Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 339: Nghĩ

Điền Duyên - Chương 339: Nghĩ

Hoàng hôn buông xuống, Đỗ Quyên và Quế Hương yên lặng đi trên bờ ruộng, rất ít nói chuyện.

Ngẫu nhiên nói một đôi lời, cũng là về ruộng đất hoa màu.

Vài lần Quế Hương muốn mở miệng nói về chuyện xảy ra buổi chiều với Đỗ Quyên, lại không biết nhắc tới như thế nào. Quả thực việc này làm người ta xấu hổ, nàng - một cô gái chưa thành thân bàn luận cũng ngượng ngùng, nghĩ đừng nên nhắc tới.

Đi qua cầu đá, tiếng nước chảy qua cái đập ngăn nước vang vang, trùng kích guồng nước, kéo bánh xe nước y nha chuyển động. Guồng nước vận chuyển nước từ sông, theo con mương đào sẵn từ núi chảy xuôi.

Nước chảy qua nhà Bệnh Chốc Đầu trước, rổi theo hướng Đông chảy vào hồ nước trước cửa nhà Đỗ Quyên.

Hồ nước phía đông có con mương thoát nước khác, xuôi theo hướng đông qua cửa Lý gia.

Dòng nước làm dịu thửa ruộng cạn chân núi. Phần lớn ruộng ở đây được gieo trồng tiểu mạch và cải dầu, kéo dài thành phiến. Trong chạng vạng, nhìn không thấy màu xanh, chỉ thấy một mảnh đen nhánh.

Chân núi có 2 tấm đá phẳng như gương, phân biệt theo dốc đi tới nhà Đỗ Quyên và nhà Bệnh Chốc Đầu.

Lý gia xa hơn, nhìn không quá rõ ràng.

Đỗ Quyên nghiêng đầu cười nói Quế Hương: "Nhìn kìa, Nhị Ny ở bên mương rửa cái gì đó."

Quế Hương vừa nhìn, quả nhiên phía tây bên mương trước nhà Bệnh Chốc Đầu có một người ngồi, không biết đang rửa cái gì. Nàng vội vàng cười kêu "Nhị Ny!"

Giữa trời chiều, Nhị Ny ngẩng đầu cao hứng hỏi: "Các ngươi trở lại?"

Đỗ Quyên và Quế Hương đi qua một khoảnh lúa mạch, đến phụ cận cùng Nhị Ny nói chuyện.

Ở xa ít thị phi, Nhị Ny không tới Lâm gia xem náo nhiệt, đương nhiên không biết trận đại náo buổi chiều. Lúc này thấy hai người bọn họ, tự nhiên hỏi.

Quế Hương liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

Nhị Ny nghe xong vẻ mặt không tin, quả quyết nói: "Xuân Sinh không có khả năng làm việc này!"

Rồi nói tiếp: "Thu Sinh cũng sẽ không làm việc này!"

Quế Hương quệt mồm nói: "Thu Sinh ca ca đã nhận."

Lại hết sức không được tự nhiên nói: "Hòe Hoa mang thai rồi."

Nhị Ny nghe xong thiếu chút nữa té xuống mương. Không dễ dàng ngồi ổn, nói: "Ngươi nghe nàng nói bừa! Ta còn chưa có bầu đâu, nàng chỉ một lần đã mang bầu? Thế này mới bao nhiêu ngày, mà nói có mũi có mắt!"

Đỗ Quyên và Quế Hương nghe xong hai mặt nhìn nhau.

Quế Hương nói: "Nương Hòe Hoa và Hòe Hoa đều nói như vậy."

Nhị Ny rửa bát đũa bỏ vào trong rổ, nói: "Vậy cũng phải đợi mấy tháng, đợi thai lộ ra mới có thể định. Quay đầu nếu không phải thì sao?"

Đỗ Quyên nghĩ, mặc kệ có thai hay không, Thu Sinh đều cưới Hòe Hoa.



Nàng không muốn nói thêm, cáo từ Nhị Ny đi về nhà.

Đạp lên bậc thang bằng đá, vừa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng của sủa non nớt của con vàng từ trong cửa truyền ra "uông uông". Đỗ Quyên nhìn qua khe hở của 2 cánh cửa gỗ thấy con mắt đen bóng của nó lóe ra, hướng ra ngoài nhìn quanh, vừa dùng sức sủa như bị giam ở nhà rất ủy khuất.

Nhìn căn nhà, nghe chó sủa, tâm nàng liền định xuống.

Nàng cười nói với vật nhỏ bên trong cánh cửa: "Ồn cái gì? Cho các ngươi đi ra, quay đầu chạy trên núi lạc đường, gọi lang sói tới, xem ngươi phải làm sao!"

Vừa quát lớn, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.

Quế Hương nghe xong ha hả cười, nói: "Như Gió thật tốt, không cắn chúng nó."

Cừa vừa mở ra, hai con chó con vội xông tới. Thấy Đỗ Quyên và Quế Hương đi vào, vội vàng theo đi vào, đảo quanh chân hai người.


Đỗ Quyên vào cửa trước, ngửa đầu lên trời dùng sức huýt sáo hai tiếng.

Đây là gọi Như Gió, nhưng cũng không nhất định có thể gọi nó trở về.

Mỗi buổi tối Như Gió đều chạy lên núi một vòng, không biết lúc nào trở về. Nếu ở gần, nghe tiếng còi khẳng định sẽ trở về.

Ai ngờ vừa mới thổi xong bước vào cửa, đã thấy dưới chân tường phía đông môt con mèo to đứng lên, nhe răng xông lại phía nàng, không phải Như Gió thì là ai. Nó vậy mà không đi ra ngoài.

Cách nó vài bước xa, mấy con gà mái và gà con tụm thành một đoàn, lui ra phía chân tường bên cạnh.

Tình hình này rất quái dị: lão hổ đang nằm ngủ gật, gà ngồi xổm trước mặt lão hổ, hai con chó con chạy chơi khắp sân, người không biết nhìn thấy cảnh này còn tưởng là đã tới thánh địa của Phật, động vật đều bị Phật pháp cảm hóa, tường an vô sự ở chung với nhau.

Đỗ Quyên cười nói với Như Gió: "Ngươi không đi ra ngoài a!"

Như Gió miễn cưỡng kề bên cho nàng xoa đầu.

Bên kia, Quế Hương mắng lũ gà: "Gà ngu xuẩn! Qua nhiều ngày rồi mà không biết vào chuồng. Người mù a! Lồng gà ở trước mặt không biết đi vào."

Vừa mắng, vừa nổi giận đùng đùng cầm lấy một cấy gậy trúc mảnh ở hàng hiên, chạy xuống bậc thang cùng Đỗ Quyên đuổi gà vào lồng.

Đỗ Quyên cười nói: "Đám gà này thật ngốc!"

Nghĩ là chúng nó mới đổi chỗ ở nên không quen, trời vừa tối là lui lại tụ dưới chân tường. Đỗ Quyên đành phải động thủ bắt chúng bỏ vào chuồng. Bắt vài ngày còn chưa sửa được, lại cùng Quế Hương dùng gậy trúc lùa chúng vào lồng sắt; buổi sáng mở lồng gà ra, cho bọn chúng thích ứng nhà mới.

Ai ngờ qua vài ngày nay còn chưa biết tự vào chuồng, không là gà ngu thì là cái gì!

Như Gió nhìn các nàng đuổi gà, cũng đứng lên giúp đuổi.

Mỗi khi nó nhe răng, đám gà sợ tới mức chạy xa.

Đỗ Quyên vội quát ngừng nó, không cho nó hảo tâm làm chuyện xấu.


Rối ren một hồi, không dễ dàng bắt hết gà vào chuồng, Quế Hương bổ nhào nằm lên ghế dài ở hành lang, hừ hừ hai tiếng hỏi: "Lập tức luyện công?"

Đỗ Quyên sớm muộn gì đều luyện công, Quế Hương và Nhị Ny đều học theo.

Nhân khẩu thôn Thanh Tuyền tăng rất nhanh, ruộng đất trong sơn cốc có hạn. Ở trong thâm sơn, dù không lấy săn thú làm nghề chính, cũng phải có thủ đoạn cần thiết mưu sinh mới được.

Nhị Ny mặc kệ mình là nữ tử, kiên quyết theo Đỗ Quyên học. Nàng nói, trong núi này khắp nơi đều là bảo, phải luyện thân thể cường kiện chút, mới có bản lĩnh đi nhặt bảo.

Quế Hương thấy hứng thú, cũng đi theo học.

Tính nhẫn nại của nàng còn kém rất nhiều, không khác gì Đỗ Quyên lúc vừa mới học, rất nhàn hạ.

Đỗ Quyên nhìn bộ dáng xụi lơ của nàng, cười nói: "Hôm nay không luyện. Đi, đi lên lầu, chúng ta thổi tiêu, ngắm cảnh đêm, thể hội ban đêm yên tĩnh."

Quế Hương nghe xong hết sức cao hứng, vội nhảy dựng lên.

Đằng sau phòng khách có một gian khác, thang lầu ở gian này, tà tà thông tới hành lang lầu hai. Phía trên phòng khách là sân. Hành lang phía đông kề bên phòng ngủ Đỗ Quyên; trước hành lang phía trước và sau đều tương đối rộng, hành lang phía trước đặt một cái bàn và 2 cái ghế bành, hành lang phía sau bày một cái bàn tròn và 4 cái ghế, ngày mưa dầm thì ở trong này đọc sách thêu thùa may vá. Hành lang phía tây có cửa, mở cửa ra, bên ngoài là một giàn giáo rộng mở.

Cửa phòng ngủ mở ra hành lang phía trước hướng đông.

Căn nhà này xây ở Nam Sơn, tọa Nam triều Bắc, nên trước sau phòng ngủ Lâm Xuân đều xây mái nhà cong rất rộng. Hành lang đằng trước hướng Bắc, tầm nhìn trống trải. Hành lang đằng sau hướng Nam, ngày đông ánh nắng tươi sáng, có thể ngắm cảnh sắc sau núi. Hai hành lang đều thông tới bình đài phía tây.

Vô luận sáng sớm hay chạng vạng, Đỗ Quyên yêu nhất là ngồi dưới hàng hiên nhìn cảnh xa.

Những lúc đó, trong lòng nàng nhàn nhạt yên tĩnh, cảm giác như năm tháng ngừng trôi. Cũng trong lúc đó, tay nàng vỗ về lan can ôn nhuận láng mịn, lơ đãng nhớ tới Lâm Xuân, nhớ tới đủ loại chuyện cũ bọn họ trải qua từ thời thơ ấu đến bây giờ.

Sau này, mỗi khi đứng trên gác xép này, nàng đều nhớ tới hắn.

Nghĩ đến việc thiếu niên sẽ lưu luyến phồn hoa ngoài núi, hay sẽ quay về ngôi nhà nhỏ trong núi sâu.


Như Gió cũng thích nằm bên người Đỗ Quyên, cùng nàng ngắm nhìn ngọn núi xa xa. Nàng vuốt ve lớp lông êm mịn của nó khẽ giọng hỏi: "Ngươi nói xem, chủ nhân ngươi có bỏ lại ngươi hay không?"

Như Gió không trả lời, chỉ dùng đầu cọ cọ nàng.

Trời trong thì nắng sớm và nắng chiều chiếu vào hành lang phủ lên thân thể thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tựa như một bộ cổ họa. Có lúc, lầu các như cung điện trên trời, như ẩn như hiện trong mây, nơi cửa cung có thiên tiên ngóng nhìn hạ giới.

Bây giờ, Đỗ Quyên và Quế Hương lấy ghế ngồi ở hành lang phía bắc. Đỗ Quyên thổi tiêu, Quế Hương dựa người vào lan can yên lặng nghe, không có mục tiêu nhìn quanh.

Dưới trời sao, dòng sông trước nhà chảy xuôi vòng qua chân núi. Nơi ruộng đồng xa xa là những khối đen tụ tập một chỗ, chính là thôn Thanh Tuyền. So với thôn trang, Nam Sơn bên này chỉ lác đác mấy gia đình, giống hoang sơn dã ngoại hơn.

Đỗ Quyên thổi tiêu, trong lòng nghĩ tới Lâm Xuân, đoán hắn biết chuyện của Thu Sinh và Hòe Hoa sẽ sinh khí như thế nào; lại nghĩ tới Hòe Hoa cố chấp và tâm kế ra sao, trong lòng có chút phiền. Nhưng thổi một hồi, dần dần trầm tĩnh lại. Trong đêm vắng, nàng quên hết thảy, cũng không biết đang thổi những gì.

Tiếng tiêu xoay quanh trời đất, so với ở trong thôn càng có hương vị trống trải mênh mông. Tiếng tiêu vang xa, tiếng nước va vào đập như cũng yếu hơn, trở thành nên hỗ trợ tiếng tiêu.

Không biết thổi bao lâu, phía dưới truyền đến tiếng gõ cửa: "Đỗ Quyên!"

Là Nhị Ny.

Đỗ Quyên lập tức bừng tỉnh, vội đáp: "Nhị Ny. Tối nay không luyện."

Nhị Ny nói: "Biết. Ta kêu ngươi đi mò cá."

"Mò cá?" Đỗ Quyên vừa nghe liền chấn phấn, "Lập tức xuống liền."

Nói xong đẩy đẩy Quế Hương bên cạnh, "Tỉnh."

Bên miệng Quế Hương chảy nước miếng, hai mắt nhập nhèm hỏi: "Không ngủ hả?"

Đỗ Quyên nhỏ giọng nói: "Nhị Ny kêu chúng ta xem mò cá."

Quế Hương vừa nghe cũng thức tỉnh, đứng dậy hỏi: "Trễ vậy còn mò cá?"

Hai người đi xuống lầu, mở cửa, Đỗ Quyên hỏi Nhị Ny: "Ta thổi lâu không?"

Nhị Ny nói: "Không, chỉ chốc lát thôi."

Đỗ Quyên và Quế Hương đều ngạc nhiên, các nàng cho rằng thổi cả nửa đêm.

Vì thế lại khóa cửa, mấy người đi ra hướng bờ sông.

Bây giờ bắt đầu mùa đông, vì sao các nàng có hứng thú với mò cá như vậy?

Vì Đỗ Quyên nói với Nhị Ny: Bệnh Chốc Đầu luôn ở dưới nước không tốt, tương lai dễ bị thấp khớp, nếu thích đánh cá như vậy, không bằng đóng cái bè tre hoặc là bè gỗ, lúc rảnh thì ra sông thả lưới, vừa chơi vui lại phương tiện.

Bệnh Chốc Đầu liền làm cái bè gỗ, thường chèo ra đoạn sông này.

Đỗ Quyên và Quế Hương đều thích ngồi bè gỗ, cho nên Nhị Ny mới kêu các nàng.

Dưới bóng đêm, mấy cô gái thắp ngọn đèn lồng, cười nói đi về hướng bờ sông. Trong sông, Bệnh Chốc Đầu đứng trên bè gỗ, lắng nghe tiếng cười nói cố đè nén sự hưng phấn xa xa vọng lại, ánh lửa càng ngày càng gần, trên mặt nở nụ cười.

Đợi các nàng tới, vội tiếp lên bè gỗ, ngồi trên băng ghế nhỏ cố định.

Hắn chống cây sào trúc, chậm rãi chèo ra giữa lòng sông, ba cô gái đều cười, "Chèo vững chút Bệnh Chốc Đầu ca." "Chúng ta chèo ngược lên một chút, sau đó sẽ thuận theo dòng đi xuống dưới." "Đỗ Quyên, ngươi trông chừng đèn, ta quăng lưới trước đã."

Nói chuyện, Nhị Ny cùng Quế Hương gấp gáp quăng lưới xuống sông.

Đỗ Quyên đỡ đèn lồng, nhìn ngọn đèn chiếu vào mặt nước, từng mảng sáng trắng, hồng nhảy nhót.

Đi ngược dòng chèo thật cố sức, nhưng Bệnh Chốc Đầu chở vợ cùng 2 cô gái trên sông yên tĩnh, mỗi một mái chèo khua nước sông hoa hoa vang nhỏ, bè gỗ đi về phía trước, hắn chỉ cảm thấy tốt đẹp quên đi mệt mỏi.

Điền Duyên - Chương 339: Nghĩ