Đỗ Quyên nghe xong không lời gì để nói.
Rồi nhắc nhở hắn, vạn lần không thể nói lời này ra ngoài, dễ bị người ghen tị, người ta cho rằng hắn cố ý cười nhạo.
Bởi nói tới hắn đang muốn làm mộc điêu, Đỗ Quyên nói: "Ngươi nên chuẩn bị cho tốt. Tuy rằng từng làm qua, trong lòng có bản thảo, nhưng lần này làm bản lớn cần thời gian dài, nhưng muốn ở trong trạng giữ niềm cảm hứng trong thời gian dài thì khó khăn rất nhiều, không thể so với tấm bình phong nhỏ, có thể hoàn thành ngay khi có cảm hứng."
Lâm Xuân gật đầu, nói chính là đạo lý này.
Đỗ Quyên lại nói: "Với đề mục này mà nói, không chừng hứa hẹn là tác phẩm xuất sắc nhất trong đời của ngươi, về sau không hẳn có thể làm tốt hơn."
Hoàng Ly kỳ quái hỏi: "Về sau tay nghề cao hơn, đương nhiên có thể làm tốt hơn chứ, sao lại nói không làm được như vậy?"
Đỗ Quyên nhìn Lâm Xuân hỏi, "Ngươi có biết là nguyên nhân gì không?"
Lâm Xuân khẽ lắc đầu, không hiểu nhìn nàng.
Đỗ Quyên nói: "Bốn tấm bình phong, phân biệt là bốn bản vẽ cảnh khác nhau, nhưng đều biểu đạt một ý chung, đó chính là "Nhuệ khí thiếu niên". Ở lứa tuổi của ngươi, cõi lòng đầy nhiệt huyết, tinh thần phấn chấn bồng bột, cho nên dễ dàng đem dung nhập cái tinh thần phấn chấn đó vào tác phẩm. Tuổi tác càng tăng trưởng, kinh nghiệm lịch duyệt cũng tăng trưởng, tâm tính khó tránh trở nên cẩn thận dè dặt. So với tuổi trẻ, tuy tài nghệ thuần thục hơn, giải thích thấu triệt hơn, nhưng làm việc thường xem xét thời thế, tính toán trước sau rồi mới làm, cần phải làm cẩn thận không bỏ sót. Thiếu niên thì khác, có khi biết rõ không có phần thắng, cũng sẽ dựa vào sự nhiệt tình của mình, không do dự vọt tới trước. Cho nên, về sau dù tài nghệ ngươi giỏi cũng chưa chắc còn có thể làm ra nhuệ khí thiếu niên hoàn mỹ được, bởi vì tâm tính bất đồng."
Trong đầu nàng hiện lên bài viết của Lương Khải Siêu, , có một loạt so sánh giữa thiếu niên và ông lão, phân tích sâu sắc 2 giai đoạn cuộc sống khác nhau.
Nói đơn giản là, con người tuổi càng lớn, tâm tư càng thêm kín đáo, đồng thời cũng sẽ mất đi nhuệ khí thiếu niên. Lớn tuổi rất ít người có thể giữ lại sự bốc đồng của thiếu niên, cho dù có đủ hào hùng và khí phách, cũng nhất định là mưu tính cân nhắc trước mới làm. Đó là điều khác nhau của nhuệ khí thiếu niên.
Lâm Xuân nghe xong nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Ta nhất định làm cho tốt."
Bên ngoài, Hoàng Nguyên nghe được những lời này, mới từ trong mơ màng tỉnh lại, vuốt lại quần áo đang định vào phòng, nhưng lúc này lại nghe thấy trong phòng Lâm Xuân nói tới chuyện khác, nhất thời đứng lại, muốn nghe Đỗ Quyên đáp như thế nào.
Trong phòng, Đỗ Quyên tiếp tục may xiêm y, Hoàng Ly cũng bắt đầu may bao gối.
Bởi trời nóng, trên tay dễ ra mồ hôi, lúc kéo kim, tay trơn trượt, phải có sức mới kéo kim được. Nàng đành phải lấy khăn ra không ngừng lau mồ hôi tay. Đang lúc bực bội, một cơn gió lạnh thổi tới. Ngước mắt nhìn, thì ra là Lâm Xuân tay cầm một cái quạt hương bồ lớn, phe phẩy tới lui, quạt cho nàng và Hoàng Ly.
Lâm Xuân vừa quạt, vừa khuyên nhủ: "Đừng làm. Nghỉ một lát đi. Trời quá nóng. Lần sau không phải ta theo các ngươi về nhà sao, ta mang quần áo mùa đông đến là được."
Đỗ Quyên nhìn hắn cười nói: "Mang đến? Ngươi còn mặc được xiêm y năm ngoái sao? Ngươi cũng không coi ngươi cao hơn năm trước bao nhiêu. Đại Đầu thím hàng năm giúp các ngươi may xiêm y, đều đuổi không kịp tốc độ cao lớn của các ngươi, ánh mắt muốn mù luôn, lưng cũng còng!"
Nói xong một lần nữa cúi đầu may.
Lâm Xuân nghe xong á khẩu không trả lời được.
Đỗ Quyên không nghe thấy hắn nói tiếp. Nhấc mắt vừa nhìn, thiếu niên đang ngưng mắt nhìn nàng, vừa nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ. Đôi ánh mắt đen láy không đơn thuần ngây thơ như trước đây nữa, mà đong đầy thiên ngôn vạn ngữ, vô tận tình ý.
Trong lòng nàng "Lộp bộp".
Thiếu niên trưởng thành. Tư xuân!
Nàng cười khổ nghĩ, may mắn hắn được Triệu Ngự sử đề cử vào thư viện.
Tạm thời cùng nàng tách ra, học vài năm, mở mắt rộng ra, kiến thức thêm nhiều người. Nói vậy sẽ không cố chấp với nàng.
Vì thế, nàng cố ý cười với hắn, nói: "Ngươi không cần cảm kích ta. Ta làm như vậy bởi vì thím cho ta sữa. Ngươi không biết, khi ta còn nhỏ, nghe nói cha ngươi định thân cho chúng ta, ta cảm thấy hắn tính kế cha ta. Ta lúc ấy đã phát thề, muốn đem nhà ngươi nháo cho gà bay chó sủa, cho cha ngươi không được yên."
Lâm Xuân nhịn cười hỏi: "Vậy sao ngươi không nháo?"
Tay khua quạt nhanh hơn, hai mắt lòe lòe nhìn Đỗ Quyên, cho thấy hắn rất thích đề tài này.
Đỗ Quyên bĩu môi nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Ta cả ngày nghĩ chuyện gây họa nhà các ngươi, nhưng là Thu Sinh ca ca, Hạ Sinh ca ca, còn có ngươi, đều tốt như vậy, ta ném chuột sợ vỡ đồ, không ra tay được!"
Hoàng Ly nghe xong cất tiếng cười to.
Lâm Xuân dở khóc dở cười nhìn Đỗ Quyên, trong lòng lại thực vui vẻ.
Hắn ghé vào gần bên người nàng, biện hộ cho Đại Đầu cha, "Cha ta chỉ có chút keo kiệt, kỳ thật người rất tốt. Hắn thật tâm thích ngươi. Hắn thường nói, nếu có thể sinh một đứa con gái giống ngươi, hắn ngủ cũng có thể cười tỉnh đó."
Đỗ Quyên tả oán nói: "Tốt cái gì? Ngươi dám nói hắn không tính kế cha ta?"
Nàng nhớ tới thời gian còn bú sữa ké, nàng chính tai nghe vợ chồng Lâm Đại Đầu nói chuyện. Tiếc là không thể đem việc này nói với Lâm Xuân, bằng không hắn sẽ nói nàng là yêu quái.
Lâm Xuân đang định nói chuyện, Hoàng Nguyên và Tảm Hư Cực đi vào, cười hỏi: "Tính kế cha ta thế nào?"
Hoàng Ly ngạc nhiên đứng lên gọi, "Ca ca trở lại?"
Vội buông việc may vá trong tay việc xuống, nhường chỗ ngồi, rồi đi đến bên cạnh bàn châm trà. Tảm Hư Cực nàng đã gặp qua nhưng không quen, lại là thiếu niên nam tử, bởi vậy hai má hồng hồng, không dám nhìn hắn.
Đỗ Quyên và Lâm Xuân tiếp đón hai người, hỏi: "Trở về lúc nào vậy? Tìm được Trần cô nương chưa?"
Hoàng Nguyên lắc đầu, tiếp nhận ly trà Hoàng Ly bưng tới, một hơi uống cạn, rồi rút cây quạt xếp bên hông ra, nhẹ nhàng quạt, chậm rãi đem chuyện mấy ngày nay nói cho Đỗ Quyên.
Bọn họ đã hỏi ra được hành tung chủ tớ Trần Thanh Đại, đi về hướng đông. Nhưng đuổi theo hai ngày, cũng không thấy bóng dáng các nàng. Tiếp tục như vậy cũng không được, Tảm Hư Cực liền ra mặt, tìm lão Đại đứng đầu bang phái vận chuyển đường thuỷ, các cửa hàng Tảm phủ ở khắp nơi, có tin tức liền truyền về. An bài thỏa xong, bọn họ mới trở lại.
Đỗ Quyên thấy vẻ mặt Hoàng Nguyên mệt mỏi, khuyên hắn vài câu.
Tảm Hư Cực nhìn Đỗ Quyên nói: "Vừa trở về liền nghe thấy cao kiến của Hoàng cô nương, ích lợi không phải là ít. Cô nương còn nhỏ tuổi, lại có phong thái dạy học của phu tử, thật khiến cho người ta khâm phục!"
Đỗ Quyên cùng hắn khách sáo, xoay mặt trừng Hoàng Nguyên nói: "Ngươi nghe lén?"
Hoàng Nguyên mỉm cười nói: "Không phải nghe lén, là thoải mái nghe. Thấy ngươi nói phấn khích, cũng không dám vào quấy rầy, sợ quấy nhiễu ý nghĩ của ngươi."
Nói xong, không cho nàng cơ hội phản ứng, nói tiếp: "Tảm huynh theo ta bôn ba mấy ngày nay, rất vất vả. Ta muốn thỉnh hắn ra ngoài ăn cơm, hắn nhất định phải tới đây ăn, nói nhị tỷ và tiểu muội làm nấu ăn ngon. Sao các ngươi có công phu tán gẫu, còn chưa nấu cơm? Hay là ngươi chuẩn bị buổi tối mang cha mẹ đi dạo phố, muốn ra ngoài ăn?"
Đỗ Quyên bật cười nói: "Thật không khéo. Hai ngày này chúng ta đều không làm cơm chiều, đều ăn đồ khách sạn nấu."
Rồi đem tình hình dạy nấu ăn nhiều ngày nay nói.
Hoàng Nguyên hướng Tảm Hư Cực buông tay nói: "Vậy thì hết cách rồi. Bây giờ có làm cũng không kịp. Không bằng Tảm huynh về nhà ăn tốt hơn."
Tảm Hư Cực nhìn hắn nói: "Sao, muốn đuổi ta đi hả? Không phải ta không thể ăn đồ khách sạn nấu. Đúng lúc Hoàng cô nương và Lâm huynh đệ thảo luận học vấn, không trở ngại gì thì chúng ta cũng gia nhập. Tại hạ tuy bất tài, tốt xấu gì cũng hiểu chút da lông, biết đâu để cho Hoàng cô nương và Lâm huynh đệ có thu hoạch."
Hoàng Nguyên khẽ cười nói: "Vốn là sợ chậm trễ ngươi mới nói như vậy. Ngươi không ghét bỏ, thì ở lại đi, sao ta lại đuổi ngươi đi chứ? Ngươi cần gì phải khiêm tốn. Nếu ngươi cũng tính là "bất tài", thư viện sẽ không có "cao tài"!"
Đỗ Quyên thấy thế, vội vàng đứng dậy nói: "Các ngươi trò chuyện. Ta cùng Hoàng Ly đi phòng bếp xem xem. Sắp đến giờ cơm rồi. Nếu còn rau tươi sẽ làm thêm một món, miễn cho Tảm công tử ăn không quen."
Hoàng Nguyên gật đầu nói: "Cũng tốt, chúng ta cũng đói bụng."
Vì thế, Đỗ Quyên và Hoàng Ly thu thập kim chỉ đi ra ngoài.
Tảm Hư Cực nhìn theo bóng lưng nàng thập phần buồn bực.
Hắn tới vì người, không phải vì đồ ăn.
Đỗ Quyên đi, mãi đến lúc ăn cơm xong cũng không xuất hiện.
Tuy Hoàng Nguyên và Lâm Xuân vẫn bồi Tảm Hư Cực nói chuyện, nhưng thiếu đi Đỗ Quyên, hắn cảm thấy không còn hứng thú nói chuyện như trước, sau bữa cơm bất mãn rời đi.
Lại nói đám người Đỗ Quyên ăn cơm xong, mọi người thay phiên tắm rửa, sau đó ngồi trong sân tán dóc.
Hoàng Nguyên bảo ngày mai mang người nhà đi dạo phủ thành. Bởi nhắc tới chuyện mở tư thục, nói muốn mua chút sách, giấy bút mang về; lại hỏi Nhậm Tam Hòa, đường núi có khó đi không, có thể vận sách giấy vào không.
Một câu nhắc nhở Đỗ Quyên, vội vàng nói: "Mua bút mực từ bên ngoài vào còn tàm tạm. Nếu toàn bộ học sinh dùng giấy cũng từ ngoài núi vận vào, thì quá phiền toái rồi. Cái này cần phải nghĩ biện pháp."
Hoàng Nguyên giật mình, nói: "Ta nghĩ ra một biện pháp đi."
Đỗ Quyên nghi ngờ nói: "Ngươi có cách gì?"
Hoàng Nguyên ra vẻ cao thâm nói: "Thiên cơ bất khả lậu, đợi hai ngày nữa nói với ngươi."
Lâm Xuân thăm dò hỏi: "Không phải ngươi muốn làm giấy trong thôn chứ? Dù sao trong núi trúc nhiều, Ta từng đọc qua sách nói một ít phương pháp sản xuất tạo giấy thô sơ, tuy khó khăn nhưng không khó lắm."
Hoàng Nguyên há to miệng nhìn hắn, nửa ngày mới buồn bực nói: "Đỗ Quyên nói không sai, thật là ghen tị chết ngươi! Ngươi không thể ẩn dấu một chút? Ngươi như vậy, ta làm sao mà chịu nổi chứ! Ân, chính là nghĩ tự mình tạo giấy."
Hắn vừa nói, Đỗ Quyên và Hoàng Ly ở một bên cười gập cả người xuống.
Lâm Xuân ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Ta chỉ là đoán. Nhưng làm giấy rất phiền toái, tốn nhiều thời gian và sức lực, thôn chúng ta lại không có người làm qua cái này. Ân, ta có thể thay cối đá giã gạo trong thôn bằng sức nước, dùng sức nước đẩy cối xay đá."
Đỗ Quyên vội vàng kêu lên: "Máy ép sức nước càng tốt. Lâm Xuân, ngươi làm xong bức mộc điêu này, đừng nhận làm cái khác, an tâm làm ra máy ép sức nước. Ngươi đem vấn đề này nói với các phu tử thư viện, bọn họ phần lớn đều bác học đa tài, có lẽ có người nhanh trí, có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề bị bí. Hoàn thành phát minh này mới có ý nghĩa đó, có lợi lớn với việc đồng áng và sinh hoạt, nói không chừng còn có thể lưu danh sử xanh nữa."
Hoàng Nguyên nghe xong, vội vàng hỏi máy ép sức nước là thế nào.
Lâm Xuân liền giảng cho hắn nghe.
Bởi lời nói không diễn tả hết được, nên cầm giấy bút đến phác hoạ.
Vì thế, Đỗ Quyên thắp đèn, chiếu sáng cho bọn họ.
Đợi Hoàng Nguyên hiểu rõ hết đã là giờ hợi (mười giờ đêm).
Hắn phe phẩy quạt xếp ha hả cười nói: "Cái này sao, có lẽ ta có thể giúp được."
Lâm Xuân mở to hai mắt nói: "Thật sự? Ta làm thử hết mấy năm, mà làm không thành công; ngươi mới nghe ta nói qua một lần, đã nghĩ ra biện pháp, thật là ghen tị chết ngươi!"
Mọi người thấy hắn cũng học lời Đỗ Quyên nói, đồng loạt cười rộ lên.