Lúc đầu Hoàng lão cha vẫn chưa để ý ngọn nguồn sự tình. Hắn cảm thấy chuyện không quan trọng, hắn chỉ là không thể tha thứ Phùng Thị động một cái chống đối bà bà, cho nên mới cố ý trước mặt thông gia mắng bà già, ý đánh vào mặt mũi thông gia, chèn ép hắn giáo huấn con gái.
Ai ngờ Phùng Trường Thuận mắng con gái còn vạch trần mọi chuyện.
Hắn nhất thời xấu hổ muốn chết, hung tợn nhìn chằm chằm bà già làm chuyện xấu. Kỳ thật trong lòng hắn càng hận Phùng thị, chỉ là ngại thông gia đang ở đây không tiện phát tác mà thôi.
Thông gia này, 2 cha con cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Phượng Cô thấy tình hình không đúng, sớm lấy cớ Tiểu Bảo ngủ kéo Hoàng lão Nhị đi về.
Vì sao Phùng Trường Thuận không nể mặt như thế?
Hắn nghe xong chuyện vừa rồi trong lòng có cảm giác, giông như suy nghĩ của Phượng Cô sáng nay. Đứa con gái này, hắn không thể trông cậy dạy dỗ nàng trở nên lanh lợi. Thông gia này, hắn cũng đừng trông cậy bọn họ chiếu khán con gái mình, không cướp đoạt của bọn họ đã là vạn hạnh.
Lâm Đại Đầu ham món lợi nhỏ, đó là đem đồ nhà người ta ôm về nhà mình.
Hai ông bà thông gia này làm người đều muốn mặt mũi, duy nhất là không chịu nổi nhà con trai lớn tốt. Như có lợi, trong tư tâm liền cho rằng bọn họ nhất định phải hiếu kính cha mẹ trước, rồi chiếu cố đệ đệ, cháu. Làm bao nhiêu hẳn nên đưa hết.
Bọn họ nghĩ như vậy, một là vì bất công, hai là vì 2 vợ chồng lão Đại không có con trai. Nha đầu dĩ nhiên không quan trọng bằng Tiểu Bảo.
Đối mặt với tình hình như thế, Phùng Trường Thuận có thể làm sao?
Ngẫm lại buổi sáng mình đã phí tâm chu toàn, hắn chỉ thấy lòng tràn đầy mỏi mệt, lại thấy buồn cười.
Hắn cũng không muốn vì mặt mũi làm người tốt, chết sống tùy vào bọn họ đi, đã muốn tính thì tính cho rõ ràng, tính cho thống khoái!
Cho nên lại cao giọng nhìn Lâm Đại Đầu ở bên cạnh nói: “Đại Đầu cháu! Tối qua ngươi đã qua đây, vợ ngươi cũng ở đây, nhà con rể không chiếm lợi các ngươi đều biết. Ngày mai giúp đỡ nói rõ ràng với thôn dân. Ta sợ có người không biết, cho rằng nhà con rể ta chiếm thật lớn tiện nghi đâu.”
Lâm Đại Đầu vội vàng vỗ ngực cam đoan, nói hắn nhất định sẽ nói việc này.
Hoàng lão cha càng không xuống đài được, nếu không phải trước mặt mọi người, muốn đánh bà già.
Hoàng đại nương bị lão già nhìn chằm chằm đến nổi giận, cãi: “Ta chỉ muốn nàng chia chút thịt cho Tiểu Bảo. Không phải là cháu sao...”
Phùng Trường Thuận ngắt lời nàng nói: “Thông gia nói quá đúng. Dù người lớn không ăn cũng muốn để dành cho đứa nhỏ ăn, huống chi là độc đinh của Hoàng gia. Cho nên, ta đã lấy một chén thịt nhiều hơn cho Tiểu Bảo. Bọn họ làm đại bá đại nương phải làm. Thông gia đừng để ý.”
Hoàng đại nương chán nản: nàng băn khoăn chỗ nào? Nàng không hài lòng có được không!
Nhưng lời này làm sao nói ra được, chẳng lẽ nói nàng nhìn trúng bát thịt hươu kia?
Nàng không thể giải thích chỉ đành phải kéo Hoàng Tước Nhi ra, nói nàng sinh bệnh không thể ăn. Ngụ ý, Hoàng Tước Nhi không thể ăn, đương nhiên phải nhường cho đệ đệ ăn.
Phùng Trường Thuận nhìn Phùng bà mụ phân phó nói: “Bà thông gia đau lòng Tước Nhi, ta cũng nên nghĩ một chút. Ngươi chiếu theo cách con dâu làm, bỏ thịt vào trong nồi nấu, rồi sấy thành thịt khô, vậy thì có thể cất nhiều ngày không bị hư. Cũng không thể ghét bỏ người ta ăn thừa rồi vứt bỏ lung tung. Đợi Tước Nhi khoẻ lại cũng có thể ăn hai miếng. Tội nghiệp nàng thường không được ăn dầu mỡ, hôm nay không dễ dàng được thoải mái ăn thịt, liền ăn đến đau bụng.”
Lại chuyển hướng về Phùng Thị mắng: “Lúc trước mới có một đứa con, ngươi nuôi giống như quỷ vậy, người gầy vàng vọt. Ngươi nhìn Đại Nữu và Tiểu Bảo kìa, bộ dạng tốt biết bao nhiêu. Ngươi không biết cùng em dâu học một ít? Cả ngày chỉ biết tiết kiệm. Muốn tiết kiệm cũng không thể làm khổ con mình. Thịt này sẽ để lại cho Tước Nhi ăn, hai ngươi đừng nhúng đũa vào!”
Hoàng Lão Thực vội vàng cam đoan, nói hắn tuyệt sẽ không ăn thịt này, đều giữ cho nha đầu ăn.
Hoàng lão cha đích thực không ở nổi nữa. Phùng Trường Thuận hôm nay đại phát tác, căn bản không cho hắn mặt mũi. Hắn lại không thể trả lời được lấy một câu. Bởi vì Phùng Trường Thuận mỗi câu đều mắng Phùng thị, há mồm là “Thông gia nói rất đúng”, mỗi một câu đều nói đúng, khiến hắn ngậm bồ hòn làm ngọt —— có khổ nói không nên lời.
Hắn cố mỉm cười, nói lung tung vài câu xã giao rồi cáo từ, cũng không lấy đồ ăn.
Phùng Trường Thuận nơi nào để hắn tay không mà đi, ra lệnh Hoàng Lão Thực lẫy đồ ăn đưa cha mẹ về nhà.
Trên đường, Hoàng lão cha một mình cúi đầu hướng về phía trước.
Hoàng đại nương cũng biết lão già sinh khí, cùng con trai lớn đi ở phía sau, nhịn không được oán hận nói thầm: “Hôm nay người ta đưa lộc nhung, nha đầu ngươi lại được vòng bạc và bông tai bạc, nhiều thế này còn chưa đủ, ngay cả một chén thịt cũng luyến tiếc cho Bảo Nhi ăn.”
Hoàng Lão Thực vội nói: “Mẹ nuôi của Quyên Nhi nói, trang sức đó ngay cả chúng ta cũng không động vào. Lộc nhung ta cũng cho nương một cái nha. Thịt không phải cũng chia cho Bảo Nhi sao?”
Hoàng đại nương tức đòi mạng lại không cách nào giải thích thịt này khác thịt kia. Còn nữa nàng giận vợ Đại Mãnh. Chưa từng thấy người nào tặng quà cho người ta, còn quản người ta xử trí như thế nào. Theo nàng, bất cứ thứ gì cho nhà con trai lớn thì thuộc về nhà con trai lớn. Con trai lớn nên hiếu kính cha mẹ, chiếu cố đệ đệ.
Nàng không tiện oán trách vợ Đại Mãnh liền châm choc Phùng Trường Thuận: “Cha vợ ngươi thật lợi hại, tính sổ quá đáng, nói giống như các ngươi bỏ một phần gia sản vào vậy.”
Hoàng Lão Thực nói: “Nhạc phụ cũng vì tốt cho chúng ta, sợ chúng ta sẽ không qua được.”
Bởi vì mỗi lần Phùng Trường Thuận tới đều chỉ bảo hắn phải sống như thế nào, hắn cũng nhớ một ít.
Hoàng đại nương bĩu môi nói: “Hắn tính toán sinh hoạt sao? Cũng không thấy hắn khá hơn, lúc đi về đều mang đi rất nhiều thổ sản vùng núi từ tay ngươi. Ta muốn cho Tiểu Bảo thêm một chén thịt, hắn liền nói một đống lớn.”
Tuy Hoàng Lão Thực không biết lý luận nhưng trong lòng biết tốt xấu, bởi vậy giải thích: “Mỗi lần tới nhạc phụ đều mang đồ tới cho chúng ta. Như lần này, hắn mang theo năm... 30 cân muối đến. Lần trước tắm ba ngày còn cầm vải và xiêm y đến, còn đưa cho nương và cha hai lượng khối vải mà.”
Vì Phùng Thị đã dặn dò hắn, không cho hắn nói nhà mẹ đẻ mang rất nhiều muối đến. Vừa rồi hắn không cẩn thận nói sót miệng, vội vàng sửa lại nói cầm 30 cân đến. Đối với người thành that như hắn mà nói, coi như đã rất lanh lẹ.
Nhưng điều này cũng đủ để Hoàng đại nương tức mà không biết nói sao. 30 cân muối mà chỉ đưa mấy cân cho cha mẹ, có con trai và con dâu như vậy sao?
Dựa theo “lệ thường” hiếu kính trước kia, chí ít phải đưa 10 cân cho bọn họ mới đúng.
Nàng không biết lúc đó thật sự Phùng Thị đã lấy 10 cân, lại bị Phùng Trường Thuận ngăn lại, mới giảm xuống một nửa.
Trong lòng nàng tức giận liền mắng lên.
Mắng con trai vô dụng, để vợ cưỡi trên đầu, không thể làm chủ vân vân.
Hoàng Lão Thực nghe, không lên tiếng.
Hắn không cho là đúng lại không biết nói như thế nào, nên không lên tiếng.
Hoàng đại nương một đường lải nhải đến cửa nhà, còn không ngừng nói.
Hoàng Lão Thực bỗng thông minh đột xuất, bính ra một câu “Nếu nhạc phụ không mang muối đến thì sao?”
Hoàng đại nương sửng sốt.
Không mang đến?
Không mang đến dĩ nhiên nàng không phản đối.
Hoàng Lão Thực tự quyết định nói: “Ta trở về sẽ nói với nhạc phụ, nói hắn sau này đừng mang đồ tới. Bằng không đưa cho nương, nương còn sinh khí.” Hắn cảm thấy mình nghĩ thật chu đáo, tuyệt đối không có ý báng bổ mẹ ruột.
Hoàng đại nương giận dữ, cho hắn một bàn tay vào đầu, mắng: “Ngươi, đồ con bất hiếu lòng dạ hiểm độc! Ra oai với lão nương...”
Chợt nghe “phanh” một tiếng trầm vang dọa nàng nhảy dựng, lời mắng kế tiếp không ra khỏi miệng.