Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư


Thư Dĩnh bây giờ đang rất mâu thuẫn trong lòng, một bên thì hy vọng tên súc sinh kia bị đánh, nhưng nàng lại mong rằng người ra tay ko phải là hắn. Bởi vì nàng ko muốn " người ta" vì mình mà tổn thương thêm gì nữa. Lúc đầu nghe được tên súc sinh kia nói " người ta" ko phải vì mình mà đến, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng " người ta" lập tức phủ nhận, sự khẩn trương đó lập tức chuyển thành ngọt ngào, trên mặt đỏ lên thấy rõ. Chỉ muốn nhào lại ôm " người ta", tựa đầu vào ngực "người ta". chỉ là lý trí nàng vẫn còn đủ tỉnh táo để ko có những hành động điên rồ. nàng ko thể làm như vậy. tuyệt đối ko thể làm như vậy! Nếu như vậy, chẳng những hại mình, hại " người ta" mà còn làm mẹ mình lâm nguy, thử nghĩ xem, một người bình thường làm sao có thể đấu lại một " Con Trời " vừa có tiền vừa có quyền như thế. Mặt khác, tên súc sinh kia có thể dễ dàng làm cho tất cả "biến mất", giống như chưa từng tồn tại ở Bắc Hải. Thư Dĩnh ko dám làm liều, vì công ty của mẹ đang cần một số tiền khổng lồ rót vào, nếu ko chắc chắn sẽ phá sản, làm sụp đổ đi tâm huyết bao nhiêu năm của mẹ. chưa kể đến " người ta" vì mình mà có thể bị.
Cho nên nàng cự tuyệt tất cả hảo ý, có gì thì để một mình nàng gánh chịu! Vì mẹ. và cũng vì... (tự biết là ai)

Dịch Thiên Hành đối với suy nghĩ nãy giờ của mỹ nữ sớm đã đoán được, vẻ mặt bây giờ vô cùng đắc ý nhìn người đối diện " Ngươi nghe chưa?"

"Ta nghe được!" Thấy được sự phức tạp trên gương mặt của mỹ nữ, Hướng Nhật cũng mơ hồ đoán được nàng đang nghĩ gì, đối với sự hy sinh tình nguyện để bảo toàn tâm huyết của mẹ đã làm lưu manh vô cùng khâm phục, tâm lý chuyển đổi từ bị ép buộc ra tay trở thành tự nguyện giúp đỡ. Liếc mắt lạnh lùng nhìn thằng con heo mà nói " Chẳng qua ta lại muốn mang nàng đi"

"Ngươi. đây là ý gì?" Dịch Thiên Hành biến sắc, chẳng lẽ muốn dùng sức mạnh? Lần trước bị ăn một đấm của đối phương khiến hắn phun cả họng máu, chuyện này vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ. Hắn ko khỏi hối hận vì hôm nay ko đem theo một tên bảo vệ nào, nếu đối phương muốn ra tay, dựa trên uy lực của một đấm lúc trước, nếu phản kháng chống lại thì 99% chỉ có chết.

"Như vậy còn ko hiểu sao? Chính là muốn ngươi cút đi, phắng càng xa càng tốt!" Hướng Nhật trừng mắt nhìn đối phương một cách lạnh lùng.

"Ngươi nói ko giữ lời!" Tức đến nghẹt thở. Dịch Thiên Hành nói ra một câu ko cần suy nghĩ.

Hướng Nhật cười to: "Với một thằng như mày cũng cần chữ tín àh? Huống chi chuyện này ta cũng chưa đáp ứng ngươi " Nói vừa xong, tay trái đã bắt đầu cử động " Ngươi còn ko cút? Hay là muốn lão tử động thủ?"

Mắt thấy đối phương ý muốn động chân tay, Dịch Thiên Hành trong lòng hoảng sợ, nhớ tới đối phương ko phải là quân tử gì đó biết giữ lời mà là kẻ điên thích tập kích bất ngờ. Lần trước trong khách sạn ko nói gì đã cho mình một đấm, nhất thời sợ đến mức lui vài bước, chỉ vào đối phương giọng căm hận nói: "Ngươi chờ đi, ta nhất định ko bỏ qua đâu!" Nói rồi lập tức xoay người hướng ra cửa bỏ chạy.

"Dịch tiên sinh " Thư Dĩnh thấy đối phương bỏ đi, ko để ý đến " người ta", vội vàng đứng lên đuổi theo. Mặc dù nhìn tên súc sinh kia như vậy, nàng đã hết giận. nhưng. đây ko phải lúc. chọc giận hắn. mẹ và mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ, nàng chỉ hy vọng đuổi kịp đối phương, đáp ứng cho cái. cái "điều kiện kia " để mong hắn bỏ qua việc này.
Chỉ là nàng chưa kịp bước đi đã bị kéo lại.


"Ngươi. có thể buông ta ra ko?" Đối mặt với " người ta", Thư Dĩnh bây giờ cũng trở nên hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ mang tính cầu xin.

Nhìn thấy bộ dạng nhu nhược của đối phương làm Hướng Nhật cũng trở nên mềm lòng " Yên tâm đi, chuyện của nàng, ta cũng đã biết. Ko cần phải đi cầu xin tên hỗn đản đó, ta cũng có thể giúp được"

Cảm nhận được ánh mắt tự tin của đối phương, tâm tình Thư Dĩnh cũng trở lại bình thường, nàng đình chỉ hoạt động vùng vẫy yếu ớt của mình, cúi mặt xuống đất, cất giọng nói còn nhỏ hơn tiếng dế kêu " Ngươi. anh có thể giúp?"

". Ngồi xuống trước đã, nhiều người đang nhìn " Hướng Nhật ko trả lời nàng mà đưa tay ý bảo đối phương ngồi đi, bởi vì vừa nãy hơi náo nhiệt một chút, mà trong tiệm lại khá đông khách đang nhìn hai người. kéo tay nàng người xuống.


Hướng Nhật bắt đầu lại vẻ mặt bình thường, cất giọng nói: "Thật ra thì. để cho một mỹ nữ phải rơi lệ. Ta thật cảm thấy xấu hổ"

Vốn bị liền một lúc nhiều người nhìn nên ngượng ngùng, nghe được những lời này càng làm nàng thêm đỏ mặt, cúi đầu thật thấp xuống, giọng càng lúc càng nhỏ, âm lượng bi giờ có thể so sánh tiếng chíp chíp của gà con " Anh. quá. khen"

"Lời ta nói đều là nói thật. Ko cần phải khen ngợi hay gì cả " Hướng Nhật ko thể ko thừa nhận, da mặt đối phương quá mỏng, mới nói có một câu mà mặt đỏ như gấc, vì để tránh nàng thẹn thùng đến chết, lưu manh vội đổi đề tài " Đúng rồi, vừa nãy ta ngăn nàng đuổi theo tên khốn nạn đó, nàng ko trách ta chứ?"

"Ko. Ko có " Thư Dĩnh lại nhỏ giọng, chợt nhớ đến ánh mắt tràn đầy tự tin của "người ta", ngẩn đầu lên nói " Em. em tin tưởng anh"

"Vậy thì tốt " Hướng Nhật nhìn nàng có chút kỳ quái, ko hiểu đối phương tin mình ở chổ nào. chẳng qua đây ko phải thời điểm để hỏi mấy chuyện nhãm nhí đó. giúp nàng trước đã. " Kỳ thật, ta biết, nàng vì công ty của mẹ nàng nên mới đi tìm thằng khốn đó, đúng ko?"
"A. " Thư Dĩnh giơ tay che cái miệng nhỏ lại " Sao. sao anh biết?"

"Là vì. " Đang chuẩn bị nói ra sự thật, Hướng Nhật đột nhiên giật mình tỉnh ngộ được chuyện gì đó. rõ ràng là có lợi cho " bà dì trên trời rớt xuống" rồi, chuyện này. vừa mất tiền. vừa mất sức. Mà cái chuyện. thật sự ko thể nói được. Cho nên, sau khi trải qua khoảng thời gian dài thật là dài, chính xác là 0.1 giây, hắn đã thay đổi chủ ý, quyết định nói dối " Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó ta thấy bộ dạng của nàng ko có chút gì gọi là tình nguyện, hơn nữa lại đi chung với tên khốn đó. vừa nhìn là biết ko phải hạng tốt lành gì. nàng là một cô gái xinh đẹp ôn nhu thì ko nên chịu ủy khuất như thế. cho nên ta trăm phương ngàn kế lắng nghe chuyện của nàng, hy vọng có thể giúp được"

"Cảm ơn " Sắc mặt mỹ nữ vừa mới bình thường lại tiếp tục đỏ lên, bất chấp lời nói của đối phương có phần mơ hồ nhưng nàng lại cho rằng đây là "tình ý" chân thật của lưu manh. Ko thể ko nói, Thư Dĩnh bây giờ đang chìm trong mộng đẹp, vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ có một bạch mã hoàng tử từ trên trời xuất hiện cứu giúp nàng ra khỏi giai đoạn khó khăn này, mà hơn nữa, giọng điệu lưu manh nãy giờ cũng có phần. " ái muội". " Ôn nhu. xinh đẹp ". mà còn " trăm phương ngàn kế " để tìm cách giúp đỡ. Nếu đem tất cả tập hợp lại thì. cái này so với những người từng theo đuổi nàng. có khác nhau ko? (em cũng muốn làm bạch mã hoàng tử trên trời rớt xuống giống thằng nì nì)

Hướng Nhật lại ko biết những lời nói tùy tiện của mình đã đánh động vào tâm tư của mỹ nữ. Bây giờ hắn thầm nghĩ cách giải quyết vấn đề này nhanh nhanh rồi còn mau chóng trở về. hai con cọp ở nhà là cả một đống bom nổ chậm đang chờ. Hắn trực tiếp mở miệng hỏi: "Bây giờ nàng cần bao nhiêu?"

Vì trong lòng đã coi hắn như là " Bạch Mã hoàng tử" nên cũng ko làm bộ, làm dáng nữa, giơ năm ngón tay lên " 5 triệu!" Bây giờ trong lòng nàng tràn ngập hy vọng. mẹ ko cần nữa đêm ra ban công thở dài. Mặc dù nàng ko biết xuất thân gia thế của "bạn trai" này như thế nào, nhưng người ta đã mở miệng nói rằng sẽ trợ giúp, chắc chắn là phải có năng lực.

"5 triệu?!" Hướng Nhật ko dám tin, "bà dì trên trời" nói rằng ít nhất cũng cần 10 triệu, cái này chênh lệch quá lớn. Trong lòng tràn ngập nghi vấn. nhưng lập tức bị áp chế. xem ra " bà dì " này cũng biết làm ăn thật, nếu lúc ấy mình đưa cho bả 10 triệu thật, coi như phân nửa bị bả nuốt trôi.

"Nhiều lắm àh?" Nhìn thấy vẻ mặt của " Bạn Trai tương lai", Thư Dĩnh nghĩ có thể do bị con số to tướng của mình dọa. Thật ra thì. nàng đã đưa con số này ở mức thấp nhất rồi. Bình thường mà nói, cho dù là Bắc Hải Đại Phú, nghe đến con số ở hàng triệu cũng phải giật mình nói chi đến người bình thường. Vì thế nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương, sau đó lại rụt rè nói: "Con số này chỉ là tượng trưng. nếu. "

Đang muốn nói tiếp đã bị Hướng Nhật ngắt lời " Ko nhiều lắm, mà ta thấy hình như nàng nói hơi ít"
================

Cũng trong quán ăn, cách đó mấy bàn có một đám nữ nhân đang ngồi nói chuyện.

"Nữ hoàng bệ hạ, kia ko phải là " Hướng Ác Ma" sao?"

"Susan, chú ý lời nói của ngươi. Hướng Nhật tiên sinh đã cứu chúng ta, nhất định đối với người này phải tôn kính!"


"Đúng vậy, thưa bệ hạ! Chỉ là, bên cạnh người con gái bên cạnh Hướng tiên sinh hình như ko phải là nữ cảnh sát " Cô gái vừa bị nhắc nhở cũng nhỏ giọng lại nói

"Ta cũng thấy. Thật ko ngờ Hướng tiên sinh lại là một nam nhân đa tình. " Trong mắt nữ hoàng bệ hạ xuất hiện một tia khác thường.

"Quá đáng, đã có Thiết tiểu thư làm bạn gái mà còn đi ra ngoài tìm gái khác. "

"Susan, ngươi lại quên lời ta nói sao?"

"Thật xin lỗi, thưa bệ hạ!"

"Thôi, ta cũng ko trách ngươi. Sự thật ngươi nói cũng đúng, Hướng tiên sinh làm vậy thật quá đáng. Thiết tiểu thư giúp chúng ta nhiều như vậy. ta nghĩ chúng ta cũng nên đền đáp một chút " Nữ hoàng bệ hạ mỉm cười nhẹ nhàng.

"Bệ hạ, ý của người là muốn chúng ta lại phá đám?"

"Ko phải, chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư"



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư