Trong gian phòng phía tây, Phùng Trường Thuận phân phó con gái, Phùng bà mụ cũng ở một bên.
Thì ra hắn kêu Phùng Thị gói chút muối, đợi lát nữa mang nàng và con rể đi mời ông bà xui.
Vào núi một chuyến không dễ dàng, mỗi lần hắn tới đều không đi tay không, đều mang các thứ ăn mặc rất thực dụng. Lần này hắn mang đến bốn, năm mươi cân muối đến cho con rể.
Sống đều phải ăn muối. Trong núi không có chợ, nhà lý chính nuôi nhiều con la, mỗi tháng đi ra ngoài một chuyến, mua chút đồ dùng hàng ngày cứu cấp mọi người, giá tiền không cần phải nói rất đắt.
Hắn nghe bà già nói chuyện lần trước Đỗ Quyên “sinh bệnh”, mặc dù trong lòng cáu giận bà thông gia nói chuyện vô tình, cũng không muốn để ý tới bọn họ hoặc là tới cửa vấn tội, nhưng hắn cẩn thận cân nhắc, đắc tội thông gia có ích lợi gì chứ?
Nói đến cùng, con gái cũng không đúng, cùng bà bà tranh luận là sai. Lại nói, ở xa như vậy, hắn muốn chiếu ứng con gái cũng không chiếu ứng được, nói không chừng chỉ có thể nhẫn, thấp cái đầu, tương lai vạn nhất có việc, Hoàng gia có thể nhìn phân thượng của con trai, không đem sự tình làm quá tuyệt.
Nghĩ như vậy, liền muốn mang con gái tới cửa bồi tội bà bà. Hắn biết, hôm nay không tới cửa thỉnh, vợ chồng Hoàng lão sẽ không tới đây.
Ai ngờ nói hồi lâu, Phùng Thị chỉ quật cường mím môi, cúi đầu không nói.
Bị hối thúc nàng liền nói “Ta không đi. Để Lão Thực đi thỉnh. Bọn họ cũng không hiếm lạ ta, hận không thể để ta chết mới tốt.”
Phùng Trường Thuận quát: “Đó là bà bà ngươi! Dụ nàng hai câu ngươi cũng không chết. Làm như không nghe thấy không phải là xong. Ngươi nói tính tình ngươi, cứng đầu bướng bỉnh, không được một điểm tốt, ngươi... Ngươi...”
Phùng Thị bi phẫn nói: “Ta làm mệt mỏi, nàng cũng không thấy tốt, muốn thế nào?”
Phùng Trường Thuận mắng: “Mệt cái gì! Ngươi không biết làm bộ làm dáng?”
Phùng Thị biết tính tình của cha, không hề cãi, liền tìm cái túi vải, đi ra phía sau giường lấy muối.
Lúc đi ra, Phùng Trường Thuận kéo túi vải trong tay nàng ước lượng, trợn mắt nói: “Lấy nhiều như vậy? Đây đến mười cân. Đổ một nửa lại! Muối này là cha ngươi buông tha mạng già từ ngoài núi vác vào, lúc qua Hoàng Phong Lĩnh, thiếu chút nữa sẩy chân ngã chết. Ngươi liền lấy nhiều như vậy tặng người? Không phải cha luyến tiếc, muốn đưa cũng muốn được cái nhân tình. Ngươi một hơi đưa đi như vậy, còn đanh cái mặt, người ta thu còn không cảm kích. Lúc này đưa ít chút, sau này chờ bọn hắn có chuyện, ngươi cho chút nữa, thế này mới có vẻ ngươi có hiếu tâm.”
Phùng Thị nghe có lý, nàng vốn không muốn đưa, vội quay đầu đổ lại rất nhiều.
Trở ra, Phùng Trường Thuận lại tiếp nhận túi muối ước lượng, vừa tức nói:“Nói ngươi đổ một nửa, ngươi đổ nhiều như vậy làm chi? Chỗ này còn không tới ba cân. Đó là cha mẹ chồng ngươi, quá ít cũng không bản lĩnh. Ai, sao dạy hoài không được!”
Bởi quá giận, chuyển hướng Phùng bà mụ hỏi: “Nàng là con gái ta sao? Sao ta nuôi ra con gái như vậy?”
Phùng bà mụ nghe xong sắc mặt thật không đẹp mắt, ngoài miệng không lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng: “Còn không phải là con ngươi, cứng đầu như nhau.”
Không dễ dàng thỏa hiệp, hai cụ mang theo con gái con rể, còn cố ý ôm theo Đỗ Quyên, đi Hoàng gia thỉnh ông bà nội.
Ra cửa, Đỗ Quyên thấy trong sân có bốn dãy, bày mỗi hàng bốn cái tổng cộng mười sáu cái bàn, quanh mỗi cái bàn là băng ghế dài hoặc là ghế gỗ. Viện phía đông dựa vào phòng bếp, bên cạnh mới đắp bốn cái bếp lò lớn, đều là dùng gạch và tảng đá lớn xây lên, trong nồi còn tỏa hơi nóng, hương vị toả ra bốn phía. Bên cạnh có bốn cái bàn vuông nhỏ, phía trên bày đầy rổ lớn nhỏ. Đàn ông đàn bà chạy vào chạy ra, lấy củi, gánh nước, rửa rau, dọn đồ, lui tới bận rộn không ngừng, trên mặt tràn đầy vui sướng tươi cười. Trẻ con và chó cũng tới góp vui, chui khắp nơi.
Tình cảnh thật đủ hoành tráng!
Nàng thích phong vị nông thôn như vậy. Không khí nhà nông làm nàng thấy thực mới lạ.
Phùng Trường Thuận dừng chân lại cùng người nói chuyện, nói với người ta là hắn mang con gái đi thông gia bồi tội, thỉnh thông gia đến uống rượu,“Chống đối bà bà là không đúng.”
Mọi người đều khen hắn lễ độ, lại khuyên hắn đừng trách Phùng Thị, nói nàng cũng không dễ dàng.
Phùng Trường Thuận nói: “Ta cũng hiểu được nàng vất vả, nâng bụng to lên núi đốn củi, không cẩn thận sinh con trên núi. Nhưng bà bà nàng nói nàng cũng là vì tốt cho nàng, sao có thể tranh luận chứ.”
Lại hướng mọi người nói vất vả, nói hắn thỉnh thông gia sẽ trở lại cùng mọi người.
Hoàng Lão Thực cao hứng nhất, thúc giục: “Cha, chúng ta nhanh lên đi. Mời cha mẹ ta đến hỗ trợ.”
Hắn thẳng ruột ngựa nên không nghĩ nhiều như vậy, nhớ kỹ hôm nay náo nhiệt vì con gái hắn, hắn không có mặt sao được chứ.
Vì thế, mấy người cẩn thận đi qua lối nhỏ giữa các dãy bàn, một đường cùng người chào hỏi nói chuyện.
Vì thế Đỗ Quyên mới biết được, vài cái nồi lớn là trong thôn dùng chung. Nhà ai có việc hiếu hỉ, sẽ mượn về. Bếp đắp tạm, bởi vì nhà bình thường nồi và bếp làm tiệc rượu đều quay vòng.
Trên đường đi nhà bà nội, Đỗ Quyên cẩn thận nhìn thôn Thanh Tuyền.
Trong thôn càng chất phác nhàn nhã: đường kính khoảng hai thước, tùy ý có thể thấy cây to rợp bóng mát, xanh tươi mát mẻ. Gà ngồi xổm ở chạc cây, trên đầu tường cao nhìn xuống. Heo và chó lắc lư khắp nơi. Phòng ốc phần lớn là tường đá và gỗ, cũng có tường gạch màu xám, nhìn qua có chút cũ, hẳn là dùng lò gạch nung. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nước chảy, nghĩ là có sông ngòi chảy qua trong thôn, lại “Chỉ nghe kỳ thanh, không thấy kỳ ảnh” (chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy hình).
Bởi hôm nay là đoan ngọ, ở cửa nhà đều thả xương bồ và lá ngải cứu. Trong sân truyền ra tiếng trẻ con nháo. Cũng có người đem tấm trải lớn chuyển đến trong sân, trải ra gói bánh chưng, thấy Hoàng Lão Thực và cha mẹ vợ đều chào hỏi.
Bốn người trả lời, bước vào nhà cũ Hoàng gia.
Vào nhà, Đỗ Quyên nhìn, lại là một căn nhà nhẹ nhàng khoan khoái, phòng chính bốn gian, sương các ba gian, thập phần chỉnh tề.
Hoàng lão Nhị đang ở cửa Tây sương cưỡi một băng ghế dài bào gỗ, Đỗ Quyên hôm nay mới biết được, thì ra nhị thúc là thợ mộc.
Thấy thông gia tới, Hoàng lão cha trở tay không kịp. Hôm nay hắn không có ý định đến nhà con trai trưởng, cũng không biết thông gia tới, lại càng không biết nội tình tiệc đầy tháng.
Phùng Trường Thuận lớn giọng cười nói: “Thông gia, ta đem con gái đến bồi tội.”
Vừa kêu như vậy, Hoàng lão cha, Hoàng lão Nhị, Hoàng đại nương đều tiến lên nghênh đón, khách khí mời vào nhà chính, vợ lão Nhị Phượng Cô mang trà lên.
Sau khi ngồi xuống, Phùng Trường Thuận đem muối dâng lên, đem ý định đến nói một lần, ý bảo con gái kính trà bồi lễ bà bà,“Bà bà nói hai ngươi câu thì sao? Trước mặt người tranh luận, cái này còn được à! Ta vừa nghe nói việc này, liền mắng nàng một trận.”
Hoàng lão cha liếc con dâu cả, thấy bộ dáng nàng bất đắc dĩ. Nói nghe hay, xem con gái ngươi có bộ dáng nhận sai sao? Cho nên không chờ Phùng Thị nói, tự nâng chung trà lên uống, rồi rũ mí mắt xuống làm bộ như không có chuyện gì.
Phùng Thị buông mi, tiến lên bưng ly trà đưa cho Hoàng đại nương, một câu cũng không nói.
Hoàng đại nương thấy bộ dáng nàng như bị ép không tình nguyện, hết sức tức giận, nhưng trước mặt thông gia, không tiếp trà lại không tốt, giận dỗi nhận lấy.
Phùng Trường Thuận hướng con gái khiển trách:“Ngươi bày mặt mũi cho ai xem? Không phục có phải không? Bà bà ngươi chưa nói sai, ngươi đĩnh cái bụng to lên núi đốn củi làm gì? Rảnh rang lắm sao? Nếu thật không có củi, thông gia thấy có thể mặc kệ sao? Thì tới đây lấy mấy gánh đi, còn có thể không cho, còn có thể ăn sống ngươi? Sinh con ở trên núi, mình mất nửa cái mạng không nói, ngay cả thông gia cũng không mặt mũi nào.”
Hoàng lão cha nghe xong thiếu chút nữa sặc trà vào khí quản, ho khan hai tiếng, cực lực che giấu.
Mặt vợ chồng Hoàng lão Nhị cũng cứng lại.