Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 216: Ân đoạn nghĩa tuyệt

Điền Duyên - Chương 216: Ân đoạn nghĩa tuyệt

Khóe miệng Trầm tri phủ nhếch lên, khẽ vuốt càm.

Dương Ngọc Vinh tức giận đến suýt hộc máu, cự tuyệt cũng không phải, đáp ứng cũng không phải.

Phùng Trường Thuận giờ mới hiểu được dụng ý của Đỗ Quyên, nhịn cười quay đầu.

Hoàng Nguyên cúi đầu vô thanh mỉm cười.

Tỷ tỷ sinh đôi của hắn, quả nhiên bất đồng!

Hai thiếu niên nhìn vẻ mặt táo bón thống khổ của Dương Ngọc Vinh, liều mạng nhịn xuống. Nếu không phải đang ở trong công đường, sợ là muốn cười to.

Quá trình từ hôn thật đơn giản, bởi Hoàng Nguyên là con nuôi Dương gia, chi phí cho lễ tiết đều do Dương gia chịu, dĩ nhiên không có lý do đòi lại, chỉ cần viết thư từ hôn, hai bên in dấu tay, người Trần gia cũng tới rồi, sau đó Trầm tri phủ làm chứng.

Từ hôn hoàn tất, Hoàng Nguyên và Dương Ngọc Vinh đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Đến tận lúc này, Dương Ngọc Vinh mới tính yên tâm, lại muốn vãn hồi mặt mũi.

Hừ, hắn nuôi không tai tinh này mười mấy năm, không được gì cả mà phải chịu một trận nhục nhã, sao có thể cam tâm!

Vì thế, hắn vừa chúc mừng Hoàng gia, vừa kể lể hắn đối xử tử tế con nuôi thế nào, tỉ mỉ dưỡng dục, tận tâm đào tạo, hao tốn vô số ngân lượng cùng tinh lực ra sao, ngụ ý là ngày đó nếu Hoàng Nguyên không được hắn cứu là đã bị sói nuốt; nếu không nhờ hắn dưỡng dục, cũng không thành tú tài, Dương gia vì hắn đã tốn rất nhiều tài vật và tinh lực.

Đương nhiên, nếu Hoàng Nguyên không đọc sách, sẽ không gây mối hoạ hôm nay.

Nhưng lời này hắn là sẽ không nói.

Hoàng Nguyên nghe xong sắc mặt xanh mét, cúi thấp đầu, song quyền nắm chặt.

Đám người Phùng Trường Thuận cũng xấu hổ.

Đỗ Quyên lập tức hỏi: "Dương đại gia, ngươi tính xem, đệ đệ ta ở Dương gia đại khái hao tốn bao nhiêu bạc?"

Dương Ngọc Vinh liếc nàng, ngạo nghễ nói: "Điều này không cần tính. Tính việc này làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn Hoàng gia trả lại sao? Các ngươi cũng không trả nổi, ta cũng không cần, coi như là việc thiện."

Hắn muốn Hoàng gia hiểu là: nếu không nhờ Dương gia, con của bọn họ đã sớm chết, lại càng sẽ không thành tài. Dám vong ân phụ nghĩa nhục nhã hắn, hừ!

Đỗ Quyên cười nói: "Không thể nói như vậy. Cho dù là làm việc thiện, cũng muốn làm ở ngoài sáng. Theo ta thấy, ngươi bất quá là cho hắn một ít thức ăn, cho mặc có thể tốn mấy cái tiền? Hắn có thành tựu của ngày hôm nay, toàn dựa vào chính mình cố gắng."

Dương Ngọc Vinh nhanh bị nàng tức chết, trợn mắt nói: "Nói bậy! Sao có thể đơn giản như vậy?"

Đỗ Quyên vô tội nói: "Ta cũng biết mình nói không chuẩn, nhưng ngươi không nói ra, làm sao chúng ta biết chứ? Sinh hoạt mỗi nhà khác nhau. Nói ra, cha mẹ ta nghe xong cũng cảm kích Dương đại gia. dù không trả nổi, người còn nhân tình còn, cũng không uổng công ngươi vì hắn khổ tâm."



Dương Ngọc Vinh nghĩ cũng đúng, vậy hắn cần phải nói. Đây đều là ngươi tự tìm.

Hắn liền tính một tháng chi 10 lượng, một năm 120 lượng, 14 năm là 1680 lượng, hơn nữa đọc sách và phí dụng khác, cũng không xê xích gì nhiều khoảng 3000 lượng.

Hai thiếu niên trên công đường nghe xong, đều đưa mắt nhìn Hoàng Nguyên, trong mắt tràn đầy trêu tức.

Hoàng Nguyên kiệt lực áp chế nội tâm phẫn nộ, để tránh phát tác.

Lại nói Hoàng Ly, tuy thông minh nhưng cũng hiểu cân lượng của mình. Trường hợp như vậy, nàng chỉ nghe, không xen vào một câu. Dù sao có nhị tỷ tỷ và Lâm Xuân, không sợ. Nàng không hiểu luật pháp, không thể nói bừa. Nghe xong một hồi, nghe phiền, nàng lặng lẽ xê dịch đến trước mặt Hoàng Nguyên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng kêu lên: "Ca ca!"

Vẻ mặt thập phần vui sướng, hai mắt lóe ra, ngây thơ.

Hoàng Nguyên cảm động, nhìn nàng khẽ giọng đáp: "Ai! Ngươi tên gì?"


Hoàng Ly vội quỳ xuống, ghé sát vào hắn nói: "Hoàng Ly. 2 cái Hoàng Ly minh thúy liễu. Một hàng cò trắng thượng thanh thiên. Chính là Hoàng Ly đí."

Hoàng Nguyên nghe xong cười, hỏi: "Ngươi biết chữ?"

Hoàng Ly dùng sức gật đầu nói: "Đọc rất nhiều... nhưng không đọc sách nhiều như ca ca. Đều do nhị tỷ tỷ dạy ta. Ca ca, đứng lên đi, quỳ làm cái gì. Lão gia kia lại không kêu ngươi nói." Nói xong dùng tay dìu hắn.

Hoàng Nguyên nói: "Không thể đứng lên. Phải đợi đại nhân lên tiếng mới có thể đứng lên."

Hai huynh muội nói chuyện, lại nghe thấy bên kia Dương Ngọc Vinh và Đỗ Quyên ngươi tới ta đi tỉ mỉ tính sổ, nên đồng loạt quay đầu, ngưng thần lắng nghe.

"Thực sự là ba ngàn lượng?"

"Cái này còn giả bộ! Dương gia ta ăn mặc chi phí gia đình nông dân các ngươi có thể so sao? Dù không đủ ba ngàn lượng cũng không kém bao nhiêu."

"Vậy cứ cho là hắn dùng ba ngàn lượng của Dương gia đi."

"Đúng vậy. Cũng không cần các ngươi trả..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Đỗ Quyên từ trong lòng lấy ra một quyển ngân phiếu, đếm lấy 5 tờ, năm ngàn lượng đưa cho hắn, nói: "Đây là năm ngàn lượng. Dương gia nuôi lớn đệ đệ ta, tốn bạc bất quá là việc nhỏ. Chân tâm che chở dưỡng dục hắn mới là vô giá. 2000 lượng dư ra coi như tạ Dương đại gia phí tâm. Còn có ——" nàng hướng Lâm Xuân đưa tay, Lâm Xuân từ trong túi lẫy ra một cái hộp gỗ mở ra —— "Đây là hai nhánh nhân sâm thượng hảo hạng, đưa cho tôn phu nhân, tạ nàng chiếu cố đệ đệ ta lớn lên."

Lâm Xuân vầm ngân phiếu trên tay Đỗ Quyên, cùng hộp gỗ đồng loạt nhét vào trong ngực Dương Ngọc Vinh, lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt thập phần xem thường, sau đó lui về bên người Đỗ Quyên.

Mọi người trên công ddưòng, cả Phùng Trường Thuận và vợ chồng Hoàng Lão Thực đều sợ ngây người.

Số bạc này Đỗ Quyên từ đâu có?

Dĩ nhiên là Nhậm Tam Hòa mang đến, còn có lần này Đỗ Quyên sao dã trà cũng đã sang tay, kiếm được ba ngàn lượng. Trước đó bọn họ đã thương lượng trước, cảm thấy loại nhà này, khi có việc né tránh cũng không sao, chỉ sợ tương lai cứu Hoàng Nguyên ra, thấy hắn không sao, lúc cần nhờ vả lại tới đòi báo đáp, sai sử Hoàng Nguyên làm này làm kia. Bởi vậy, Dương Ngọc Vinh không đề cập tới, Đỗ Quyên cũng muốn đề; Nếu nhắc tới, vậy là đã gãi đúng chỗ ngứa.


Dương Ngọc Vinh bất khả tư nghị nhìn về phía Hoàng Lão Thực, nhưng vẻ mặt hắn ngơ ngác, rất rõ ràng là bạc này không phải hắn lấy ra.

Lâm Xuân thấy Dương Ngọc Vinh do dự, nghi ngờ nói: "Dương đại gia không muốn? Chẳng lẽ luyến tiếc Hoàng Nguyên, còn muốn nhận hắn làm con nuôi? Cũng đúng, ngươi đối với hắn đích thân dạy dỗ, nuôi mấy năm nay, việc gì hắn cũng nghe theo ngươi, không bỏ xuống được cũng khó trách. Vừa lúc chúng ta tới phủ thành, cuộc sống không quen, gia đình nông dân thiếu kiến thức, vụ án Hoàng Nguyên còn phải dựa vào Dương gia..."

"Im miệng!" Dương Ngọc Vinh tức muốn chết, nói: "Bạc này và nhân sâm ta thu. Từ bây giờ Hoàng gia và Dương gia không liên quan. Đừng nói cái gì ta dạy hắn! Từ lúc hắn 9 tuổi rời Trấn Hắc Sơn đến phủ thành đọc sách, hắn làm cái gì trong nhà một mực không biết. Cứ tưởng rằng hắn thành tài, không ngờ là ở bên ngoài không học giỏi, trong bụng có chút mực nước, đã cùng người khoe khoang, ngay cả chuyện triều đình cũng dám khoa tay múa chân. Ta không có nhi tử như vậy, cũng không dám nhận nhi tử như vậy!"

Hắn rốt cuộc xé rách mặt, không giả thiện tâm nữa.

Hắn muốn cùng Hoàng Nguyên triệt để phân rõ giới hạn, đỡ phải bị hắn làm phiền hà.

Bạc này hắn phải cầm, không lấy là uổng phí. Hắn còn cảm thấy lỗ vốn nữa.

Dương Ngọc Vinh hô lên những lời kia sau, cả sảnh đường đều kinh hãi.

Trầm tri phủ híp mắt nhìn về phía Đỗ Quyên và Lâm Xuân.

Từ lúc đám người này tiến vào, ban đầu vẫn do Phùng Trường Thuận ra mặt làm chủ, Lâm Đại Mãnh là lý chính cũng phối hợp theo. Khi xác định thân phận Hoàng Nguyên xong, bất tri bất giác, người đối thoại chủ đạo biến thành Hoàng Đỗ Quyên và Lâm Xuân. Trong đó Hoàng Đỗ Quyên là chủ, người khác hoàn toàn không theo kịp nàng. Nàng và Lâm Xuân nói hai ba câu đã làm cho Dương Ngọc Vinh lộ ra nguyên hình.

Hắn rất ngạc nhiên, sao thôn cô này không hề giống thôn cô chút nào?

Chấn động lớn nhất dĩ nhiên phải kể tới Hoàng Nguyên.

Hắn đột nhiên nhấc mắt, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía dưỡng phụ.

Đỗ Quyên có loại cảm giác quen thuộc, phảng phất nhìn thấy bộ dáng thời trẻ của Phùng Trường Thuận.


Hoàng Nguyên nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cười nói: "Thỉnh Dương đại gia đem bạc và nhân sâm trả lại cho tỷ tỷ ta. Ta cùng người kết phường mở "Nguyên Mộng trai", cổ phần liền thuộc về Dương gia, tính hết thảy đã cầm về nhà hơn tám ngàn lượng bạc, đầy đủ hoàn trả công ơn nuôi dưỡng của Dương gia. Năm ngàn lượng này, Dương đại gia không thể lấy."

Từ lúc hắn tự mở đường tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm nghị nói chuyện.

Vừa mở miệng đã không kêu Dương đại gia là dưỡng phụ như ngày xưa, so với việc chậm chạp không muốn gọi Hoàng Lão Thực và Phùng Thị là cha mẹ, nghe có vẻ thuần thục được nhiều.

Đám người Đỗ Quyên nghe xong hít một hơi lạnh.

Nàng nhìn mặt Dương Ngọc Vinh lúc đỏ lúc trắng, lúc hắn định mở miệng đáp ứng, nàng bật nói: "Không được!"

Hoàng Nguyên trầm mặt nói: "Đỗ Quyên!"

Hiển nhiên hắn không muốn nàng nhúng tay vào việc này.


Nhưng Đỗ Quyên cũng có tính toán của mình, cướp lời nói: "Đệ đệ, ngươi từ nhỏ được Dương gia thu dưỡng, ăn một miêng cơm uống một cháo đều là Dương gia, mặc một mũi kim một đường chỉ cũng là Dương gia, vậy ngươi mở họa trai kiếm bạc đương nhiên cũng nên về Dương gia. Bất quá nói vẫn phải nói, nói ra chứng minh Dương gia không có nuôi không ngươi, còn buôn bán lời một số lớn đâu. Nhưng là, Hoàng gia chúng ta vẫn không thể không cảm tạ Dương. Cho nên này bạc vẫn phải cho, cứ tính là ba ngàn lượng cho đi, 2000 lượng thì không cần cho. Còn có, Nguyên Mộng trai cũng không thể thuộc về Dương gia."

Hoàng Nguyên nghe xong gấp quá, nói: "Nguyên Mộng trai..."

Đỗ Quyên nói: "Nguyên Mộng trai là do ngươi mở, dĩ nhiên phải mang đi."

Dương Ngọc Vinh cuối cùng nghe hiểu: nha đầu kia nhìn trúng Nguyên Mộng trai, bây giờ hắn mới biết được Đỗ Quyên là con gái.

Hắn không cho nàng được như ý, bởi vậy cười lạnh nói: "Vừa rồi ngươi còn nói đệ đệ ngươi ở Dương gia kiếm bạc đều tính về Dương gia, sao Nguyên Mộng trai lại không? Hắn lấy bạc Dương gia ta mở họa trai, đương nhiên xem như của Dương gia ta."

Đỗ Quyên cười nói: "Đại gia, ta là vì tốt cho ngươi. Nguyên Mộng trai là đệ đệ ta cùng người kết phường mở, bản thân hắn vẫn chưa ra một đồng tiền vốn. Sở dĩ hưng vượng như vậy, là bởi vì có mặt của hắn, bởi vì hắn biết họa. Có hắn thu xếp, mới có khách đến. Nếu hắn đi, ngươi muốn cửa hàng này có tác dụng gì? Sợ là một tháng đã lỗ vốn phải đóng cửa."

Dương Ngọc Vinh bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời nhìn về phía Hoàng Nguyên, sắc mặt không tốt, hiểu được tiểu tử này cố ý gạt mình.

Thật là nuôi đầu bạch nhãn lang!

Hoàng Nguyên nói không được buồn bực.

Hắn không phải là có chủ ý này nha!

Chẳng lẽ người tỷ tỷ này điên rồi, trước mặt người ta nói ra, một bộ không thua thiệt người ta. Hắn mới không tin nàng hảo tâm như vậy đâu. Lúc nãy nàng làm cho Dương Ngọc Vinh chủ động từ hôn, đương đường vứt bỏ con nuôi là một minh chứng.

Lâm Xuân lại cười.

Hắn biết vì sao Đỗ Quyên nhất định muốn Nguyên Mộng trai.

Nguyên Mộng trai, hắn cũng nghe Đỗ Quyên nói qua, là Hoàng Nguyên cùng người kết phường mở chuyên môn bán tranh chữ, là nơi phong nhã, nghe nói sinh ý rất tốt. Bất quá, trong đó đặc sắc nhất phải kể tới Hoàng Nguyên tự mình họa.

Đỗ Quyên thà bỏ ra ba ngàn lượng bạc, cũng không muốn buông tha họa trai này, dĩ nhiên là nhìn trúng họa trai đã có thanh danh. Tối qua nàng còn nói, muốn hắn đem một vài hàng mỹ nghệ cao cấp đặt tại họa trai bán, dung tranh chữ điêu khắc vào một thể, nương vào thế trận này, khẳng định rất nhanh sẽ nổi danh.

Như vậy hắn bớt đi rất nhiều chuyện.

Hoàng Nguyên cũng không mất mát gì, hắn sẽ để cho hắn thấy: đồ hắn làm đặt tại họa trai, không những sẽ không làm giảm đi họa trai cách điệu, mà còn nâng lên phẩm cách và danh khí của họa trai.

Trong lòng hắn nghĩ, hai mắt phát sáng lấp lánh.

Mà Đỗ Quyên đã cùng Dương Ngọc Vinh thoả thuận, lấy ba ngàn lượng chấm dứt công ơn nuôi dưỡng Hoàng Nguyên, Hoàng gia không nợ Dương gia, Dương gia và Hoàng Nguyên không liên quan.

2 thiếu niên đứng bên phải thấy Đỗ Quyên và Lâm Xuân rõ ràng là thiếu niên nam nữ đến từ nông thôn, giữa công đường ứng đối tự nhiên, có chút không chịu cô đơn, nóng lòng muốn thử.

Điền Duyên - Chương 216: Ân đoạn nghĩa tuyệt