Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 1: Mượn xác


Hướng Nhật cố gắng ổn định nhịp thở, hắn co người trốn trong một con hẻm đầy rác rưởi. Nắm thật chặt cây khảm đao trên tay, hắn không khỏi cười khổ, đại khái thì nó là thứ duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm.
Cái đám súc sinh chó chết kia, chuyện gì tốt thì không làm, lại đi làm cái chuyện phản bội lật lọng như vậy, nếu để lão tử bắt được nhất định sẽ rút gân lột da cái đám chó chết ấy! Hắn lén lút ngóc đầu ra, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, không phát hiện chút hơi hướng gì nguy hiểm, xem ra cái đám chó chết đó đã đi rồi. Nghĩ tới đây, thân thể hắn nhất thời buông lỏng, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị lửa đốt.

Đáng chết! Hắn tổng cộng đã bị chém 57 đao, cũng còn may là hắn dày thịt chắc nên mới không sao. Nhưng dù sao hắn cũng không phải thần thánh, nếu cứ để máu tiếp tục chảy ra như vậy thì mặc kệ ngươi da dày xương chắc đến đâu cũng không phải là chuyện tốt, phải nhanh chóng kiếm lấy một hắc y (thầy thuốc chuyên chữa cho đám xã hội đen) mới được, nếu không mình cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.

Chỉ vừa mới đi được một bước, con ngươi của Hướng Nhật đột nhiên co rút lại, hắn lăn người sang một bên, tránh được một đòn công kích trí mạng. Chỉ nghe thấy một tiếng kim thiết va chạm với nhau ' keng"" một phát ở phía sau, hắn quay đầu nhìn lên, một thanh võ sĩ đao đang không ngừng lắc lư cắm trên bức tường ở vị trí ngay trên trán của hắn.
"Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc!" Người từ trong bóng tối xuất hiện, tổng cộng có bảy người. Phía trước là hai thanh niên trông không đến ba mươi tuổi: trong đó có một tên đeo một cặp kính không có khung, bề ngoài có vẻ rất thư sinh, toàn thân phát tán ra khí tức của một tên thư sinh trói gà không chặt; kẻ bên cạnh lại cao lớn khôi ngô, khuôn mặt thô ráp dữ tợn, phía bên phải khuôn mặt có vết sẹo hình thù như một con ngô công (rết). Năm người phía sau tay cầm khảm đao, mái tóc chỉ toàn một màu đỏ sậm, mặc trang phục của bọn lưu manh côn đồ.
Ánh mắt của Hướng Nhật ngưng tụ lại: "Các ngươi sớm biết rằng ta đang trốn bên trong phải không?" Chuôi đao được hắn giấu trong hữu thủ, hắn chậm rãi tiến lên.


"Nhật ca, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn!" Thanh niên có vẻ thư sinh phi thường hiểu rất rõ ràng chỗ kinh khủng của hắn, tuy nói tất cả bao nhiêu trợ lực của hắn đã bị loại trừ, nhưng thanh niên thư sinh vẫn cẩn thận rút ra một cây súng lục rồi nhắm vào hắn, sau đó lại rút ra thêm một vật có kích thước bằng chiếc bật lửa.
"Nhật ca, anh thật sự đã quá lạc hậu rồi, thứ sản phẩm công nghệ cao thế này, anh có biết không?" Hướng Nhật dừng lại cước bộ, hắn nhìn tên tiểu đệ mà mình đã bỏ công bồi dưỡng, lạnh lùng thốt lên: "Ngươi gắn trên mình lão tử thiết bị truy tung ư?"
"Không sai! Đối mặt với nhân vật như Nhật ca mà không chuẩn bị vẹn toàn chu đáo, kẻ cuối cùng phải chết là bọn em rồi!" Thanh niên thư sinh không thèm để tâm đến đến ánh mắt sát nhân của hắn, thẳng thắng trả lời.

Nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen ngòm của khẩu súng lục, trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cỗ cảm giác vô lực, giá như hắn vẫn còn sức lực. phá đi khẩu súng ngắn của cái tên thối tha trước mắt này là chuyện hắn chẳng thèm để mắt đến, nhưng mà.
"Rốt cuộc là tên vương bát đản (xấu xa) nào muốn giết chết lão tử?"
Thanh niên thư sinh cười trào phúng nói: "Nhật ca, uổng cho anh thông minh một đời, đến ngay cả việc ai muốn giết anh cũng không biết. Vốn em còn tưởng rằng phản bội anh là chuyện không đáng làm, nhưng hiện giờ nhìn lại, lựa chọn ban lúc đầu của em lại rất chính xác. Nể tình anh cũng đã dạy bảo em không ít, em sẽ giúp anh nhớ lại một chút, ba ngày trước có người đến tìm anh để bàn chuyện 'sinh ý'. "

"Cẩu súc sinh! Tên chó chết nhà ngươi! Chỉ vì vài cân bạch phiến mà ngươi nỡ lòng bán đứng lão tử sao?" Hướng Nhật hận không thể chém tên tiểu đệ của mình thành đống thịt vụn. Vài ngày trước quả thật có một kẻ họ Mã muốn buôn bán bạch phiến trên địa bàn của hắn, bất quá hắn không thèm đáp ứng, lại còn xuất ra một câu nói rất hung hăng" Chỉ cần lão tử còn sống một ngày, tuyệt không bao gờ cho phép việc buôn bán độc phẩm ".
Thanh niên thư sinh chỉnh giọng nói: "Nhật ca, bạch phiến là thứ đồ rất tốt, vừa xuất thủ đã kiếm được trên mấy trăm cho đến mấy nghìn vạn (=mấy triệu) cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đi theo anh mỗi ngày chỉ thu lấy chút phí bảo vệ, cuộc sống thực sự rất khổ, ha ha, các huynh đệ ở bên dưới sớm đã không kham nổi rồi. Lần này là một cơ hội tốt, đáng tiếc anh lại không biết nắm bắt, chỉ có thể trách số mệnh của anh không tốt. "

"Mạng của ta tốt hay không chẳng phải thứ mà ngươi có thể định đoạt. " Hướng Nhật liếc mắt nhìn, thầm tính toán khoảng cách giữa hai người. " Mà nó được nắm giữ. trong tay của lão tử" Đột nhiên hắn ta tăng tốc, phóng về phía trước.
Sắc mặt của thanh niên thư sinh biến đổi đổi lớn, hắn không chút do dự bóp cò. " Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Liên tục nổ ra ba tiếng lớn, đang chuẩn bị bắn thêm phát thứ tư, thì đao quang chợt lóe lên, bàn tay đang bóp cò của hắn ta bị chặt cụt, chỉ còn trơ lại cánh tay và khuỷ tay.

Ngay sau đó từ tiểu phúc truyền đến một trận đau nhức, thân thể hắn nặng nề ngã vật ra đất. Hướng Nhật vốn là muốn dùng đao đâm thêm tên tiểu đệ của mình một nhát, đáng tiếc mấy tên du côn cạnh đó đã xông lên chém giết hắn, nên hắn chỉ có thể cải biến thành cước đá ra, bất quá một cước này cũng khiến tên thanh niên thư sinh cũng rất khó chịu rồi. Một cước vừa rồi của Hướng Nhật vừa chuẩn vừa tinh tế, tuyệt đối đã khiến cho " trái trứng " của tên tiểu đệ bị vỡ nát, khiến hắn ta đau đến mức tứ phân ngũ liệt (giống như bị ngũ mã phân thây).

Mệt quá, thật muốn đi ngủ quá! Hướng Nhật nằm ngửa ra đất, lông mi của hắn như trĩu xuống, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt để ngắm nhìn bầu trời đêm - đồng tử dần dần trở nên nhòe đi. " Hồ ca!"
Chẳng biết khi nào, thanh niên thư sinh đứng lên, mấy tên côn đồ đứng xung quanh vội vàng xúm tới. Thanh niên có vết sẹo trên mặt thích thú nhìn chằm chằm vào vết máu màu đỏ sậm dưới đũng quần của thanh niên thư sinh. " Cút ngay!" Thanh niên thư sinh rống lên đầy giận dữ, sắc mặt dữ tợn đi về phía thi thể của Hướng Nhật, nhìn thi thể phía ngực có ba lổ máu sâu hoắm, lại còn bị cắm thêm năm thanh trường đao, hắn căm hận mắng: "Mẹ kiếp, ngươi khiến lão tử tuyệt tử tuyệt tôn, lão tử cho ngươi chết không toàn thây!"
Dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vạn, hắn rút ra một thanh khảm đao, hung hăng đâm vào, rồi lại rút ra, lại tiếp tục đâm vào. Đám du côn quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn, thanh niên mặt sẹo cũng nhắm mắt lại. Không bao lâu, thi thể đã biến thành một đống thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ cả một giải đất xung quanh trong phạm vi ba thước.

Buông cây đao trong tay, thanh niên thư sinh gọi đám du côn: "Đem cái túi đựng rác tới hót thứ nào vào. " " A?" Đám côn đồ lặng người. " A! cái con mẹ nhà các ngươi ấy, bảo các ngươi đến hót thì hót vào đi, có tin lão tử cũng băm xác các ngươi ra không!" Quay đầu không thèm nhìn lại, hắn lại gọi đám du côn: "Đi mua mấy con chó tới đây!" Mấy tên du côn, kể cả tên thanh niên mặt sẹo cũng run người, bởi vì bọn chúng ý thức được tên thanh niên thư sinh muốn làm gì.

Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, sau đó chỉnh lại gọng kính, sau đó xác định người trẻ tuổi trong gương chính là hắn. " Ha ha ha. lão tử không chết!" Hưởng thụ khoái cảm toàn thân tràn trề sức lực, hắn thật không nghĩ tới khi linh hồn phụ thân của người khác, đến ngay cả lực lượng của bản thân cũng được đem theo. Đáng tiếc cái thân thể này thật quá yếu nhược, chỉ có thể phát huy không tới ba tầng thực lực của hắn. Nhìn thoáng qua quyền ấn sâu chừng nửa tấc trên tường, Hướng Nhật cực kỳ bất mãn, tiểu tử này không phải đã sống cuộc sống yên bình như lũ heo trong chuồng đấy chứ? Thân hình cao chừng một thước bảy lăm, nặng hơn sáu mươi cân, cơ bắp thì nhão nhoẹt lỏng le, cho dù có gồng lên cũng chẳng thấy " con chuột " đâu cả, càng kỳ quái hơn chính là hắn lại là một con ếch bốn mắt. " ***!"

Hướng Nhật không nhịn được mở miệng chửi rủa, hắn không ưa mấy tên thư sinh bại hoại đeo kính, còn may tên bại hoại trong gương đeo chiếc kính có khung màu đen chứ không phải là chiếc kình không có khung. Đột nhiên, Hướng Nhật vỗ mạnh vào đầu, hắn nhanh chóng cởi ra chiếc quần đùi. Sau khi dùng mắt đo lường cẩn thận, hắn không khỏi thở một hơi, tên này tuy thể hình chẳng ra gì, nhưng "tiền vốn" xem ra cũng khá hùng hậu. Đáng tiếc lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa được " ăn thịt " (xxx), thật đáng bi ai a! Bất quá đã lọt vào tay lão tử rồi, sau này cật " hương " hát " lạt " (xxx) cũng chỉ cần vài lời là được! Sau khi kiểm tra cẩn thận một lần, không thấy vấn đề về công năng tính dục, Hướng Nhật đã bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Căn phòng mà hắn đang ở hẳn là loại phòng trọ, rất nhỏ, diện tích không vượt quá 8 mét vuông. Góc tường kê một chiếc giường, hơn nửa cái giường bày la liệt các loại sách vở - sao nhiều sách đến thế? Sặc! Tên tiểu tử này bán sách hay sao trời? Hắn dễ dàng mò được thẻ chứng minh thân phận đặt ở dưới gối, nhìn kỹ lại một lần, mẹ kiếp! Thì ra vẫn còn là một sinh viên, chả trách cái phòng không khác gì thu viện.

Trên thẻ sinh viên có ghi rõ ràng, Cao Triều Đại Học - Khoa Kế Toán - Năm Hai - Ban 13, Hướng Quỳ. Trừ chiếc thẻ sinh viên còn có một cái điện thoại di động và một chiếc bóp da, số tiền lẻ trong bóp khoảng chừng một trăm đài tệ, Hướng Nhật chả thèm để mắt đến mấy cái đồng cắc này, mà hắn quan tâm chủ yếu là cái điện thoại di động, phải hiểu rõ những người có liên lạc với tên tiểu tử này, dù sao hắn bây giờ chính là Hướng Quỳ, không muốn bị người ta nhận ra sơ hở thì phải hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật. Trên điện thoại di động chỉ có hai người liên lạc với hắn: ba ba, mụ mụ (ba, mẹ). Hướng Nhật càng sửng sốt hơn, tên tiểu tử này đến ngay cả một nửa bằng hữu cũng không có hay sao? Hắn đồng thời thầm cảm thấy may mắn, không có bằng hữu thì chứng tỏ tên tiểu tử này nhất định rất là cô độc, hoặc ít nhất cũng là một kẻ trầm mặc ít nói. Chỉ cần lão tử ít nói một chút, đóng giả một tên câm, thật dễ dàng để gạt người khác. Nhưng còn cha mẹ tên tiểu tử này thì sao...

Điện thoại di động tức thì rung lên. Nhìn trên màn hình có hai chứ " mụ mụ ", Hướng Nhật do dự cả nửa ngày nhưng cuối cùng cũng bắt máy. " Ừm, Tiểu Bảo phải không? Là mẹ đây!" " Dạ, con đây. " Hướng Nhật trả lởi như một cỗ máy. " Ở trường con vẫn khỏe chứ?" " Vẫn tốt ạ!" " Nhớ kỹ ăn uống cho đầy đủ, không nên chi tiêu quá dè xẻn, ở bên ngoài nhớ phải chiếu cố cho bản thân cho tốt. Không cần lo lắng ở nhà, mẹ và cha con đều tốt cả. Không có tiền thì gọi điện báo cho mẹ biết, mẹ gửi tiền cho con. Một mình lại ở bên ngoài trường học, nhớ chú ý an toàn một chút, bây giờ thời tiết nóng nực, phòng trọ của con có quạt máy không? Nếu không có nhớ đi mua một cái mà dùng, tiền dùng có có đủ không? Không đủ thì mẹ gửi cho. " Hướng Nhật như người mất hồn tắt máy, trong lòng hắn có cảm giác rất phức tạp mà không thể dùng một từ nào để biểu đạt, loại cảm giác này khiến hắn có chút chua xót. Đối với một kẻ sinh sống từ nhỏ trong cô nhi viện, sự yêu thương của mẹ quả thật là một thứ đồ xa xỉ mà hắn không dám mơ tưởng. " Tiểu tử!" Hướng Nhật nói với bóng người trong gương. " Ngươi cứ yên tâm mà đi! Chỉ dựa vào tình cảm khi ngươi nhường thân thể này cho ta, ta đã phải báo đáp ngươi rồi. Huống chi ngươi còn có một người mẹ yêu thương ngươi như thế, vô luận thế nào ta cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là - Hướng Quỳ!"

ắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, trên màn hỉnh hiện thị thời gian: 8 giờ 53 phút ngày 13 tháng 9, tức là cách thời gian kiếp trước bản thân bị chém chết chưa tới 7 giờ. Mặc dù ở một trình độ nào đó mà nói, hắn đã không còn điều chi vướng bận, nhưng có cừu không báo không phải là lưu manh! Cái đám con cháu ba ba kia chỉ vì tiền mà phản bội lão tử, phải tiếp nhận sự trả thù điên cuồng của lão tử, cũng may lúc đó bí mật trọng đại kia vẫn chưa có nói ra. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng hơn một tỷ thì có. Hướng Nhật không phải người hay khoe khoang, đây đều là mồ hôi nước mắt của hắn trong tám năm lăn lộn trên thị trường tài chính. Buồn cười thay đám thủ hạ chó má lại tưởng hắn muốn một mình nuốt trọn phí bảo kê, mà không nghĩ ra lão tử đam chúng đi đầu ta. Kẻ đã lấy được hai cái học vị thạc sĩ MBA+J. M lại có thể là kẻ vớ vẩn hay sao?

Ngày hôm qua khi hắn vốn định thông báo tin tức này, thì cuộc nổi loạn đã xảy ra, đầu tiên là bản thân bị hạ độc, khiến cho lực lượng toàn thân bị mất sạch, sau đó còn bị kẻ thân tín nhất chém cho một đao, nếu không phải có mấy tên tiểu đệ một lòng trung thành liều thân đỡ cho, sợ rằng sớm đã toi mạng rồi, mà tấm thẻ ngân hàng cất trong đó hơn một tỷ mỹ kim (đô la Mỹ) cũng để cho đám cẩu súc sinh kia được tiện nghi rồi. Còn may là lão tử còn chưa đi gặp Quan nhị gia (ý là chết), mang theo toàn bộ tài sản trốn thoát được. Tối hôm qua đã đem giấu đi, phải nhanh chóng đi thu hồi lại, tránh để đêm dài lắm mộng. Hướng Nhật mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng, lúc này hắn mới biết được nơi này nổi danh là khu cho thuê của Đông thành. Còn chỗ mà hắn cất giấu tiền bạc lại nằm ở Tây thành, nếu muốn đi bộ một hai bước mà tới thực là chuyện không tưởng. Bắt xe buýt rồi xuống ở trạm Tây thành, hắn vội vã đi tới địa phương đó. Trong con hẻm đầy rác rưởi, một mùi hôi thối khó ngửi hòa quyện với mùi khai nồng của nước tiểu, khiến ngươi ta cảm thấy thật ghê tởm. Hướng Nhật cau mày, hắn thật không dám tưởng tượng tối hôm qua khi hắn đi tới đây, không hiểu sao không bị thứ độc khí này làm cho ngất đi.

Cẩn thận tránh khỏi thứ xú uế mà chẳng biết là của người hay của súc vật, đi tới cuối con hẻm, rút ra một tấm thẻ từ phía sau một chiếc túi đựng rác to tướng. Hướng Nhật cho tới bây giờ vẫn nhận định, chỉ khi trên người mang theo thật nhiều tiền mặt mới khiến bản thân cảm thấy an toàn, con nên trước giờ hắn toàn làm như vây. Tới ngân hành rút ra 50.000 rồi bỏ vào trong ví, hắn cảm giác được lòng tự tin đã gia tăng không ít. Thấy cô nàng trông coi két luôn ném cho hắn những cái nhìn thật hấp dẫn, đổi lại là ngày trước nếu làm một phát với người phụ nữ thành thục, tướng tá xinh xắn cùng thân hình khêu gợi thế này cũng không tệ, nhưng bây giờ hắn lại đang là một nam nhân còn trinh chính hiệu, lần đầu tiên sao có thể tùy tiện cho đi như thế được? Ngẩng đầu nhìn về phía tòa đại lâu cao chót vót như vươn tới tận mây xanh, Hướng Nhật thì thào tự hỏi: "Đã lâu không liên lạc với nàng rồi, không biết nàng bây giờ ra sao. " Mấy năm trước hắn vô tình đầu tư vào một công ty nhỏ đang trên bờ phá sản, hiện nay đã trở thành một công ty có quy mô và ảnh hưởng lớn của Bắc Hải *.

Hắn nhớ kỹ lần trước nàng đã có nói, công ty giờ đã có giá trị khoảng 2 tỷ Đài tệ (đơn vị tiền tệ của Đài Loan). Trải qua thời gian năm năm, toàn bộ đã thay đổi cả ngàn lần, có thể thấy được thực lực của nàng rất mạnh, tuy nói trong đó cũng có công lao không nhỏ thuộc về hắn, nhưng đại bộ phận công việc lại hoàn toàn do nàng xử lý. Tùy ý kiếm một quán internet, rồi tìm một góc khuất, hắn lên trang QQ (một trang web rất thông dụng ở Trung Quốc). Khi vừa mới đánh vào, đã thấy biểu tượng của QQ chạy điên cuồng, Hướng Nhật nhếch môi, có cần phải khẩn trương đến thế không?
"Anh đã lên rồi?"
"Phải."
"Mấy ngày nay sao không thấy anh trên mạng?"
"Ngủ."
Có lẽ là bị hai chữ này làm cho chấn động, đối phương một hồi lâu mới truyền đến một tin tức: "Chúng ta có thể gặp nhau không?"
"Không thể!"
"Tại sao?"
"Anh có thể cho em số điện thoại."
Hướng Nhật vội vàng gửi ngay số điện thoại.
"Có phải anh cảm thấy em đáng ghét quá không?"
"Một phút sau, em đợi anh nhé!" Sau khi gõ xong những chữ này, Hướng Nhật tắt trang QQ. Điều này là quyết định của Hướng Nhật sau khi hắn đã suy nghĩ kỹ càng, để nàng nghe được tiếng của mình sau này cũng dễ dàng cho việc của hắb. Trung Thiên Đại Hạ, là tòa cao ốc cao nhất của bắc Hải, trên tầng 55, trong một văn phòng đầy hào hoa trang nhã. Tô Úc đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe đang qua lại không ngừng trên đường, nội tâm của nàng cực kỳ kích động, rốt cục cũng có thể nghe được âm thanh của ông chủ rồi!

Mấy năm trước, với lòng nhiệt tình hừng hực của một sinh viên vừa mới tốt nghiệp Đại Học, nàng rời khỏi cha mệ đi xây dựng sự nghiệp cho bản thân. Thời gian đầu quả thực rất là thuận lợi, khiến nàng vốn tưởng rằng công việc đang trên quỹ đạo, thì một âm mưu đã được sắp đặt rất hoàn hảo làm tiêu tan giấc mộng của bản thân. Nếu khi đó không phải có hắn đột nhiên rót vào một số lượng vốn khổng lồ, sợ rằng thân thể của nàng cũng khó lòng giữ nổi.

Ông chủ rốt cuộc là người thế nào? Ánh mắt rất độc đáo, nắm bắt thời cơ rất thiện nghệ, hơn nữa làm việc không hề dựa trên quy tắc nào cả, nhưng lại có thể thu hoạch được rất lớn. Ngoại giới nghe đồn nàng là thương giới thần nữ, ai có thể biết được hoàn toàn dựa vào ý tưởng của hắn mà nàng đề ra được những suy nghĩ của bản thân. - Thời gian tới rồi, phải gọi điện thoại cho ông chủ thôi. " A lô! Ông chủ phải không ạ?" " Là ta!" Thanh âm của một nam nhân trẻ tuổi vang bên tai nàng. " Em đây, em là Tô Úc. "

Tâm tình của Tô Úc đầy khẩn trương, đồng thời không hiểu có phải là hưng phấn hay không, ông chủ. thì ra vẫn là một người trẻ tuổi. " Anh biết, trên TV anh có trông thấy em. " ". " Tô Úc cảm thấy hai tai nóng bừng, nàng trước đó đã có soi gương, mặc dù không phải quá ư tùy tiện, nhưng thực tế cũng không chỉnh chu cho lắm. " Không có việc gì thì anh cúp máy đây, để sau này hãy nói!" Tô Úc vô lực cúp máy, nàng nhìn vu vơ lên trần nhà, lần trò chuyện đầu tiên đã kết thúc trong thất bại.


Chú thích: Bắc Hải *: một thành phố trực thuộc Quảng Tây



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 1: Mượn xác