Lâm Đại Đầu nhất thời cắn răng, nhịn một hồi mới nói: “Ngươi nhiều lắm mắng ta một tiếng quỷ hẹp hòi, còn có lời nói khác?”
Hoàng Lão Thực nghĩ nghĩ, tỏ vẻ đồng ý điểm ấy, nhưng lại phát tính khờ của Lão Thực, hỏi ngược lại: “Cái này còn không đủ? Ngươi keo kiệt tham tiện nghi. Nếu hai ta kết thông gia, sau này kéo không rõ, khẳng định ta kéo không lại ngươi, khẳng định là phải thua thiệt.” Hắn còn đau lòng những đồ đã đưa ra.
Mọi người nghe được ngẩn ngơ, mặt vợ Đại Đầu liền đỏ lên.
Đỗ Quyên nhịn không được cười rộ lên, cảm thấy lão Thực cha quá khả ái.
Tiểu Lâm Xuân thấy nàng cười, cũng cười rộ lên theo.
Đỗ Quyên liếc mắt nhìn tên đầu sỏ, lại nghĩ hắn cũng vô tội. Huống hồ, mình giận dỗi với một đứa bé còn bú sữa, cũng quá buồn cười, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục ngưng thần nghe người lớn nói chuyện.
Lâm Đại Đầu cố nén cơn tức đến hộc máu, nhìn Hoàng Lão Thực nói: “Được, ta không nói cái này. Nếu không định trước, chờ Hoa Nhi nhà ngươi vừa qua cửa, cho đôi tình nhân bọn họ ra riêng, có được hay không?”
Hoàng Lão Thực nói: “Ngày ấy càng không khó!”
Phảng phất khuê nữ đã gả xong, sợ chịu thiệt.
Đỗ Quyên cũng không cười nổi nữa, suy sụp mắt trợn trắng, cha này thật đúng là cục đất Lão Thực.
Lâm Đại Đầu nói: “Ngươi trước hết nghe ta nói. Là như vậy: Xuân Nhi nhà ta tương lai muốn học thợ mộc cùng Đại gia gia hắn, đều đã nói rồi. Đại bá ta nói đứa bé này có linh tính, tương lai là đứa có tiền đồ. Lúc trước Thu Sinh và Hạ Sinh hắn đều xem qua, đều không coi trọng đâu, liếc mắt Xuân Nhi liền khen.”
Hoàng Lão Thực và Phùng Thị trăm miệng một lời hỏi: “Thật sự?”
Vợ chồng Lâm Đại Đầu cũng trăm miệng một lời đáp: “Đương nhiên là thật sự.”
Lâm Đại Đầu đón con từ trên tay vợ, chỉ cho Hoàng Lão Thực và Phùng Thị xem, vừa nói: “Ta tự nói cũng vô dụng, các ngươi nhìn xem đứa bé này. Bộ dạng rắn chắc, rất thông minh, trưởng thành lại học thợ mộc cùng Đại gia gia hắn, cuộc sống về sau, không phải ta thổi phồng, tương lai còn không biết có bao nhiêu nhà muốn đem khuê nữ gả cho hắn đâu!”
Hoàng Lão Thực và Phùng Thị quả nhiên cẩn thận đánh giá tiểu Lâm Xuân, cùng với bình thường xem bất đồng. Bây giờ dùng ánh mắt mẹ vợ xem con rể, đánh giá hắn tiền đồ tương lai sau này.
Tiểu Lâm Xuân bị cha lơ lửng giơ lên, mừng rỡ ha hả cười, hai chân thẳng đạp, phía dưới góc quần nhỏ dời qua một bên, lộ ra cẳng chân như ngó sen trắng nõn, bắp thịt căng đầy.
Phùng Thị không thể không thừa nhận, bộ dạng tiểu tử này đích thực tốt.
Cái “bộ dạng tốt” này không chỉ chỉ diện mạo đẹp, còn bao hàm khỏe mạnh, phúc trạch rất nhiều thứ.
Y theo cách nói của thế hệ người già xem tướng mạo, diện mạo Lâm Xuân đoan chính, không nghiêng đầu xẹp não, không sụp mũi sứt môi, không có hung mi ác mắt hoặc mũi nhỏ mắt nhỏ, càng không phải là đoản thọ chi tướng. Thiên Đình hắn trống trải (trán cao), mi mắt rõ ràng, giữa mi mày không có sắc tối tăm, tính tình tính cách chắc cũng là không sai. Thêm nữa đôi mắt trong trẻo, ánh mắt linh động. Đây là điểm quan trọng nhất, đại khái đại bá của Lâm Đại Đầu là thợ mộc nói muốn thu hắn làm đồ đệ, chính là mạnh điểm ấy.
Đánh giá như vậy, Phùng Thị cũng có chút động tâm.
Hoàng Lão Thực càng không ngừng hâm mộ.
Hắn ngay cả con trai đều còn chưa có, Lâm Đại Đầu khoe khoang con của hắn, hắn có thể không hâm mộ sao? Nhìn tiểu Lâm Xuân trong lòng hắn chua chát khó chịu.
Lâm Đại Đầu thấy tình hình như vậy, không ngừng cố gắng, tiếp tục cổ động miệng lưỡi nói: “Nhà chúng ta trước mắt không dư dả nhiều, tương lai thì không chừng. Thu Sinh không thể học thợ mộc, chờ hắn lớn một chút ta liền dẫn hắn lên núi săn thú. Hạ Sinh ta chuẩn bị đưa hắn đi học thợ đá. Ngươi nói, nhà chúng ta có thể không vượng? Ba đứa con trai, huynh đệ bọn họ cũng không cô đơn, gặp chuyện có thể giúp đỡ. Lại nói, ta còn muốn sinh đâu...”
Đỗ Quyên cũng không biết một hán tử vùng núi có thể nói như vậy, đẩy mạnh tiêu thụ, cứng rắn đem tương lai Lâm gia vẽ lớn cho vợ chồng Hoàng Lão Thực.
Vợ Đại Đầu cũng nhìn Phùng Thị thành khẩn nói: “Đệ muội, ta có ý nghĩ này cũng không phải một ngày hai ngày, ta vừa thấy Hoa Nhi liền thích đến mức đòi mạng. Xuân Nhi và Hoa Nhi lại hòa thuận, chính là trời sinh một đôi. Ngươi suy nghĩ một chút, Xuân Nhi ngay cả bú sữa đều phải đợi Hoa Nhi ăn chung, tương lai có thể không đối tốt với nàng sao?”
Lời này vừa nói ra, Phùng Thị biến sắc.
Cái này nàng tận mắt chứng kiến, Lâm Xuân đối với Hoa Nhi thật đúng là không tầm thường.
Tục ngữ nói “Gả hán gả hán, mặc xiêm y ăn cơm”, nếu nam nhân không thương vợ, có kiếm tiền đều vô dụng. Từ điểm đó mà nói, keo kiệt tham tiện nghi Lâm Đại Đầu so với Hoàng Lão Thực phải mạnh hơn, cho nên nàng cũng so với vợ Đại Đầu ngày qua khổ hơn.
Nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy chỗ thiếu hụt của Lâm Đại Đầu cũng không tệ như vậy.
Ân, không đúng! Đây thật sự là một cửa đề thân tốt.
Còn nữa, trong lòng nàng còn có một tầng ý tưởng, đó chính là vấn đề bú sữa của con gái.
Nếu kết thân, từ đó Hoa Nhi chính là vợ chưa qua cửa của Lâm gia, Lâm tẩu tử cho bú sữa càng tận tâm, nàng cũng sẽ không cảm thấy thua thiệt Lâm gia.
Bên này nàng lặp lại suy nghĩ. Bên kia, Lâm Đại Đầu đối với Hoàng Lão Thực thổi đến nước miếng văng tung tóe: ba đứa con trai sẽ trở thành thợ mộc, thợ đá và thợ săn, sẽ có tiền đồ nhất thôn Thanh Tuyền, Lâm gia tương lai phát đạt là nhất định, dỗ được Hoàng Lão Thực một trái tim rục rịch, lập tức muốn đáp ứng cửa thân này.
Cũng khó trách Hoàng Lão Thực động tâm. Con của hắn còn chưa thấy bóng dáng nhưng không muốn dựa vào con rể trước. Nếu trước mắt không đáp ứng, đợi Lâm Xuân lớn lên có tiền đồ, khi đó lại cầu, chỉ sợ người ta đã cùng nhà khác kết thân.
Đỗ Quyên nghe được buồn bực không thôi nhưng không có cách nào.
Hiện tại là lúc nàng nóng vội thì bà ngoại nói chuyện.
Phùng bà mụ nháy mắt với con gái trước, sau đó mới nói: “Đại điệt tử, việc này là chuyện tốt nhưng dù sao cũng phải để con rể bọn họ thương lượng một chút phải không? Thương lượng rồi quyết định mới thỏa đáng.”
Lâm Đại Đầu và vợ liếc nhau, vội nói: “Được. Lão Thực huynh đệ và đệ muội trước hết thương lượng một chút, rồi trả lời chắc chắn.”
Nói xong, ôm Lâm Xuân đến trước mặt Hoàng Lão Thực, cười nói: “Đến, Xuân Nhi và Hoàng đại thúc cười một cái.”
Tiểu Lâm Xuân mới mọc ra hai viên răng sữa nhỏ, nhìn Hoàng Lão Thực sáng sủa cười. Cười đến tâm Hoàng Lão Thực đều mềm, vụng về dùng ngón trỏ thô thô nhẹ nhàng chạm quai hàm mềm mềm của đứa bé, lắp bắp nói: “Úc... Úc! Ngoan... Ngoan...”
Lâm Đại Đầu thấy thế đắc ý cười, lại nói: “ Để Hoàng đại thúc ôm một cái.”
Hoàng Lão Thực bắt đầu khẩn trương, đem hai tay lau vô ống quần, mới cẩn thận tiếp nhận Lâm Xuân, thập phần hiếm lạ nhìn chằm chằm đứa bé.
Đỗ Quyên xem không vừa mắt, cảm thấy Lâm Đại Đầu quá khinh cuồng, lại thầm oán người cha này. Rõ ràng mình mỗi ngày cười với hắn, còn thèm con trai người khác, quá trọng nam khinh nữ!
Tình thế đã hết sức ác liệt. Cha đã động tâm, không biết bà ngoại nói với nương cái gì, xem có thể vãn hồi hay không.
Lâm gia hai người còn nói cười vài câu mới rời đi.
Chờ bọn hắn đi xong, Hoàng Lão Thực không kịp chờ đợi nhìn Phùng Thị nói:“Nương đứa nhỏ, ta thấy cửa thân này có thể kết. Đại Đầu người kia đi...”
Phùng bà mụ vội nói: “Con rể, định thân cho con trẻ không phải là việc nhỏ, dù sao cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Ngươi đừng vội, trước hết nghĩ đã.”
Nàng nhất thời không nghĩ ra lý do ngăn cản, đành phải lặp lại lời dặn dò bọn họ nghĩ kỹ trước khi quyết định.
Phùng Thị nhìn Hoàng Lão Thực nói: “Vậy thì nghĩ lại. Cũng không vội.”
Hoàng Lão Thực đành phải gật đầu, sau đó đi làm việc.
Chờ hắn đi, Phùng bà mụ sai Phùng Minh Anh vào nhà bếp nấu cơm, mới cùng Phùng Thị vào trong phòng. Sau khi ngồi xuống nói với nàng: “Tú Anh, thân này không thể định.”
Phùng Thị cũng biết mẹ có lời muốn nói, bởi vậy mới không tỏ thái độ ngay.
Lúc này vội hỏi: “Vì sao không thể định?”
Phùng Thị đi về phía trước dò xét, sát vào nàng thấp giọng nói: “Ngươi quên, đứa bé này là nhặt được. Nếu tương lai cha mẹ nàng tìm tới...” Lời còn chưa dứt, ánh mắt Phùng Thị bỗng nhiên trợn to, nhất thời kinh sợ không dám nói tiếp nữa.
Phùng Thị cắn răng thở dốc một hồi lâu, mới định xuống, hung tợn nói: “Hoa Nhi là khuê nữ của ta. Ta muốn đem nàng gả cho ai thì gả! Ta thấy Lâm gia không sai, Lâm Xuân cũng tốt, cửa thân này liền định!”