"Bác sĩ, tay của anh ấy ko sao chứ " Mắt nhìn tay phải của lưu manh đang được cô y tá băng bó, Thiết Uyển hướng về vị bác sĩ trung niên mà hỏi.
"Ko có vấn đề gì " Bác sĩ khẳng định " Chẳng qua, làm thầy thuốc, ta ko thể ko nhắc nhở một chút, về sau phải chú ý, đừng để động đến vết thương nữa. ko được cử động mạnh trong một tháng. sau này nhớ chút ý cái tay một chút. "
"Dạ, cám ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ trung niên này lập tức khiêm tốn nói: "Ko cần ko cần, đây là trách nhiệm của chúng ta"
Hướng Nhật ở bên đây thì cực kỳ khó chịu, gã mặc đồ trắng cười thật đểu giả. Nếu bây giờ đổi người chắc chắn hắn sẽ ko có cái thái độ này, hơn nữa nữ cảnh sát lại đang mặc cảnh phục, hơn nữa trên vai lại có gắn sao, làm sao gã ko khiêm tốn cho được. Trách nhiệm cái con khỉ khô, gã chắc cầu mong sao có nhiều người bị thương, trọng thương càng tốt, để cho những người như gã còn có thể làm ăn. Cái thứ cặn bã của xã hội!
"Lão bà, nói nhiều quá vậy, đi thôi " Hướng Nhật cũng ko khách khí mà nói, nếu hắn ko phải vì chữa trị cho cánh tay bị thương, bằng cái thái độ ngắm nhìn thân thể nữ cảnh sát nãy giờ, lưu manh đã cho cái ghế vào mặt.
Vị bác sĩ ngồi ngẫn ra, sau đó cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đồng thời trong lòng có chút hối hận, vừa nãy đã giúp thằng ku xem xét vết thương lại còn có lòng khuyên bảo. Đối với tên tiểu tử đeo kính này, hắn vừa đố kỵ vừa hận, tìm được người bạn gái xinh đẹp như vậy ko nói, mà lại còn là sĩ quan cao cấp, ít nhất cũng phải phấn đấu 20 năm mới được.
Nội tâm của hai người này làm sao Thiết Uyển có thể biết được, bất quá đối với lưu manh ở trong tình huống này mà nói được những lời xấu hổ này, làm nàng cảm thấy vô cùng mất mặt " Bác sĩ, thành thật xin lỗi, hắn. "
"Hắn, hắn cái gì. cảm ơn cái gì, chúng ta có phải đi cầu xin đâu, ta trả tiền, hắn chữa bệnh, rất bình thường. "
"Ngươi còn nói. " Thiết Cục Trưởng vội vàng thi triển thủ pháp " Nhuyễn Chỉ Nhu " lên bên hông người lưu manh, sau đó hung hăng kéo hắn ra khỏi phòng.
"Uy, lão bà, sao nàng mạnh tay quá vậy. Nói gì đi nữa ta cũng là muốn giúp nàng thôi " Hướng Nhật xoa xoa cái eo, giọng đầy bất mãn.
"Giúp. giúp. giúp cái đầu ngươi! Chuyện như vậy. cũng dám nói, ngay cả ta cũng bị ngươi dọa " Cả hành lang ko bóng người, Thiết Uyển cũng bắt đầu tăng đềxiben lên.
Thấy đối phương sắp phát hỏa, Hướng Nhật lập tức hạ giọng xuống: "Được rồi, lão bà, là ta sai được chưa " Đột nhiên lại nghiêm giọng nói " Nàng cũng thấy rồi, hai tròng mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm lên người nàng. Ý của ta là. ta là người bệnh, hai mắt hắn nên nhìn vào ta chứ ko phải là nàng"
Thiết Uyển ánh mắt nhất thời trở nên quái dị " Ngươi. ghen?"
"Ghen cái gì? Ta chỉ là thấy khó chịu"
Bất chấp đối phương đã phủ nhận, Thiết Uyển vui vẻ nói: "Anh cũng đừng khó chịu, em thấy người đó cũng ra dáng một thầy thuốc"
"Thật sao?" Hướng Nhật khinh thường nói " Em mặc cảnh phục nên mới được vậy, thử đổi người xem, mang người khác bị thương đến đây coi hắn còn có bộ dạng của thầy thuốc hay ko"
"Anh có nói quá ko?" Thiết Uyển giọng đầy vẻ nghi vấn.
"Nói quá? Em biết em mặc cảnh phục này vào đây là như thế nào ko, hơn nữa lại còn mang sao trên vai " Hướng Nhật vừa nói vừa dựa đầu vào vai nàng.
Thiết Uyển bây giờ mới chú ý đến hình dáng của mình, bởi vì vừa rồi quá lo lắng cho vết thương của lưu manh nên ko để ý, bây giờ nghĩ lại, cũng có thể lưu manh nói đúng, gã bác sĩ kia chỉ vì bộ đồ này nên mới có thái độ khách khí như vậy.
"Bây giờ thì biết chưa?" Thừa lúc nữ cảnh sát đang mãi mê suy nghĩ, Hướng Nhật đã đưa tay chậm rãi đi xuống, thẳng đến "vị trí phòng thủ" căng tròn mới dừng lại. Thật ra là. hắn đã ko thể chịu đựng được nữa. Dù bộ đồng phục này so với bình thường có phần nghiêm nghị hơn, nhưng lại bó sát vào tạo cảm giác căng tròn thật là chết người. Theo lời lưu manh thì đây chính là "chế phục hấp dẫn ".
"Còn ko để tay ra. " Cảm giác được. "hậu phương " có phần khác thường, Thiết Uyển hồi phục tinh thần, lớn giọng cảnh báo.
"Tay hư. tay hư này. " Hướng Nhật cười ha ha, sau đó lại "ngắt nhéo bóp" thêm vài lần nữa mới rút tay về.
Thiết Uyển tức giận, đưa tay định abc xyz như hồi nãy nữa thì phát hiện lưu manh " cao chạy xa bay"
"Hỗn đản, còn ko đứng lại cho ta"
"Đuổi theo đi, bắt được ta sẽ để cho nàng mặc sức mà " hành lạc ". " Hướng Nhất hắc hắc cười dâm, đang phắng đi với tốc độ tên lửa thì đột nhiên có bóng người từ trong phòng bệnh đi ra.
Thắng tay, thắng chân. nói chung là phanh gấp để dừng lại. đưa mắt nhìn người trước mặt. thì ra là một nữ nhân xinh đẹp. Hướng Nhật có chút giật mình sau khi nhìn mặt nàng " Tống. giáo sư?" Mặc dù biết trước " đi đêm có ngày gặp ma ", chắc chắn sẽ gặp nàng trong cái bệnh viện này. nhưng hiện tại bây giờ thì quả thật đúng là ngoài ý muốn.
"Học viên Hướng Quỳ? Sao ngươi lại ở đây?" Tống Thu Hằng ko ngờ có thể gặp học trò của mình ở đây, bỗng nhiên chú ý đến tay của hắn " Tay của ngươi. bị thương?"
"Àh, ko cẩn thận một chút thôi. Đúng rồi, trễ thế này, cô đến đây thăm em trai mình?"
"Đúng rồi, vừa đem cơm cho hắn " Nhắc đến em trai, trong mắt Tống Thu Hằng tràn đầy nhu tình đan xen lẫn nhiều tia lo lắng.
"Anh ấy. ko sao chứ?" Thấy đối phương khẽ nhíu mày, Hướng Nhật cũng thật tâm mà hỏi.
"Bác sĩ nói cần có một thời gian quan sát " Cảm nhận được sự chân thành của lưu manh, trong lòng Tống Thu Hằng cũng thấy được chút an ủi " Yên tâm đi, khoảng thời gian này nhìn hắn cũng khỏe hơn nhiều, bệnh tình cũng ko có chuyển biến gì"
"Vậy thì tốt. " Đang muốn nói tiếp cái gì thì Thiết Uyển đã đến bên cạnh, nàng thấy hắn cùng với người con gái khác nói chuyện phiếm, mà người này lại cực kỳ xinh đẹp, lập tức nắm lấy tay hắn, trên mặt nở một nụ cười: "Hướng Quỳ, sao ko giới thiệu bằng hữu của người đi " Trời sinh con gái ra có linh cảm rất tốt, đặc biệt rất giỏi trong lĩnh vực ghen tuông như vậy. Trực giác mách bảo nàng, giữa hai người này đang có chuyện.
Thật ra là. chuyện mà nữ cảnh sát chủ động nắm lấy tay, Hướng Nhật nằm mơ cũng ko nghĩ tới, nhưng bây giờ. ko phải lúc. Mà bản thân hắn cũng cảm thấy khó xử, trước mặt "người tình cũ " mà để cho người con gái khác ôm ấp cũng thấy. Nhưng nếu rút tay ra khỏi người nữ cảnh sát. chết xem ra còn sung sướng hơn. nếu làm như vậy, sẽ khiến cho nàng thêm hoài nghi. khó xử thật... (nhiều vợ ko hẳn là tốt)
"Nàng là giáo sư của ta, họ Tống"
"Thì ra là Tống giáo sư, xin chào " Thiết Uyển lại tiếp tục nụ cười sáng lạn của mình " Ta là vị hôn thê của Hướng Quỳ, Thiết Uyển"
Tống Thu Hằng sửng sốt, vị hôn thê? Lúc đầu thấy tình cảnh như vậy, nàng nghĩ người này chắc là chị gái hay em gái của hắn, ko ngờ lại có quan hệ thân mật như vậy. Trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, so sánh tuổi tác cùng nghề nghiệp song phương, nhưng ko vì vậy mà nàng thất lễ, cũng mỉm cười đáp lại " Thiết tiểu thư, chào ngươi"
"A. đúng rồi, Hướng Quỳ, hắn trong trường có làm phiền người ko?"
"Ko có, Thiết tiểu thư, người quá khách khí rồi, Hướng Quỳ học hành rất nghiêm túc, hơn nữa đã từng giúp đỡ ta, ta còn chưa có cơ hội cảm ơn hắn. " Ý thức được vị nữ cảnh sát này có chút ghen tỵ, Tống Thu Hằng làm sao mà ko biết được nàng đang nghĩ gì. Chẳng qua chuyện này cũng bình thường thôi, nhìn thấy bạn trai của mình đang cùng với người con gái khác nói chuyện, hỏi sao ko ghen cho được. Nhưng nàng thì ko để ý tới. tên học trò này, chính xác là ko có chút tình cảm. hơn nữa, nàng làm sao quên được hình bóng của "người ấy".
Cẩn thận quan sát một hồi, Thiết Uyển nhận thấy đối phương ko có chút dao động liền cảm thấy an tâm " Ko cần phải cảm ơn, đó là trách nhiệm của hắn. Lần sau hắn mà có thái độ vô lễ, người cứ nói với ta, ta sẽ đích thân giáo huấn hắn. ách, cũng đã khuya rồi, quấy rầy người nữa, chúng ta về, hẹn gặp lại!" Nói xong kéo lưu manh còn đang ngẩn ngơ đi, thật ra Thiết Uyển suy nghĩ rất đơn giản, ko thể để cho tên vô lại này ở gần giáo sư xinh đẹp kia, người ta mị lực quá lớn, nàng sợ tên này ko kìm chế được. Chuyện bây giờ còn chưa giải quyết xong, thêm cái rắc rối này nữa chắc đợi đến thiên thu.
"Đâu cần phải làm vậy " Bị lôi như con làm Hướng Nhật chỉ biết cười khổ.
"Sao?" Nữ cảnh sát lạnh nhạt cười " Còn dám nói àh? Em làm vậy thì sao, lúc đầu có người nghe nói đến Đệ Cửu nhân dân y viện thì hồn vía lên trời, thì ra trong này có vị Tống giáo sư xinh đẹp như thế. Hừ Hừ! Tốt nhất là anh nên thành thật khai báo, giữa anh và nàng ta có quan hệ như thế nào, em thấy nàng ta hình như cũng để ý đến anh rồi"
Hướng Nhật cảm thấy đau đầu, tại sao đàn bà ai cũng như vậy thế, đầu óc có thể tưởng tượng phong phú vô cùng. Đang nặn óc mò ra câu trả lời thì chuông điện thoại vang lên
"Điện thoại, có điện thoại. để anh nghe xong rồi trả lời cho em " Hướng Nhật vội vàng móc điện thoại ra, đầu dây bên kia là giọng nói của Sở Sở có chút dồn dập: "Hướng Quỳ, mau về, có người đang đợi"