Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi


Từ lúc Hầu Tử lên tiếng, Tằng Nếp đã phát hiện ra bọn họ, chỉ có điều nàng ko nghĩ đến ở nơi đây là có người nhận ra mình nên lấy làm kinh hãi, sau đó cẩn thận thăm dò đối phương. Nhìn thoáng qua người đang ngồi, nàng liền có cảm thấy quen thuộc, gương mặt này đã gặp ở đâu rồi. nhất thời ko nhớ ra. chờ một chút. từ từ, trời ạ! Hắn chính là hoa tâm đại lưu manh. Tằng Nếp ko khỏi nhớ lại lúc hắn ghé ăn cơm tại quán, có đi cùng với một chị gái xinh đẹp, chị ấy nói là bạn gái của hắn, rồi sau đó nàng phát hiện hắn còn có một chị cảnh sát làm bạn gái. Cái này ko phải hoa tâm là gi.
Với suy nghĩ như thế, Tằng Nếp đối với lưu manh đương nhiên là ko có hảo cảm, nói trắng ra là ác cảm. Bất chấp hoàn cảnh hiện tại, khi lưu manh lên tiếng, nàng chỉ hừ lạnh rồi quay đầu sang một bên.
Hướng Nhật đưa tay sờ sờ cái mũi, mình đã đắc tội gì? Mặc dù thái độ của cô bé làm hắn thấy khó chịu, nhưng dù sao lưu manh vẫn có hảo cảm với người này.

Nha đầu này từng nhiều chống đối ra mặt, hơn nữa tính tình lại chẳng dịu dàng gì nhưng bù lại được cái thông minh lanh lợi, lại có giao tình với Sở đại tiểu thư và nữ cảnh sát. Để tránh cho loạn động làm nàng bị thương, Hướng Nhật giơ cái tay trái còn lành lặn của mình ngoắc nàng lại " Nha đầu, lại đây với anh"

"Ngươi. " Tằng Nếp trừng mắt nhìn, đang muốn phát tác, chẳng qua nàng bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn những người phía sau lưng, lo lắng cho bản thân trong tình huống này sẽ gặp nguy hiểm, lập tức nhẫn nhịn, lẳng lặng đi lại sau lưng hắn, nhưng nhìn mặt thì ko có chút gì gọi là tự nguyện.

"Vậy phải tốt hơn ko " Vốn định đưa tay xoa đầu cô bé, Hướng Nhật bắt gặp được ánh mắt cảnh báo của chủ nhân nên đành cười khổ rút tay về, quay sang thằng mập đang đứng bên cạnh mà nói: "Ê ku, trông chừng giúp tao, nàng là em gái của tao đấy"

"Em gái?" Thằng mập 2 mắt sáng rỡ, em gái ruột của đại ca? Nhìn kỹ hai người cũng thấy giống giống nhau, lập tức vỗ ngực mà nói: "Yên tâm đi, đại ca, giao cho em là tốt nhất. tiểu thư chắc chắn sẽ bình yên " Nói xong thân thể nhích lên, ý muốn chào hỏi đồng thời đưa tay định kéo nàng lại sau lưng, nhưng ko ngờ tay vừa đưa lại gần đã bị gõ cái " Bốp " " Ko được đụng vào người ta, tự ta biết đi"
Mắt liếc nhìn lưu manh lộ rõ ý ko cam lòng nhưng Tằng Nếp thật sự ko còn cách nào khác, đành phải lẳng lặng đi ra sau lưng thằng mập. Đầu óc nàng cũng bình thường, nếu ko muốn nói là thông minh, cho nên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, trong tình huống này ko nên có thái độ chống đối lưu manh đại hoa tâm kia, nhưng mặt khác, trong lòng nàng cũng suy nghĩ ko ngừng, cảm giác bất an cứ dồn dập đến, đứng ở bên kia hay bên này cũng đều là loại bất lương, hành động như vậy không khác gì tự đúc đầu vào rọ. Thời buổi này còn có người con trai nào trong tình huống như vậy, lại chịu ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ. còn có ý đồ khác? (em thề con nhỏ này mắc bệnh Tưởng nặng lắm rồi)

Cùng lúc đó, đám nam nữ kia thấy có cứu tinh liền muốn chạy tới, chỉ là trong. ánh mắt có vài tia xấu hổ, nhất là thằng con trai khi nãy, diện mạo của nó bây giờ chỉ có thể dùng 2 từ " khủng hoảng " để hình dung. Nó ko nghĩ rằng nhỏ này trong trường vô cùng bình thường, mà lại có người anh "khủng bố" như vậy, mặc dù anh của nàng bộ dạng thư sinh, nhưng xem ra ko phải dân lương thiện gì, hơn nữa khi nãy lại ngồi cùng bàn với tên xấu xí, đầu tóc bù xù ra vẻ đại ca ở đây. Nếu hắn đoán ko lầm, người này chắc chắn là lão đại của Hầu ca, mặc dù tay phải của anh ấy bị thương nhưng những người xung quanh ai ai cũng tỏ thái độ cung kính, xem ra thực lực ko phải hạng tầm thường. Nghĩ đến đây, nó chợt giật mình, nếu người này đúng là anh ruột của Tằng Nếp, nếu để anh ấy nghe được những lời khi nãy, chắc chắn sẽ lột sạch da của nó ra.
Khác với thằng con trai, đứa con gái khi nãy cảm thấy may mắn vì mình ko có nói bậy gì, nhưng lại đi nói giúp cho bạn mình, cũng có thể coi như là gián tiếp trợ giúp.


Cả đám bây giờ đều mang trong lòng một tâm lý khiếp sợ ko thôi, tất cả đều chỉ mong cô bạn Tằng Nếp của mình rộng lượng mà bỏ qua (em thề lần 2 đám bạn của nhỏ Tằng Nếp này, đứa nào cũng " bệnh lâu năm mà giấu " cả)
Thằng mập ko để ý đến thái độ của tiểu nha đầu kia làm cho bất mãn, chỉ có chút cười khổ, lại thấy đám bạn của nàng đi đến, bằng hữu của em gái lão đại, sao có thể làm ngơ?
Hướng Nhật hài lòng gật đầu, cũng ko để ý đến ánh mắt kháng nghị của tiểu nha đầu, chuyển sự tập trung qua chổ thằng thanh niên kia.

"Địa Hồ?" Lưu manh lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.


"Ngươi là ai?" thằng nọ trong lòng giận dữ, hắn nhận ra sự giễu cợt trong ánh mắt đối phương.

"Chuyện này khoan nói đã. tao muốn hỏi, vừa nãy mày khi dễ em gái tao, đúng ko?" Bây giờ chưa thể động thủ được nên chỉ nho nhỏ giáo huấn một chút, hơn nữa người ta lại mang khá nhiều người đến đây, mà đều là những thằng con chó năm xưa phản lại lão tử. khà khà. lão tử hôm nay phải " chiêu đãi" một chút, nếu ko sẽ cảm thấy rất có lỗi với bọn bây đã cất công từ nam thành đến đây. khà khà. Nghĩ lại thấy mình đã lấy đức báo oán, ko đem bọn này ra chém hết thì đã vô cùng nhân từ rồi.

"Nàng là em gái ngươi?" Thằng thanh niên lòng tràn đầy nghi vấn hỏi, hắn khẳng rằng cái thằng tàn phế này với con nhỏ kia chắn chắn ko có quan hệ huyết thống.

"Ngươi nghĩ ta là cái loại người. loạn nhận thân nhân sao?" Hướng Nhật nãy giờ vẫn duy trì nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy là bao nhiêu âm mưu độc ác thì ko ai biết.
Đối phương hỏi ngược càng làm hắn khẳng định suy nghĩ trong đầu, mặc dù hắn đến đây để tìm sự trợ giúp, nhưng với thân phận hôm nay, làm sao hắn có thể nhịn được. bất chấp cái quán bar này thuộc địa bàn của " Ngạ Lang bang " nhưng xem ra đối phương bộ dạng ko phải đại nhân vật gì, nên cũng ko khách khí nữa. Nhất thời trong đầu nảy sinh ý nghĩ độc ác: "Vậy thì tốt quá, khi nãy nàng cầm chai rượu đập vào ta, chuyện này xử như thế nào?"

"Đập ngươi? Ngươi còn nguyên vẹn có bị mẻ miếng nào đâu mà đòi xử gì? Hơn nữa ta biết em gái ta ko phải loại người thích gây chuyện " Hướng Nhật nghiêm mặt nói, làm tiểu nha đầu ở phía sau cũng ko nhịn được cười: tên lưu manh này, cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.

"Đ. M mày nói C. C gì vậy " thằng này điên máu lên, mặc kệ mấy tên phía sau ngăn cản, mở mồm chửi: "Đừng tưởng đây là địa bàn của " Ngạ Lang bang " là lão tử sẽ sợ, phải biết rằng " Bạch Hổ hội" bọn tao cũng ko phải loại dễ trêu trọc. "

"Chọc cái Đ. mẹ mày " Hầu Tử mắng to ngắt lời hắn, sớm biết đại ca và đối phương có mối cừu hận, trong lòng giác ngộ cừu địch, bây giờ lại thấy thái độ kiêu ngạo như vậy làm nó ko thể nhịn được lên tiếng mắng trả: "Đ. con Đ. mẹ mày! Ở địa bàn lão tử mà đứng đó xạo l. àh, tin tao cho mày lết ra ngoài ko"

"Được, tao đang muốn xem ai sẽ lết ra ngoài " Thằng thanh niên dữ tợn nghiêm mặt, búng ngón tay một cái " Tất cả đứng lên cho tao " Nháy mắt một cái, ba bốn chục thằng gần đó đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ bất thiện.
Hướng Nhật ánh mắt ngưng lại, vừa rồi thật ko chú ý, đối phương ngang nhiên dẫn theo nhiều người đến đây, mà phần đông toàn là lính mới, số ít người cũ lại ko nhận ra, xem ra tên này cũng ko phải là thằng bại não

Thằng kia phát hiện trong quán bar ít người nhìn, cho nên ỷ đông người, hắn cũng ko e ngại đối phương. Hắn sớm nhận ra người đứng bên cạnh lưu manh là ai nên lên tiếng nói: "Tao nhận ra mày, mày là Hầu Tử, lính của thằng Cuồng Lang, hôm nay thằng Cuồng Lang đến đây còn phải cung kính với tao, mày chỉ là con chó của " Ngạ Lang bang " mà cũng lên tiếng sủa ở đây àh"


"Đ. mẹ mày " Hầu Tử rống giận, tay chộp lấy chai rượu gần nhất, đập mạnh vào bàn, chai rượu bây giờ thành một hung khí sắc nhọn tiến về phía trước.

Vừa đi được một bước đã bị lưu manh giơ tay ngăn lại " Hầu Tử, xúc động cái l. gì, tao để thằng con chó này lại cho mày chơi đùa, chịu chứ?"

"Dạ, đại ca " Hầu Tử thối lui, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên người thằng thanh niên

"Ngươi là. đại ca của hắn - Cuồng Lang " Vẻ mặt hắn bây giờ đầy kích động, nhìn thấy người trẻ tuổi tay phải mang miếng gạc thật to. hắn ko tưởng. Tên tiểu tử trước mặt lại chính là Cuồng Lang.

"Cuồng Lang? Nhìn ta giống hắn sao?" Hướng Nhật ko thể ko thừa nhận, đối phương chẳng những ko dám tiến lên mà tinh thần còn sa sút đi, chẳng lẽ thằng ngu này ko biết Cuồng Lang đã thành danh từ mười mấy năm về trước. So với dung mạo hiện nay... (Ps: Hướng Quỳ mới 18 tuổi)

"Vậy ngươi là. " Đột nhiên ý thức từ nơi xa xôi trở lại bản thân làm thằng thanh niên trở nên tức giận " Đ. Mẹ, mày dám giỡn mặt với tao"

"Giỡn mặt!" Hướng Nhật bước tới từng bước, ánh mặt trở nên lạnh lẽo, tung ra một cước: "Lão tử ko chỉ giỡn mặt với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi"
Hix, sr anh em, hum qua nằm li bì nên ko thể phục vụ anh em được, hôm nay dùng tạm cái này đi



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi