Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 116: Bổng đả “uyên ương”

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 116: Bổng đả “uyên ương”


"Các người nói cho ta biết, buổi sáng đã nói gì với cô nàng kia mà làm nàng ta mừng rỡ như điên vậy?" Giữa giờ cơm trưa, Hướng Nhật một lần nữa lập lại vấn đề này.

Sở Sở buông chén xuống, khoang khoái nhìn lưu manh trả lời: "Đó là chuyện của con gái, ngươi hỏi nhiều làm gì vậy?"

"Con gái? Chẳng lẽ các người vẫn xem cô nàng họ An kia là con gái àh?!" Hướng Nhật trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

"Đi chết đi" Sở Sở trừng mắt liếc hắn, sau đó lại dịu giọng xuống " An An tuy là có chút hành vi hơi. kỳ quái, nhưng rốt cuộc cũng là con gái a! Ngươi đó, thân là con trai, mà lại đi so đo với con gái!"

"Nhưng cũng chính nàng nguyện ý để cho người ta ở chung mà! Cái chuyện này. quấy rầy đến cuộc sống " Bình Yên" của ta a. Sở Sở!" Đối với cái ý kiến dọn đến ở chung của An tiểu thư, lưu manh cực lực phản đối, bởi vì hắn biết, chỉ cần cô nàng này xuất hiện trong nhà, thì cuộc sống "thần tiên" cùng "âm mưu đen tối" với đồ đệ chắc chắn phải chấm dứt. Cho nên hắn tuyệt đối ko thể để cho An Tâm dọn đến ở chung được, phiền ở chổ là ko biết hai đại mỹ nhân kia ăn trúng cái gì mà lại đồng ý chuyện này. thế mới khổ!

Sở Sở hiển nhiên ko hiểu được suy nghĩ dâm tà của hắn, vui vẻ nói: "Ko sao cả, chúng ta đã chuẩn bị hết rồi, căn phòng lần trước của mẹ có thể thu xếp cho nàng ở"

"Một khi các người đã quyết, ta cũng ko biết nói gì " Biết khuyên bảo ko có hiệu quả nên cũng đành bó tay, chẳng qua Hướng Nhật lại làm ra vẻ âm trầm mà nói: "Chỉ là ta có cảm giác như "dẫn sói về nhà" thôi"

Bị nói là dẫn sói về, Sở Sở liền lập tức ko vui, lấy tay abc hắn một cái " Nếu nói dẫn sói, thì ngươi chính là một con sói háo sắc! Lần trước đã nói rằng, nằm cách ly ta 50 centimet vậy mà dám.!" Đang muốn nói tiếp bỗng nhiên bên cạnh Thạch Thanh bị sặc nước.
Sở Sở liền cảm thấy xấu hổ, sau đó hồi phục tinh thần, vội vàng đem câu kế tiếp nhét vào trong họng, trên mặt thì đỏ bừng. Suýt tí nữa là đã đem mọi chuyện nói ra, bây giờ nàng hận trên mặt đất ko có cái lỗ nào để chui xuống. may là trong nhà ko có người ngoài, nếu ko nàng làm gì còn mặt mũi mà nhìn người khác chứ. Tất cả chỉ tại hắn. Nghĩ vậy nên nàng ko khỏi tức giận, chân để dưới bàn đạp mạnh vào chân lưu manh, còn dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương.

"Ây da, đau.!" Hướng Nhật nhanh chóng rút chân lại, kỹ thuật giả đau của hắn đã lên đến mức thượng thừa, cho nên mới lừa được Sở đại tiểu thư đang đầy đắc ý kia.
Sở Sở hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, quyết ko để ý đến hắn.


Nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy hắn biết bão sa mạc vừa rút, trong lòng vui vẻ, tính mở miệng " quăng lựu đạn " vài câu thì đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Sở Sở đang xoay người đi, cũng phải quay đầu lại nhìn lưu manh đầy vẻ nghi vấn, còn Thạch Thanh cũng dừng ăn cơm mà liếc nhìn cầm thú lão sư, ánh mắt đầy dấu hỏi.
Hướng Nhật ý muốn đi ra xa xa để nghe điện thoại, mà xa quá thì sợ hai người kia nghi ngờ, đành cắn răng rút điện thoại ra, trong lòng cầu trời khẩn phật lạy chúa Giê Su rằng người gọi ko phải là nữ cảnh sát, nếu ko chỉ có chết với chết mà thôi. (thằng này theo nhiều đạo quá -. -!)

Bất quá nếu thực sự là nữ cảnh sát thì hắn sẽ nói " gọi lộn số " rồi cúp máy, cứ để nữ cảnh sát giận cả ngày cũng ko sao, còn hơn là so với tình thế ở đây, hai con ác quỷ sẵn sàng xé xác hắn. Nhưng mà hắn lo xa quá, khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình liền thở phèo nhẹ nhỡm, thì ra ko phải là nữ cảnh sát mà là "người đàn bà ko biết xấu hổ" gọi đến.

"Cháu trai ngoan, đã chuẩn bị hy sinh " sắc tương" chưa?"


"Nói nhãm, đang ở đâu, ta đến" Đối với cái của nợ trên trời rớt xuống này lưu manh vô cùng chán ghét.

"Gấp cái gì? Ngươi có hai người bạn gái ở nhà hầu hạ rồi còn gấp gì nữa? Hay là để ta gọi thêm cô bạn xinh đẹp kia lại. " Giọng trong điện thoại đầy vẻ ám muội.

"Nói nhãm nữa ta cúp " Bây giờ Hướng Nhật cũng ko khách khí nữa.
Thật ra thì. hắn cũng ko muốn lãng phí thời gian nói chuyện điện thoại với một bà dì vừa nhàm chán vừa ko biết xấu hổ.

"Cái tên xú tiểu tử này! Thái độ nói chuyện với trưởng bối như vậy àh" Giọng đàn bà trong điện thoại đầy giận dữ, nhưng sau đó lại nhỏ nhẹ nói " Tốt lắm, ta nói cho ngươi, ở phố Trường Xuân, " Bích Hải Thanh Thiên mỹ thực lâu', tiểu tử ngươi nên biết đều mọi chút, nếu ko ta ko cam đoan từ miệng ta nói ra. " "tít" Hướng Nhật ko đợi nói xong, lập tức cúp máy.
"Hướng Quỳ, có chuyện gì àh?" Thấy lưu manh vừa cúp điện thoại, Sở Sở liền lên tiếng hỏi. Lúc đầu nàng nghe thấy trong điện thoại có giọng nữ thì vô cùng lo lắng, nhưng khi nhìn phản ứng của lưu manh thì trong lòng đã yên tâm phần nào.
"Phải, có chút chuyện, anh phải đi ngay" Hướng Nhật đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì bên cạnh Thạch Thanh cũng lên tiếng nhắc nhở đầy " Thiện Ý ": "Hình như người gọi điện là nữ, sư phụ, người đi gấp như vậy. chẳng lẽ có việc " Quan Trọng" àh?" Đã vậy còn nhấn mạnh hai chữ " Quan Trọng" cuối câu nữa.
Quả nhiên, Sở Sở liền bị " cái chuyện Quan Trọng" đó làm nổi lên tính tò mò, nhìn thấy thần sắc lưu manh cũng ko bình thường nên cũng tiếp lời: "Phải a, nếu có việc Quan Trọng, sao ko dẫn chúng ta đi cùng, biết đâu có thể giúp được"

Hướng Nhật trừng mắt nhìn đồ đệ, sau đó quay sang nhìn Sở đại tiểu thư đang vô cùng cao hứng nói: "Sở Sở, chuyện này em ko giúp được gì đâu. Để anh nói luôn, là 'dì' gọi điện đến, hôm qua ko phải người đã nói muốn nhờ anh giúp một chuyện, em quên rồi sao? Người gọi điện đến hối thúc anh đó thôi"
"Thì ra là thế" Vừa rồi nàng nghe giọng trong điện thoại cũng có chút quen quen, hơn nữa lại thêm phản ứng của lưu manh vừa rồi, có thể hắn nói thật. Cho nên cũng ko làm khó xử hắn nữa.
Hướng Nhật nghe vậy, ko đợi đồ đệ bất lương mở miệng nói thêm chút gì nữa, vội mở cửa "phắng" đi
Bích Hải Thanh Thiên mỹ thực lâu.
Hướng Nhật nhìn trong menu thấy những món ăn hợp khẩu vị liền kêu một mạch, để bù đắp khi nãy ở nhà đói nhăn răng ra, bây giờ phải thỏa mãn cái bao tử trước đã. Đương nhiên, hắn đến đây vì cái "nhiệm vụ" kia nên cũng đề cao cảnh giác nãy giờ, ánh mắt lâu lâu vẫn tia về cái bàn bên cạnh cặp nam nữ đang dùng cơm. Đó chính là mục tiêu của hắn hôm nay!
Nam thì khỏi cần phải nói, vẫn cái kiểu ăn mặc màu mè diêm dúa đúng kiểu Dịch Thiên Hành vừa nhìn là biết, còn người kia. là một đại mỹ nữ a.
Chẳng qua, đây ko phải là lúc ngắm người đẹp. Bởi vì bây giờ đang chú ý đến cái thằng mặt heo kia, nhất là cái bàn tay đang lộn xộn của hắn.
Bởi vì ngồi gần bên nên những hành động nãy giờ đều ko thoát khỏi mắt hắn, hơn nữa còn có thể nghe loáng thoáng những lời nói của hai người.
Thằng mặt heo này một tay thì cầm ly trà lên mà uống, tay kia theo thói quen nãy giờ đặt lên eo của người đẹp mà vuốt lên vuốt xuống.
Mỹ nữ hình như ko có vẻ tình nguyện, nhưng chắc vì cố kỵ chuyện gì nên mới ngồi chịu đựng như vậy, vô tình vặn vẹo người ra vẻ kháng nghị. Cái này. chẳng mang lại tác dụng gì, mà còn kích thích cho "dâm thủ" hoạt động mạnh mẽ hơn ko chút dè chừng.
"Ko nên. " Mỹ nữ cắn môi chịu đựng khi mà ma trảo đã bắt đầu đi xuống bộ phận nhạy cảm.
"Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút " thằng đầu heo này vẻ mặt hiện rõ sự hung dữ, với hắn đang ở cái thời điểm mấu chốt như thế này mà kháng cự làm hắn vô cùng tức giận.
"Ta. " Hai mắt nàng bây giờ đã ướt nước, chỉ là do tính cách ngoan cường nên ko rơi.
Cái thằng con heo này vẻ mặt càng lúc càng hung dữ lên: "Thư Dĩnh, đừng quên công ty của mẹ ngươi. " (bước tiến hóa của một con heo -. -!)

Quả nhiên, những lời này vô cùng có tác dụng, cả người mỹ nữ dịu xuống, môi trắng bệch, hai mắt như vô hồn.
Thấy nàng đã hoàn toàn khuất phục, con heo này bắt đầu cười dâm, bàn tay tiếp tục công tác khi nãy " Đừng làm ra vẻ cao quý, sớm muộn rồi ngươi cũng lên giường với ta, bây giờ sờ một chút cũng ko chết đâu. "
Hướng Nhật quả thật nhịn ko nỗi nữa, mặc dù người con gái kia và hắn ko quen biết, nhưng cũng là một đại mỹ nữ, hơn nữa lại đang bị một con heo khốn nạn làm nhục. thằng con trai khác mà thấy cảnh này cũng ko dễ dàng bỏ qua.
"Hừ" Một tiếng, rồi nhanh chóng đi qua bàn bên cạnh, chụp lấy ma trảo đang quành hành bá đạo.
"Cái gì " Dịch Thiên Hành tức giận gầm lên, đang "đú đỡn" vui vẻ mà có người dám đến quầy rầy, đúng là muốn chết! Đang muốn đứng lên dạy cho tên kia một bài học, chợt nhận ra dáng người quen thuộc cùng cặp mắt giận dữ nhìn mình, trong lòng run lên, dục vọng khi nãy trốn mẹ đâu hết, để lại một người đang đứng nói chuyện mà giọng run run: "Ngươi. ngươi. muốn gì?"

"Muốn gì àh?" Hướng Nhật cười lạnh lùng, buông bàn tay hắn ra " Cái này phải xem ngươi có thành ý hay ko?"
Lúc này, mỹ nữ đã mở mắt ra. Chuyện là thế này. lúc nãy nàng đã buông xuôi, trong đầu ko còn ý nghĩ nào, bởi vì nàng đang nghĩ đến cảnh sẽ bị con lợn này mần ăn như thế nào nên cũng ko nghe thấy tiếng lợn thọt huyết, rồi bàn tay lợn rời khỏi người làm nàng kinh ngạc, chẳng lẽ tên súc sinh này đổi tính? Đến khi mở mắt nhìn thấy người trước mặt, nàng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Mặc dù đã gặp qua một lần, nhưng là lúc người này đang đánh nhau, cho nên trong lòng nàng khắc sâu ấn tượng về hắn. Ấn tượng khó phai. Chỉ là bây giờ nhìn hắn có chút chật vật, tay phải đang bị thương, hình như là ko nhẹ.
Chẳng lẽ tên súc sinh kia lợi dụng gia cảnh mà làm càng sao? Thư Dĩnh nghĩ rằng cánh tay phải của người này là do hắn làm? Bởi vì nàng biết bối cảnh của tên súc sinh kia rất lớn, muốn làm những chuyện này vô cùng dễ dàng, cho nên bây giờ, nàng nhìn thấy lưu manh đứng đây, cứ tưởng là vì chuyện cánh tay mà tìm đến.
Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy vẻ lo lắng.
Hướng Nhật làm sao biết được tâm tư đầy phức tạp của mỹ nữ, chỉ là vừa nãy liếc mắt nhìn thấy sắc mặt nàng, nhận ra ánh mắt khác thường lại cứ tưởng là do nàng sợ hãi quá nên mở miệng an ủi: "Ah, mỹ nữ, ko cần phải sợ, ta đến cứu nàng " Nói xong liền đứng che nàng lại.
Mặc dù lời nói của lưu manh hơi quê mùa, nhưng đã mang lại tia ấm áp trong lòng Thư Dĩnh, hành động của hắn làm nàng vô cùng cảm động, Tính cách ngoan cường bây giờ cũng ko thể ngăn dòng lệ tuông rơi, hình dáng của người trước mặt làm nàng nhớ lại năm 7 tuổi, khi một chiếc ô tô điên cuồng lao vào người, phụ thân nàng đã ko do dự đẩy nàng ra. cũng là tấm lưng gầy yếu đó. cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Đột nhiên Thư Dĩnh đưa ra một quyết định: Ko thể để cho người này bị tổn thương được, dù có phải hy sinh thứ quý giá nhất của đời con gái... (cảm động quá)
Dịch Thiên Hành bây giờ cũng đã bình tĩnh nhưng áp lực của người trẻ tuổi này vô cùng lớn, mặc dù phát hiện ra tay phải người này đang bị thương, nhưng trong lòng vẫn ko kìm được sợ hãi " Ngươi nói thành ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đứa con gái này?" Nói ra những lời này vì khi nãy con lợn vẫn còn chưa kịp thưởng thức xong cái " Cực phẩm tam giác" cho nên vẫn còn tiếc rẻ.
"Cũng được, xem ra ngươi ko đến nỗi ngu " Hướng Nhật tiếp lời hắn, sự uy hiếp trong mắt càng lúc càng nhiều " Biết nên làm thế nào ko? Hay là cần ta dạy?"
"Ta biết!" Đối với tên này. Dịch Thiên Hành cũng chỉ mong cầu toàn. Hắn biết. tên này ko phải người bình thường. Nếu ko phụ thân cũng ko dặn dò hắn ko nên trêu chọc người này, hơn nữa lại nghe được từ miệng của Tam thúc một chút bí mật, có thể người này với hắn có quan hệ huyết thống.
"Biết thì tốt " Hướng Nhật hài lòng gật đầu, thấy đối phương đang run lên từng cơn nên cũng ko muốn làm khó dễ nữa " Ngươi ko bận việc gì sao? Ko bận thì đi trước đi. àh tiện thể, đi ngang tính tiền cho ta luôn " Chẳng biết có phải vì có quan hệ với hắn hay ko nhưng lưu manh muốn cho hắn một bài học kinh nghiệm.
Dịch Thiên Hành vốn muốn định rời đi, nhưng bắt gặp ánh mắt khinh miệt của đối phương liền thay đổi chủ ý. Hắn cũng là " Con Trời ", từ nhỏ đến giờ chưa ai dám ăn nói với hắn như vậy, hơn nữa còn dám đối xử với hắn như vậy. hết lần này đến lần khác tranh đoạt đàn bà với hắn. lần trước hắn đã mất mặt với Sở Sở, bây giờ lại với mỹ nữ kia. tự ái trong lòng nổi dậy. lão tử bày mưu tính kế mất nhiều công sức mới có thể dụ được người đẹp về đây, chẳng lẽ chỉ để dâng vào miệng cho ngươi? Quyết ko!
"Gì? Sao còn chưa đi " Thấy đối phương dừng chân, ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lùng.
Dịch Thiên Hành vẫn ko dám nhìn thẳng mặt hắn, quay lại nhìn vị mỹ nữ kia, bắt đầu nói: "Vốn ta ko có ý kiến, nhưng chúng ta ko thể xem nàng như hàng hóa, muốn đem cho là đem cho. Nên ta muốn hỏi rõ ràng, nếu nàng nguyện ý theo ngươi, ta cũng ko ý kiến, còn nếu nàng từ chối, ta nghĩ ngươi cũng nên. " Ko cần nói hết câu vì hắn biết đối phương cũng hiểu. Với loại chuyện này, Dịch Thiên Hành dám chắc chín phần nàng ta sẽ đi theo mình, bởi vì hắn nắm giữ sinh mệnh của nàng, ko đi thì chỉ có chết.
"Mỹ nữ, ý kiến của nàng. " Hướng Nhật quay đầu lại, mỹ nữ bây giờ đã lau khô nước mắt và biến thành một đại mỹ nhân. Chỉ có điều hắn quên rằng nàng bây giờ chỉ là một con cờ trong tay của tên kia, nếu ko đã ko quay lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
"Ta đã nghe rồi. Đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng ta ko thể đi với ngươi được"



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 116: Bổng đả “uyên ương”