Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 329: Mất tích

Điền Duyên - Chương 329: Mất tích

Hòe Hoa lại tới miếu nương nương một chuyến, thành kính bái tạ.

Đến bây giờ, tâm tư nàng mới bình ổn lại, không sợ hãi nữa.

Nhưng nàng vẫn không đi tìm Lâm Xuân.

Nàng phải đi tìm hắn, buộc hắn sao?

"Đương nhiên không cần!" Nàng thản nhiên cười nghĩ, "Sớm hay muộn gì hắn cũng phải đến."

Xế chiều, nàng từ trong miếu ra ngoài đi một hồi, gặp Thu Sinh từ trên núi trở về.

Thu Sinh thấy nàng mừng rỡ, đuổi theo nàng hỏi: "Hòe Hoa, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Hòe Hoa quay đầu, ngượng ngùng hỏi: "Tốt. Thu Sinh đại ca đi săn thú hả?"

Nàng cho rằng hắn hỏi chuyện rơi xuống nước lần trước.

Hắn quả thật hỏi nàng chuyện rơi xuống nước, chỉ là có hàm nghĩa khác.

Thu Sinh dùng sức gật đầu nói: "Ai!"

Hòe Hoa lại hỏi: "Đi hôm nào?"

Vừa đánh giá con mồi sau lưng hắn.

Thu Sinh nói: "Sáng sớm hôm qua."

Hòe Hoa kinh ngạc nói: "Ngày hôm qua đi, hôm nay đã trở lại?"

Thu Sinh có chút ngượng ngùng vì không săn được thứ gì, nên giải thích: "Ta... Trong lòng ta có việc, rất gấp. Chuyện đó..."

Hòe Hoa mím môi cười, sẵng giọng: "Thu Sinh đại ca, ngươi gấp cái gì? Chuyện tốt không ở lúc gấp rút, ngươi chưa nghe nói qua sao? Có vài người muốn săn được da thú tốt, phải ở trên núi mấy ngày để đợi con mồi xuất hiện, rất kiên nhẫn."

Thu Sinh thấy nàng cười nhẹ nhàng, nhìn ngây người; hắn lại cảm thấy nàng đang nhắc nhở hắn, ám chỉ hắn không cần quá gấp, đợi mấy ngày tới cửa cầu hôn, bởi vậy nội tâm kiên định.

Hai người cười cười nói nói, đi về thôn.

Trên đường, Hòe Hoa hỏi thăm mọi người Lâm gia, càng làm cho Thu Sinh có cảm giác bất đồng.

Chỉ là mỗi khi lấy dũng khí, muốn thổ lộ cam kết với nàng, vừa vặn bị ngắt lời, bởi vậy thẳng đến cửa nhà vẫn không thể đem chuyện kia nói rõ ràng.

Trong đó Hòe Hoa cũng hỏi tới Lâm Xuân.

Thu Sinh nói còn đang giúp Đỗ Quyên làm đông tây, "Nghe nói sắp xong rồi. Đang làm giường đó."

Hòe Hoa nghe xong rất lạnh nhạt, cũng không ghen tị tức giận.



Lâm Xuân từng nói là giúp Đỗ Quyên xây nhà vì giải quyết một tâm nguyện. Giúp làm càng tốt, hắn càng buông bỏ, sau này cũng không tiếc nuối. Nàng không mất mặt đi ganh tỵ, cứ thuận theo hắn, làm cho hắn tự mình quyết định tương lai các nàng.

Lúc hai người cáo biệt, Thu Sinh thực không nỡ, hỏi Hòe Hoa gần đây bận việc gì, có thường ra ngoài không. Hắn muốn hẹn nàng ra ngoài.

Một bàn tay của Hòe Hoa lặng lẽ khoát lên bụng, mỉm cười nói: "Không hay đi ra ngoài. Ở nhà làm chút kim chỉ. Lần trước rơi xuống nước bị bệnh mấy ngày, hôm nay là lần đầu ra cửa. Nương ta cũng không cho ta đi."

Nói xong xoay người rời đi.

Thu Sinh trơ mắt nhìn theo bóng dáng nàng, hận không thể gọi nàng trở lại.

Trong lòng lại nghĩ, tuy nàng nói không vội cũng phải chuẩn bị, sinh lễ cầu hôn phải thể diện. Ân, đành phải vất vả chút, lại đi vào núi mấy ngày, tìm chút da tốt cho nàng làm xiêm y. Hạ quyết tâm xong, không hề lưu luyến nhi nữ tình trường, chỉ dụng tâm chuẩn bị đi.

Không nói đến việc này, lại nói ngày đó Lâm Xuân chọc giận Hòe Hoa rồi bỏ đi, chỉ về nhà dạo qua một vòng, cũng không có tâm tư làm việc khác, như cũ trở lại nhà Đỗ Quyên, vùi đầu làm việc. Bởi tâm tình hắn không tốt nên không nói nhiều.

Thanh Hà lôi kéo Hoàng Tiểu Bảo đưa cải dầu cho Đỗ Quyên. Thêm Đỗ Quyên, Quế Hương, bốn người ở dưới ruộng vừa làm vừa nói cười. Nói cười với nhau, Thanh Hà và Hoàng Tiểu Bảo càng thân cận hơn, Đỗ Quyên nhìn thấy nói thầm: "Xem dạng này, Nhị Nha không vui rồi."


Nhưng hỏi vẫn phải hỏi, dù sao là thay mặt truyền lời mà thôi.

Nhân cơ hội này có thể tiếp cận Hoàng Tiểu Bảo. Thanh Hà không chịu buông tha, cùng hắn ước định ngày hôm sau còn muốn đến, nói còn chưa trồng chỉnh tề, làm Đỗ Quyên thêm ngượng ngùng.

Ngày hôm sau, Thanh Hà như cũ cùng Hoàng Tiểu Bảo tới.

Buổi trưa lúc ăn cơm. Nàng nói tới ngâm củ cải thế nào để ăn ngon, liền nói đến Hòe Hoa, "Hôm qua đi ra ruộng nhổ củ cải, cũng không biết làm sao mà rơi xuống nước."

Hoàng Tiểu Bảo chấn động, vội hỏi: "Nàng không sao chứ?"

Lâm Xuân cũng dừng đũa, hỏi: "Ai vớt nàng lên?"

Thanh Hà bất mãn phản ứng kịch liệt của Hoàng Tiểu Bảo, tức giận đến trừng hắn nói: "Không chết được! Ngươi vội vã như vậy làm cái gì? Nếu nàng có gì ta còn đợi đến bây giờ mới nói sao? Chỉ sợ tối qua trong thôn đã rùm beng rồi. Xem ngươi kìa, không tiền đồ! Ngươi không nghĩ là ngươi không ở trước mặt nàng giúp đỡ, mới hại để nàng rơi xuống nước chứ? Vậy ngươi bây giờ đi tìm nàng đi!"

Miệng nói như vậy, mắt lại tràn đầy uy hiếp, như nói ngươi đi tìm nàng thử xem!

Hoàng Tiểu Bảo nhất thời quẫn bách nói: "Ta... Ta chỉ hỏi một tiếng. Ngươi nói mấy chuyện này làm cái gì? Ai, đám con gái các ngươi thật là, cả ngày không biết nghĩ cái gì nữa!"

Đỗ Quyên và Quế Hương đồng loạt cười.

Đỗ Quyên nói: "Tiểu Bảo ca ca, ngươi quơ chúng ta vào làm cái gì?"

Hoàng Tiểu Bảo đỏ mặt, cúi đầu dùng sức ăn canh.

Thanh Hà "trấn áp" Hoàng Tiểu Bảo, chợt nhớ ra vẫn chưa trả lời Lâm Xuân, nên mới nói: "Không nghe nói ai vớt nàng lên, là tự nàng bò lên. Lại không rớt vào giữa sông, chỉ từ trên bờ trướt xuống. Hiện đang ngủ, có chút phát sốt."

Lâm Xuân nghe xong, bên miệng ẩn lộ nụ cười trào phúng.

Đỗ Quyên thấy âm thầm kinh ngạc, hỏi Thanh Hà: "Hòe Hoa rơi xuống nước ở đâu?"

Thanh Hà nói: "Thì ở miếu nương nương, không có cái ao nước ở đó sao!"


Quế Hương cũng hỏi: "Chuyện khi nào?"

Thanh Hà nói: "Hình như buổi trưa hôm trước, trước khi chúng ta ở đây. Nàng còn nhờ Tiểu Bảo ca ca giúp nàng truyền tin, nói trật chân, gọi người trong nhà đi đón. Ngươi nói sao nàng luôn bị trật chân như vầy chứ?"

Đỗ Quyên tâm vừa động, nhìn về phía Lâm Xuân.

Ngày hôm qua trước buổi trưa, không phải là lúc Lâm Xuân đi ra ngoài dạo mát sao!

Ở miếu nương nương, trật chân, còn rơi xuống nước...

Sao nàng thấy việc này có gì không thích hợp?

Lâm Xuân lại lạnh mặt, chỉ lo cúi đầu ăn canh.

Đỗ Quyên nhìn không ra cái gì, liền hỏi: "Vậy chúng ta không cần đi thăm nàng sao?"

Trước đó vài ngày, Hòe Hoa vì nàng bận trước bận sau, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, trên mặt mũi là giúp đỡ nàng, cho nên nàng rơi xuống nước sinh bệnh Đỗ Quyên không thể không đi thăm.

Quế Hương vừa muốn nói chuyện, Lâm Xuân quả quyết nói: "Không cần!"

Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía hắn.

Lâm Xuân thấy ánh mắt nàng đen láy đang nhìn mình, bên trong rõ ràng tràn ngập nghi hoặc, giải thích: "Bây giờ, ngươi tốt nhất ít đi vào thôn, đỡ phải gặp người không được tự nhiên; còn có nương của nàng, gặp mặt người còn không tra tam hỏi tứ? Ngươi muốn báo đáp ân tình, chuẩn bị một hai món khác, kêu Quế Hương các nàng mang đi, nói ngươi bận rộn chuyền nhà cửa đi không được, kết thúc tâm ý là được."

Hắn thật không muốn Đỗ Quyên đối mặt với Hòe Hoa, không biết sẽ sinh ra chuyện gì nữa.

Bởi vậy, hắn một hơi thay nàng sắp xếp.

Quế Hương nghe xong vội nói: "Đỗ Quyên ngươi nghe Xuân Sinh ca ca, đừng đi, đưa đồ ta mang đi." Nói xong nhớ tới cái gì, lại nói: "Ai, ngươi bây giờ cũng không có thứ tốt! Cũng đừng lấy, để ta lo. Nhà ta mấy đồ lặt vặt nhiều, lấy một hai món đi qua, nói là ngươi đưa."


Thanh Hà bỉu môi nói: "Theo ta, cái gì cũng đừng đưa đi. Ngươi thường lui tới dạy nàng đọc sách biết chữ, nàng giúp ngươi vài ngày, cũng không được sao? Không phải nói "1 ngày vi sư, chung thân vi phụ" sao, ngươi dạy nàng bao nhiêu ngày? Ngươi chính là nương nàng, còn cần đi thăm sao!"

Nói xong rất bất mãn trừng mắt nhìn Hoàng Tiểu Bảo.

Hừ, nàng không thích Hòe Hoa!

Cũng không biết có gì tốt mà Hoàng Tiểu Bảo thích nàng!

"Phốc!"

Đỗ Quyên phun canh trong miệng ra ngoài, dở khóc dở cười nhìn nàng.

Quế Hương cũng ha hả cười.

Hoàng Tiểu Bảo càng không ngôn ngữ. Thanh Hà nói chuyện vĩnh viễn làm hắn rung động!


Lâm Xuân lại nói: "Thanh Hà nói đúng. Ngươi không đi không ai có thể trách."

Đỗ Quyên lau miệng, gật đầu đáp ứng, nói không đi, nhờ Quế Hương ân cần thăm hỏi.

Trải qua chuyện Hòe Hoa cầu nàng lần trước, nàng không muốn lui tới với nàng nữa. Vậy thì thuận theo lòng mình, đỡ phải vất vả.

Chỉ là bộ dáng của Lâm Xuân, rõ ràng là đã phát sinh chuyện gì, nên rất ghét Hòe Hoa, hơn nữa không cho nàng tiếp cận Hòe Hoa.

Là chuyện gì chứ?

Nàng muốn hỏi Lâm Xuân, nói chuyện lần trước Hòe Hoa tìm nàng cho hắn biết, lại cảm thấy không tiện mở miệng. Quan hệ hiện tại của bọn họ rất vi diệu: không tính là đính hôn, cũng không phải người yêu. Có 5 năm ước hẹn, chính là muốn hắn làm bất cứ việc gì tự mình quyết định. Hắn đã trưởng thành, có chủ kiến của mình, nàng không cần can thiệp vào. Huống hồ hắn bắt đầu cảnh giác Hòe Hoa, nàng cũng không cần lo lắng.

Vì thế, nàng bỏ qua việc này.

Lại qua mấy ngày, Lâm Xuân làm xong bộ giường.

Cái giường này tựa như cái phòng nhỏ, trong phòng sắp đặt giường. Không biết Lâm Xuân thiết kế như thế nào, nhìn không cồng kềnh, rất tinh xảo. Giường vây, cột và thành giường đều điêu khắc đồ án rỗng, không phải hoa cỏ mẫu đơn phú quý, cũng không phải Kỳ Lân hay thụy thú Cát Tường, mà là những bức tranh nhỏ và cảnh đại dương. Các kiểu phong cảnh đều có, mỗi một bức độc lập, nhưng nhìn kỹ lại là trình tự từ trái qua phải: chia ra là cảnh sắc sơn thuỷ điền viên của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.

Đỗ Quyên khen không dứt miệng, tự đáy lòng nói: "Cám ơn ngươi! Ta thực thích!"

Lâm Xuân vui sướng cười.

Hắn chỉ cho nàng xem 4 góc trên nóc giường, hơi hơi lõm vào, trong chỗ lõm cũng có điêu khắc, nhỏ giọng nói: "Bốn góc này ta điêu hổ, lộc, đạo, mạch."

Hai động vật hai thực vật.

Đỗ Quyên vội hỏi: "Có ý gì hay cách nói gì?"

Lâm Xuân ha hả cười nói: "Có. Bất quá là ta nói."

Đỗ Quyên cũng cười.

Lâm Xuân nói: "Vì sao phải làm theo tiền nhân chứ? Ta không thể tự nghĩ ra sao?"

Đỗ Quyên mạnh mẽ gật đầu nói: "Tự nghĩ ra mới tốt. Ngươi nói đi, ngươi điêu 4 loại này có ngụ ý gì? Sao phải giấu trong góc khuất chứ?"

Lâm Xuân nói: "Giấu đi vì không muốn phô ra thôi. Hổ thì không cần phải nói, là bảo hộ ngươi bình an; lộc tính tình dịu ngoan nhất, là Cát Tường thụy thú, ta dĩ nhiên hi vọng ngươi một đời an nhạc; còn gạo, lúa mạch là cái nhìn của riêng ta: ta cảm thấy bất kỳ tài bảo nào đều không qua hai thứ này, tuy bình phàm nhưng rất quan trọng, cho nên điêu ở đó."

Đỗ Quyên rất tán dương, nói: "Cái này tốt, rất thực tế."

Nói cười, Lâm Xuân nói: "Ta ngày mai phải đi."

Đỗ Quyên cả kinh, nàng không nghe hắn nói đến việc này.

Lâm Xuân nhẹ giọng nói: "Sư phó đi hơn một tháng còn chưa trở lại, sư mẫu nóng nảy, ta muốn đi phủ thành xem xem. Còn lại những thứ kia không cần dùng gấp, đợi lúc nhị ca thành thân ta trở về rồi làm."

Điền Duyên - Chương 329: Mất tích