Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết


Hướng Nhật bị " Hù " đến nhảy dựng, ko phải vậy chứ? Mới nhắc " Tào Tháo", " Tào Tháo" đã đến, có thật sự "may mắn" vậy ko? Thế nhưng trong lòng hắn cũng ko quá lo lắng, cho dù cái tên " Tình Nhân" đó lợi hại ra sao, dù bản thân chỉ còn một tay nhưng đủ để bằm nát đối phương

Mặt sẹo ko ngờ đối phương to gan đến vậy, nghe mình giới thiệu như vậy mà sắc mặt ko đổi, cũng ko có cả dấu hiệu chạy trốn. Quả nhiên có bản lĩnh, khó trách lại dám đeo đuổi cái hạng đàn bà kia. Mà, cái tên "Tình Nhân " kia cũng hung hãn ko kém, đang đâm đầu đi đến đây. Cái này so với xui xẻo cũng ko khác gì mấy. Hắn đã có lòng nhắc nhở nhưng xem ra đã ko kịp rồi.

Chớp mắt " Tình Nhân" đã đứng trước mặt.
Nàng buộc tóc một bên, phía dưới bên phải hé lộ ra làn da trắng nõn trên khuôn mặt xinh xắn, mắt nhỏ mà dài làm cho người ta cảm thấy được sự khôn ngoan của chủ nhân đồng thời cũng cảm nhận được sự nguy hiểm chết chóc. Môi cũng đồng dạng cong lên cao vút, làm cho lưu manh có cảm giác rất giống với băng sơn mỹ nữ kia, cái dáng vẻ coi khinh người khác. Mùi nước hoa nàng sử dụng cũng có thương hiệu nổi tiếng, ko phải người bình thường nào muốn là mua được.
Nhưng từ trên người nàng lại phát ra một cuồng vọng nam tính cực độ làm người khác phải sợ hãi.

Nếu ko phải nàng là một dân "les" có tiếng thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Sau lưng nàng là 6 thằng to con mặc đồ vét màu đen, nhìn uy nghiêm hơn hẳn đám mặt sẹo, cộng thêm quần áo bó sát vào người lộ ra cơ bắp cuồn cuộn làm người ta cảm thấy kinh dị. (đồ vét bó -. -!)

"Tình Nhân" cứ thế mà đi tới, đứng trước mặt đám Hướng Nhật mà cản đường, bắt đầu "nghía" về hướng lưu manh mà nhận xét trong đầu: "Tay phải có thương tích, đeo kính cận màu đen, bộ dạng như một tên thư sinh yếu đuối. Khoan đã!" Cái tên " nam ko ra nam, nữ ko ra nữ" (sau này sẽ gọi tắt là Les cho dễ đọc) đột nhiên lớn tiếng thét lên: "Ta nhận ra ngươi, thì ra chính là ngươi " Trong giọng có chút hận ý.


Hướng Nhật cũng nhận ra " Nàng " là người đã cùng ăn cơm với đồ đệ Thạch Thanh tại mỹ thực lâu, rồi làm ra vẻ vô tội đẩy mắt kính lên: "Thì ra. ngươi còn nhớ ta. " Tiếp theo nhìn về phía sau của nàng, nở một nụ cười dâm đãng " Xem ra ngươi cũng nghe lời ta đấy, ko chỉ tìm được một, mà đến mấy thằng to con cùng ngươi ăn cơm"

Nàng " Les " đối với sự trêu chọc của lưu manh cũng ko phản ứng, ngược lại còn tỏ vẻ mừng rỡ: "Tốt! Thật sự rất tốt. Nhóc con, lão tử (trời ạ, les mà cũng tự xưng là lão tử - cái này em để nguyên văn ko dám thêm bớt) tìm ngươi đã lâu, ko ngờ hôm nay lại gặp ngươi ở đây" dừng lại một chút, sắc mặt nàng trở nên dữ tợn " Thằng con chó này rất đáng chết! Lần trước trong lúc giành đàn bà tao đã nói rồi, nếu còn gặp lại nhất định tao sẽ thiến cái " của quý " của mày. Hôm nay lại dám đi chọc ghẹo đàn bà của tao, tao sẽ đem cái " của quý" của mày vứt cho chó gặm"

Bên cạnh đám người của mặt sẹo nghe như vậy chân run cầm cập, lúc đầu họ thấy 2 bên hình như có " quen biết" nhau, thế nhưng trong tình huống này thì ko phải là " quen biết" sơ sơ. Nhìn biểu hiện của người kia như vậy, chắc chắn thù hận ko nhỏ. Cả đám len lén lau mồ hôi lạnh trên mặt.

Hướng Nhật nhún vai, tỏ vẻ thường thôi, nói: "Hay cho câu nói 'vứt cho chó gặm' của ngươi, ta cũng rất hoan nghênh! Chỉ có điều. Ko biết ngươi đủ năng lực hay ko?"

"Yên tâm đi nhóc con, từ từ rồi mày cũng biết! Lão tử nói được làm được " Gã "Les" hung hăn nói.

"Ko cần phải từ từ, bây giờ làm liền đi " Hướng Nhật cười cười nhìn hắn, tuy mặc âu phục nam, nhưng cũng ko che được bộ ngực cao vun vút, lâu lâu lại run lên một lần (ôi.)
Gã " Tình Nhân" nhất thời giận ko thể tả " Thằng khốn, tao nhất định sẽ móc cặp mắt chó của mày ra"


Hướng Nhật khinh thường nói: "Lãm nhãm cái gì vậy, tốn thời gian quá đi. Lão tử ko muốn cùng ngươi nói nhãm, ta còn phải về nhà "thân thiết" với Tiểu Thanh của ta nữa" Hướng Nhật nhấn mạnh câu cuối, ra vẻ khinh thường, làm cho đối phương toàn thân run lên vì giận. Bên cạnh đám người mặt sẹo trong khoảng khắc thay đổi sắc mặt, ko thể ko bội phục tên tiểu tử này, đồng thời cũng vì cái hành động ngu ngốc của hắn mà tỏ ra lo lắng. Đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa gia thế lại ko nhỏ, muốn giết là giết, hơn nữa tay phải của tên tiểu tử này lại đang bó cục to đùng, chỉ sợ tên " Nam ko ra nam, nữ ko ra nữ" trước mặt có thể. dễ dàng giết chết hắn.

Quả nhiên, gã " Les " đã phát điên, miệng hô to: Đập nó cho tao, cứ đập thoải mái, có chuyện gì tao chịu. " Mấy thằng mặc đồ tây đang muốn xông lên thì đám mặt sẹo đã chặn trước mặt, hướng mắt nhìn vào tên cầm đầu: "An tiểu thư, đây là khu Long biệt thự, xin cô đừng làm khó xử chúng tôi"

Gã " Les " nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nói như vậy là ngươi muốn đối đầu với ta"
Mặt sẹo cũng ko tỏ thái độ gì nói: "Đây là công việc, An tiểu thư, hy vọng người có thể thứ lỗi! Hơn nữa Sở tiên sinh cũng ko muốn có chuyện xảy ra trong này"
"Đừng lấy Sở lão đầu ra hù ta " Bị kêu bằng " An tiểu thư" làm cho hắn giận dữ ko thôi, cho dù là lão già họ Sở có ở trước mặt hắn cũng ko bỏ qua chuyện này " Hắn tuy là Bắc Hải thủ phú, nhưng lão tử còn ko xem ra gì. Ta hỏi ngươi, chuyện này ngươi cũng muốn quản?"

"Chỉ là. " Mặt sẹo đột nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy tên thư sinh gầy còm ốm yếu, nhất định ko chịu nỗi một đòn, nên hạ quyết tâm cắn răng một cái nói: "Ko sai, lão Bát ta phải quản chuyện này!"
"Một khi đã như vậy. " Gã " An tiểu thư" cười rộ lên " Thì cũng đừng trách ta. "
"Đã xảy ra chuyện gì?" Âm thanh dễ nghe cắt đứt câu nói của nàng, từ xa một phụ nữ chừng 30 tuổi dáng vẻ xinh đẹp đang đi tới.
"Băng tỷ!" Mặt sẹo liền trở nên vui vẻ, cứu tinh đã tới. Vội vàng nghênh đón đồng thời thấp giọng kể rõ sự tình nãy giờ.

"Băng, Băng. Băng tỷ?" Thấy người phụ nữ đi tới, " An tiểu thư " thay đổi một cách nhanh chóng, trên mặt bắt đầu ửng đỏ (what the hell. Les cũng biết đỏ mặt hả? _?)
"Thì ra là An tiểu thư " Người phụ nữ xinh đẹp chào hỏi, dĩ nhiên với những chuyện kỳ quái xảy ra nãy giờ, nàng đã thích ứng. Chuyển mắt về tên con trai gầy yếu, sắc mặt có chút kinh ngạc: "Hướng. Hướng tiên sinh cũng ở đây?"
"Băng tỷ " Hướng Nhật lễ phép gật đầu, đối với người đàn bà trước mặt này, Hướng Nhật ghi nhớ rất rõ, đặc biệt là ngón tay bị chai của nàng.
Tên Mặt Sẹo khiếp sợ ko kém, nhìn hắn chào hỏi với Băng tỷ, hơn nữa biểu hiện của nàng đối với hắn có phần kính trọng. Trời, rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào? Băng tỷ mặc dù chỉ là quản gia, nhưng lại là quản gia ko tầm thường, nói một câu ko ai dám cãi, mặt khác nàng còn có một thân phận ẩn dấu ko ai biết cả.
"Băng tỷ, người biết hắn?" An tiểu thư trên mặt có chút phức tạp, kinh ngạc kèm theo ghen ghét.
"Đúng vậy, An tiểu thư. Có thể nể mặt ta mà bỏ qua chuyện này hay ko?" Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nói
Xém tý nữa là lạc đường trong nụ cười của đối phương, An tiểu thư cũng muốn đồng ý, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của nàng ko chú ý nhìn mình mà dừng lại trên người của tên ăn mày kia, nhất thời ánh mắt hiện lên một tia thù hận: "Ko được"
Người đàn bà nọ khẽ có chút sững sờ, định nói tiếp câu gì đó, lại bị lưu manh cướp lời: "Băng tỷ, chuyện này ko cần phiền đến người, một mình ta có thể giải quyết được"



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết