"Ngại quá, ta ko thể làm như vậy được " Hướng Nhật vẫn ngồi yên ko nhúc nhích, trên mặt ko có biểu hiện gì. Đối với mỹ nữ, hắn cũng rất thích hưởng thức, thậm chí còn muốn " xơi tái", nhưng đối với loại đàn bà xem đàn ông như cỏ rác, hắn tuyệt nhiên ko cần phải kiên nể. Cái hạng đàn bà như vậy dường như bị bệnh. Ko, chắc chắn là mắc bệnh. (bệnh ghét đàn ông của một số em lesbian - giống LyLo ấy)
Băng sơn mỹ nữ nhìn hắn như vậy càng thêm rét lạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắt bén, miệng mấp mấy như muốn nói cái gì nhưng nhịn lại, cuối cùng rút điện thoại ra bấm một dãy số.
"Alo, bảo an đấy àh? Ta ở nhà số 58 đây. Mời các người cử người đến. Đúng, trong nhà của ta có kẻ lạ mặt đang làm loạn. Cảm ơn " Băng sơn mỹ nữ cất điện thoại, cười lạnh ngồi xuống một bên ghế sa lông.
Hướng Nhật trên mặt ko có chút biến hóa, nhưng thật ra sau lưng, Hác Manh ở sau lưng dùng tay kéo kéo tay áo hắn: "Thầy ơi, thật xin lỗi, tất cả là do em làm liên lụy thầy"
Hướng Nhật quay đầu lại, thấy gương mặt lo lắng cùng sợ hãi của cô bé, an ủi nói: "Ko liên quan đến em đâu, tất cả là do có người ngu ngốc ko biết suy nghĩ rõ ràng làm mọi chuyện loạn lên" Hướng Nhật nói rất lớn, dụng ý là để ám chỉ người khác.
Quả nhiên, băng sơn mỹ nữ tức giận đến toàn thân phát run, mở miệng nói lớn từng chữ: "Ngươi - mắng - ta?"
"Mắng ngươi thì đã sao?" Hướng Nhật đứng dậy, dù sao cũng đã mặt dày rồi, ko cần phải giả bộ thuần khiết nữa. " Lão tử cho đến giờ vẫn chưa gặp được hạng đàn bà biến thái như ngươi vậy, bộ dạng giống như một con chó cái bị đạp phải đuôi, nhìn ngươi xem có cái gì giống như đàn bà con gái bình thường ko? Coi em gái của ngươi bị dọa. sợ thành cái dạng gì, mà nàng ta được bao nhiêu tuổi? Chỉ mới là một đứa nhóc mà thôi, có chuyện gì thì cứ động tay động chân miệng thì tru tréo lên. Làm như là cắn phải miếng thịt trên ngươi vậy? Mà đã cắn thì sao, nàng vẫn còn là em của ngươi. Còn nữa, lão tử rốt cuộc đã chọc gì ngươi ở chỗ nào? Làm như ta đã từng cưỡng gian ngươi ko bằng. Nói chi cho xa, nếu ko nể mặt mẹ của ngươi, lão tử hôm nay đã dạy dỗ ngươi một trận rồi" Hướng Nhật cảm giác được lần chửi này hết sức là thoải mái, giống như là mắc. lâu quá ko đi được, bây giờ có cơ hội liền làm hết sức. Cái loại khoái cảm ngàn lần được một này làm cho hắn cảm thấy " phê" quá mức. (khúc này nó chửi ác quá, nên em dịch nghe cho hợp lỗ tai một tí, mấy anh bỏ qua cho)
Băng sơn mỹ nữ hoàn toàn bất động, từ nhỏ đến giờ chưa ai dám chửi mắng nàng thậm tệ như vậy, nước mắt nhất thời " lả tả" rơi xuống, môi thì ngậm chặt lại, cố gắng ko phát ra tiếng khóc. Ánh mắt nhìn về phía lưu manh trở nên vô cùng hung ác, đôi tay nhỏ bé vì nắm chặt cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, nếu có cơ hội sẽ cùng người trước mắt liều mạng.
Hác Manh cũng bị lời nói của cầm thú lão sư làm cho thay đổi, đầu tiên. gương mặt nhỏ bé sợ hãi trở nên sâu lắng, hồi sau nhìn hắn, lại quay sang nhìn chị, cuối cùng lại cúi đầu, ko biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang đến, băng sơn mỹ nữ lau nước mắt, sửa sang bộ dạng một chút rồi đi ra mở cửa.
Từ ngoài cửa tiến vào mấy người to con, áo cùng màu lam với nhau. Trên mặt lộ vẻ tươi cười, từ cao đến thấp, tất cả đều tỏ thái độ phục vụ nhiệt tình.
Dẫn đầu là một tên cao to có vết sẹo nhỏ trên mặt, thấy con gái ra mở cửa liền cúi đầu chào. sau đó mới cung kính hỏi xem có cái gì cần giúp đỡ.
Băng sơn mỹ nữ lấy lống tay chỉ chỉ vào cái tên đang ngồi trên ghế " Chính là hắn! Ta hy vọng hắn lập tức ra khỏi nhà của ta ngay. "
"Được, tiểu thư" Thằng mặt sẹo lên tiếng, hướng về cái tên đang ngồi trong phòng khách đi đến.
Hướng Nhật ko giống như người sắp bị đuổi ra ngoài, vẫn thấp giọng nói với tiểu nha đầu cái gì đó.
"Vị tiên sinh này, ta nghĩ vừa rồi những lời nói của chủ nhân người đã nghe được?" Mặt sẹo đi tới gần, cũng ko muốn sử dụng bạo lực, hắn nghĩ rằng chỉ cần một tay cũng có thể lôi cái tên thư sinh trói gà ko chặt này với một bàn tay đang bị thương ra khỏi căn nhà.
"Nghe được, giống như là muốn đuổi ta ra khỏi nhà" Hướng Nhật vẻ mặt tỉnh bơ đáp.
"Đúng vậy! Ta hy vọng tiên sinh ko làm cho ta khó xử " Tuy dùng thái độ thương lượng nhưng ngữ khí giống như ko chừa một đường sống.
"Oh, nếu ta làm các ngươi khó xử thì sao?" Lưu manh trên mặt cười gian.
"Ta nghĩ người thông minh như tiên sinh sẽ ko làm như vậy" Mặt sẹo giọng ko còn ôn hòa như trước, trong ánh mắt hiện rõ tia uy hiếp. Ngôn ý đã rõ ràng, nếu ngươi làm chúng ta khó xử. thì cũng đừng trách ta làm khó dễ ngươi. Vì thế tự nhiên cái khó xử kia sẽ trở thành rất dễ xử lý.
Hướng Nhật cẩn thận nhìn hắn: "Được, chúng ta đi thôi, đỡ cho ngươi phải " Khó Xử" " Thật ra thì. lưu manh hoàn toàn ko để vào mắt sự uy hiếp của chúng, nhưng ko có biện pháp. Dù sao đây của là chỗ làm ăn của cha vợ, phải chừa cho Sở Sở một chút mặt mũi.
Mặt sẹo hài lòng gật gật đầu, đối phương xem ra cũng có chút hiểu biết, nếu ko thì buộc phải động thủ. Chỉ là sếp của hắn dặn nếu ko cần thiết thì ko nên động tay động chân ở đây, tránh cho khu biệt thự này những phiền phức về sau.
Tiểu nha đầu mắt nhìn thầy giáo cầm thú đi ra, miệng muốn nói cái gì đó nhưng bị chị của mình trừng mắt một cái, nhất thời ko dám mở miệng. chỉ cúi đầu kéo kéo ống tay áo của hắn.
Hướng Nhật xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, biểu hiện của nàng đối với hắn, xem ra cũng có chút cảm tình, chỉ tiếc rằng nàng đã ko có được một người chị tốt hơn.
Bước ngang qua băng sơn mỹ nữ, Hướng Nhật nghe đối phương lạnh lùng thốt: "Ta cảnh cáo ngươi, sau này ko được tiến vào nhà ta một bước"
Hướng Nhật dừng chân, mặt đầy thâm ý liếc nàng một cái: "Ngại quá, ta nhớ là ngươi ko có cái quyền này! Nếu là mẹ của ngươi nói những lời này, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. Nhưng là ngươi, trừ khi mỗi ngày ngươi đều gọi bảo an, bằng ko. " Hướng Nhật ko nói hết câu mà hắc hắc cười gian, giơ tay làm một động tác tỏ vẻ khinh thường, rồi mới bắt đầu bước đi.
Băng sơn mỹ nữ tức giận đến run rẩy, toàn thân rung động. " Rầm" một tiếng, hung hăng đóng cửa.
"Này huynh đệ. Ngươi nghĩ gì khi dám trêu chọc vào. cái loại đàn bà đó?" Mặt sẹo thấy đôi phương rất hợp ý hắn, phi thường hài lòng, mới xưng huynh gọi đệ với lưu manh khi vừa ra khỏi cổng.
Hướng Nhật kỳ quái liếc hắn, trong lòng vừa động: "Ko được sao?"
"Ngươi ko biết sao?" Sắc mặt của mặt sẹo càng thêm quái dị.
"Ngươi nhìn xem ta có giống kẻ ở đây ko?" Lưu manh hỏi lại.
"Ngươi mới đến đây? Ta thấy cũng đúng, nhưng ta ko thể ko nhắc nhở ngươi, ở đây có loại đàn bà phải ko để chọc ghẹo" Mặt sẹo trịnh trọng nói.
"Ngươi nói là nàng ta?"
"Ko sai! Nghe nói trước kia nàng bị thằng nào đó lừa một cú quá lớn, gây sock tâm lý. phỏng chừng. " Mặt sẹo vẻ mặt dâm tà hắc hắc cười rộ lên, lộ ra thần sắc mà chỉ có con trai mới có thể hiểu được, sau đó thần bí nói: "Nghe nói nàng ta bây giờ thích đàn bà, huynh đệ ngươi đến cửa nàng theo đuổi van cầu nàng, ko phải là tìm đường chết sao? Hơn nữa, ngươi biết ko, trong tháng này nàng đã 17 lần gọi điện cho chúng ta, nói cách khác, ngươi chính là người thứ 17 bị chúng ta đuổi đi"
Hướng Nhật đối với lời hắn nói ko phủ nhận cũng ko thừa nhận, theo thói quen đưa tay lên mũi sờ sờ: "Xem ra ta đang gặp xui xẻo"
Mặt sẹo tràn đầy đồng cảm, gật gật đầu, tiếp tục " quăng lựu đạn" " Bất quá, huynh đệ, ngươi còn dám đối với nàng làm cái. kia " mắng chửi, xĩ vả", lão Bát ta thật ko thể ko bội phục ngươi. Phải biết rằng, nàng ta còn có một " Tình Nhân", tính tình so với nàng thì độc địa hơn nhiều. Nếu nàng ấy biết được, ta ko chắc ngươi còn có thể đứng ở chổ này"
"Tình nhân? Là con gái?" Hướng Nhật ko thể khống chế, trong đầu dâm đãng xuất hiện những hình ảnh trần trụi với thân thể mềm mại
"Ko sai, ngươi cần phải cẩn thận một chút. Ko nên nói giỡn, từng có người tại Ngữ ngôn thượng (có lẽ là tên một công ty - khu vui chơi, who know!) đắc tội với nàng, bị " Tình Nhân" của nàng biết được, ngươi đoán tên kia. cuối cùng như thế nào?"
"Chẳng lẽ bị thiến. " Hướng Nhật ác ý nói.
"Ngươi đoán đúng rồi. nhưng còn thiếu một chút, nếu như lúc ấy ko có người ngăn cản lại thì. thảm cảnh thật sự có thể xảy ra. " Mặt sẹo đang nói, mắt nhìn về phía trước bỗng im lặng, một lát sau mới phục hồi tinh thần, nói nhỏ với lưu manh: "Huynh đệ, ngươi mau chạy đi. Nếu ta nhìn ko sai thì người đang đi tới phía trước chính là. là " tình nhân" của nàng ấy"