó cắn chó, chết con nào đỡ con đó, thế giới sẽ bớt đi những người con gái bị tổn thương (khốn nạn. rất khốn nạn!)
Thang máy đã xuống đất mà Hướng Nhật cách đó cũng ko xa.
Cánh cửa vừa mở liền có 7 8 người bước ra, nam có nữ cũng có.
Hướng Nhật tập trung vào mục tiêu, đó là một tên ngoại quốc cao lớn. thân hình chắc chắn cao hơn 1m9, tóc nâu, gương mặt có chút anh tuấn. Tuổi đại khái từ 30 đến 35, mang trên lưng một cái túi du lịch lớn, trên tay cũng xách theo một cái túi du lịch màu xanh, thoạt nhìn ban đầu rất giống với những người ngoại quốc bình thường.
Chẳng qua Hướng Nhật chú ý đến hắn bởi vì cái khí chất. trên người hắn đầy mùi quân nhân, bước đi ko nhanh ko chậm, rất có tiếu tấu. Hơn nữa từ trên người hắn, lưu manh cảm nhận được ko ít máu tanh, rõ ràng đã giết người, chắc chắn ko phải là ít.
Mấy cái này cũng ko thể chứng minh rằng hắn là tên tập kích, nhưng cái balô trên lưng của hắn. nhìn kỹ lại, sẽ thấy nổi lên một dấu vết. đó chính là hình dáng của một cây súng!



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 120: Một cây súng