Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 209: Tuyệt giao

Điền Duyên - Chương 209: Tuyệt giao

Cuối cùng, Quế Hương được Lâm Xuân đưa về nhà.

Nàng cũng không để ý Lâm Xuân đi theo, ngây ngốc đi tới.

Lúc này, ở trong mắt nàng, thôn Thanh Tuyền mất hết ánh sáng: bầu trời u ám, cây cối hoa cỏ cũng ỉu xìu, nhà nhà đều phủ tử khí, cho chạy khắp nơi thật đáng ghét, con nít khóc đến mức để người phiền lòng...

Chán ghét nhất là, ra cửa là gặp nhị mợ Lâm Xuân, la hét "Xuân Nhi, ngươi muốn xen vào chuyện của muội muội ngươi, thì ngươi cưới nàng đi, bằng không đừng nháo với nàng. Nếu xảy ra nhân mạng, mợ không buông tha ngươi!"

Tuy nàng không yên lòng, vẫn là khẽ giọng mắng câu: "Không biết xấu hổ!"

Sau đó đi thật nhanh.

Lâm Xuân cũng không để ý tới nhị mợ, hộ tống đi theo sau nàng. Hắn sợ Quế Hương làm chuyện ngu xuẩn, muốn đưa nàng về nhà mới yên tâm.

Vì sao nhị mợ nói những lời kia?

Chắc là từ Tiểu Liên.

Nàng biết được cha mẹ đem mình hứa cho Bát Cân xong, khóc đến chết đi sống lại, không chịu thuận theo. Nhưng nhị cậu và nhị mợ không chịu nhả ra, nói nàng xảy ra việc này, sẽ không tìm được người trong sạch; còn nói Lâm gia của cải dày, nên gả đến cho bọn họ nuôi một đời, đây là Lâm gia thiếu Ngụy gia.

Trong tuyệt vọng Tiểu Liên, đi tìm cô dượng.

Sau khi vợ Đại Đầu giận té xỉu, Lâm Đại Đầu không cho nàng gặp người nhà mẹ đẻ, phòng ngừa nghe thêm những lời không lọt tai, lại bị khinh bỉ. Chuyện của Tiểu Liên đã quá phiền toái, sao hắn cho nàng gặp vợ mình chứ, cũng không truyền lời của nàng cho vợ.

Tiểu Liên hết cách, lại tìm Thu Sinh, Hạ Sinh và Xuân Sinh.

Rốt cuộc là biểu ca, lại đang ở tuổi thiếu niên, thấy biểu muội khóc mềm lòng, lại tội nghiệp nàng gặp tai bay vạ gió, bọn họ liền đi khuyên nhị cậu và mợ, kêu bọn họ buông tha mối hôn sự này.

Hỏa khí của nhị mợ còn chưa có chỗ phát, nên phát tiết vào bọn hắn, còn nói Lâm Xuân: "Giả tâm giả ý, muội muội của ngươi cũng là vì ngươi mới bị khi dễ, ngươi thật tội nghiệp nàng, sao không cưới nàng? Bày đặt làm người tốt, nói Bát Cân không xứng với Tiểu Liên, không thể kết cửa thân này. Vậy ngươi nói đi, Tiểu Liên không gả cho Bát Cân, đem nàng gả cho ai đây?"

Lâm Xuân tức giận nói: "Tiểu Liên muội muội không bị gì cả, nhiều của hồi môn chút, luôn có người thành thật chịu cưới. Cậu mợ chỉ lo chính mình, ném nàng vào Lâm gia, mặc kệ chết sống của nàng à?"

Hắn nhận định bọn họ ham Lâm gia phú quý.

Đều do 2000 lượng bạc gây ra, làm cho bọn họ như mèo ngửi thấy mùi cá, dính chặt Lâm gia không chịu thả. Đầu tiên mợ chết sống không chịu đem Tiểu Liên gả cho Bát Cân.

Nhị mợ vỗ tay nói: "Yêu, ngươi đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng. Ngươi là biểu ca chí thân đó. Ngươi không muốn nàng, ai còn dám muốn nàng? Ngươi nói nhiều của hồi môn chút, không đầu óc mới có chủ ý này. Người ta ngay cả muốn cũng không dám muốn, bằng không bị người trạc cột sống mắng "Tham bạc mới lấy thứ cặn bã" này."

Nàng vốn dùng lời để đánh gục Lâm Xuân, nhưng không nghĩ tới Tiểu Liên nghe xong sẽ chịu không nổi, xấu hổ trong tuyệt vọng, chạy thẳng đến cái giếng, muốn nhảy giếng.



May mắn bình thường giếng này dùng tảng đá lớn bản đậy lại. Nàng muốn nhảy thì phải khom lưng dời tảng đá đi, bằng không nhảy xuống, không chết đuối cũng bị thành giếng làm cho bị thương.

Thu Sinh nhanh chóng tiến lên túm lấy, tha đi Đông sương.

Tiểu Liên kêu khóc không muốn sống, vùng vẫy ra được là nhào tới đập đầu vào tường.

Huynh đệ Thu Sinh vội vàng bám theo, không dám buông lỏng cảnh giác.

Nhị mợ thấy bọn họ lôi kéo, giật mình, đơn giản bất kể, hướng Tiểu Liên buông một câu: "Nếu không muốn gả cho Bát Cân, biểu ca nào cưới ngươi cũng được, thì không cần gả cho Bát Cân."

Thu Sinh và Lâm Xuân cực kỳ giận dữ, nhưng không biết làm sao, đành phái người đi gọi vợ Đại Mãnh đến, an bài người trong coi Tiểu Liên.


Lâm Đại Đầu nghe nói việc này, hiểu ra là 2 vợ chồng cữu huynh mượn Tiểu Liên áp chế nhi tử, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: khi dễ con của hắn hiền lành có phải không?

Nhi tử thiện tâm, lão tử mới ác tâm đây!

Hắn đi nhà cũ tìm Lâm đại gia, muốn bọn hắn tới cùng Ngụy gia thương nghị, lập tức đón Tiểu Liên, chết cũng tốt, sống cũng tốt, gả cho Bát Cân hay không, đều tùy vào bọn họ. Tiếp đó hạ lệnh trục khách, đuổi nhị cữu huynh bọn họ đi, nói là bọn họ ở lại thì vợ bị bọn họ tức chết, nhi tử bị bọn họ bức điên. Còn nói lão thái gia thông báo rồi, đời này không cho Ngụy gia tới cửa Lâm gia.

Vợ chồng nhị cậu tức điên rồi, tranh cãi ầm ĩ một trận, mới thở phì phò đi.

Đến tận lúc này, hai nhà Lâm Ngụy thật chặt đứt lui tới. Tất niên huynh đệ Lâm gia không tới nhà ông bà ngoại.

Nhịn vài năm, người Ngụy gia chịu không nổi, mặt dày lại đến cửa.

Thời gian dài qua đi, vợ Đại Đầu cũng hết giận, không muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, nhưng một chuyện bí mất khác bại lộ, triệt để rét lạnh tâm nàng. Người Ngụy gia đến, bị nàng cầm gậy đuổi đi, không chịu nhận bọn họ.

Cho đến chết, nàng cũng không nhận nhà mẹ đẻ.

Việc này, cả nhà Đỗ Quyên cách vách cũng nghe được rõ ràng.

Lúc này, dù đồng tình Tiểu Liên cũng chỉ có thể nhìn thôi. Người tốt không thể tùy tiện làm. Như Tiểu Liên vậy, không chịu gả người bên ngoài cũng coi như xong, nhưng trong lòng nàng luôn ôm ấp hình bóng Lâm Xuân, vậy thì hoàn toàn không thể ở lại Lâm gia (nhà Lâm Xuân), bằng không càng kéo dài càng dứt không được, Lâm Xuân trở thành người làm chậm trễ chung thân của nàng.

Người Ngụy gia đi xong, vợ Đại Đầu được cháu nàng chăm sóc cũng dần dần khá hơn, rất nhanh bắt đầu làm việc nhà. Mà huynh đệ Lâm Xuân vẫn như ngày xưa, tiếp tục chế tác đồ gia dụng và dụng cụ trong nhà.

Hoàng gia bận rộn gieo trồng mùa xuân, trồng đậu tương, ươm khoai núi.

Bởi vì chuyện lúc trước, hơn nữa Hoàng Tước Nhi là khuê nữ chờ gả, Phùng Thị không cho tỷ muội các nàng ra ruộng, ngay cả lên núi cũng không cho, chỉ cho ở nhà làm gia vụ, không cho phép ra cửa.


Phùng Minh Anh liền đưa Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh đến Hoàng gia, cho tỷ muội các nàng trông coi, còn mình, Nhậm Tam Hòa và tỷ tỷ, tỷ phu cùng nhau cày cấy, cơm cũng ăn chung. Hoàng gia cứ theo lẽ thường náo nhiệt vui vẻ.

Ai ngờ không thanh tịnh được hai ngày, Phùng Thị ở ngoài ruộng cùng người gây gỗ.

Vẫn do Bát Cân làm chuyện tốt.

Nương Bát Cân vì giảm bớt lỗi của con mình, gặp người là nói Đỗ Quyên quyến rũ người, làm cho huynh đệ Lâm gia vì nàng trở mặt thành thù. Sau này bị Nhậm Tam Hòa làm nhục một đốn, Lâm gia trưởng bối tức giận trừng phạt nàng, không dám nói ra bên ngoài, nhưng những lời này sớm truyền ra.

Còn có Ngụy gia cũng nháo cho ồn ào huyên náo, mắng đến 3 chị em Hoàng gia không chịu nổi.

Đều nói lời đồn ngừng ở trí giả, nhưng trên đời này, có rất ít người có trí khôn, đại đa số đều là bảo sao hay vậy; còn có người vốn không có ý xấu, chỉ vì nhiều chuyện, đi theo giúp vui, truyền đến truyền đi làm thay đổi câu chuyện.

Không chỉ riêng Phùng thị, ngay cả Hoàng đại nương cũng vì chuyện này mà tranh cãi với ngườ ta.

Đỗ Quyên nghe nói xong, không cho Hoàng Ly muốn đi tìm người ta tính sổ, nói: "Ngươi đi tìm ai tính sổ đây? Ngươi có thể đi từng nhà giải thích sao? Ngươi chỉ cần đi một nhà, ngày mai chẳng những người nói không ít đi mà còn thành nhiều hơn."

Hoàng Ly cả giận: "Chúng ta cứ như vậy, mặc cho người ta khi dễ?"

Nói xong mắt đều đỏ.

Vẫn là Hoàng gia quá đơn bạc, bằng không ai dám đối với các nàng như vậy?

Đỗ Quyên hung ác nói: "Ai nói? Lão hổ không phát uy cho ta là mèo bệnh à! Nếu ta không làm cho bọn họ thấy được sự lợi hại của ta, ta sẽ không mang họ Đỗ!"


Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly nghe xong ngây người.

Nhậm Viễn Thanh cất giọng trẻ con nhắc nhở: "Tỷ tỷ không mang họ Đỗ, là họ Hoàng."

Đỗ Quyên từ trong thác loạn mơ hồ bừng tỉnh, phốc xuy một tiếng cười.

Hoàng Tước Nhi và Nhậm Viễn Minh đều cười rộ lên.

Hoàng Ly truy vấn: "Nhị tỷ có biện pháp gì?"

Đỗ Quyên nói: "Biện pháp hay phải cẩn thận nghiên cứu thảo luận, bàn bạc kỹ mới hành động. Nếu tùy tiện làm việc, sẽ là chuyện xấu. Chúng ta tới thương lượng một chút..."

Buổi chiều hôm đó, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi như cũ ở nhà làm việc, Hoàng Ly và Nhậm Viễn Minh đều đi ra ngoài. Hoàng Ly đeo giỏ rủ đám bạn gái nhỏ đi đào rau dại. Nhậm Viễn Minh chạy vào trong thôn tìm đám trẻ con đi nghịch bùn.

Hoàng Ly kêu rất có sức, hô chừng hơn mười đứa con gái từ bảy tám tuổi đến hơn mười tuổi, đi ra ruộng đồng đào rau dại về cho heo ăn.

Đám con gái rất có hứng thú với chuyện xảy ra ở Hoàng gia mấy hôm trước, cùng với lời đồn đãi trong thôn, lại ngại mặt mũi Hoàng Ly, che che lấp lấp, nửa kín nửa hở thăm dò nói thầm, không dám nói thẳng ra.

Hoàng Ly lại chẳng kiêng dè, chủ động đem tình hình ngày đó từ đầu nói lại một lần.

Nàng nói thập phần phấn khích, rất thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đám con gái, đồng thời cũng dẫn phát lòng oán giận của các nàng. Đều là con gái ngây thơ đơn thuần, không chịu nổi mấy chuyện xấu xa đó, liền mắng Bát Cân và cha mẹ Bát Cân, cũng mắng người Ngụy gia không phân rõ phải trái; cũng có kẻ nói Tiểu Liên tự làm tự chịu. Mọi người không đào rau dại, đều tụ ngồi trên cỏ cạnh con rạch, ríu ra ríu rít nghị luận như chim vỡ tổ.

Hoàng Ly không có nhân cơ hội kêu oan cho nhị tỷ, mà hạ giọng, thần bí nói cho mọi người một bí mật: Lâm gia đại phòng, con trai thứ năm Lâm Đại Thắng không giống với người khác, cả nhà bọn họ cũng không giống với, là xà tinh đầu thai, sẽ bám người...

Đám con gái khẩn trương, đều hỏi xảy ra chuyện gì.

Hoàng Ly liền nói liên tục.

Trong miệng nàng, cả nhà Lâm Đại Thắng lớn nhỏ đều âm độc, đều không thể dính, dính vào là không dứt ra được. Chỉ cần hắn coi trọng ngươi, luôn có thể tìm ra lý do tính kế ngươi. Nhưng người nhà hắn có thủ đoạn nhất, sẽ nói với người khác là mình bị người hại. Lần này Bát Cân làm chuyện xấu, là Lâm Đại Đầu gia lấy bạc ra bồi thường cho Ngụy gia, tương lai Lâm Xuân phải trả nợ.

Con số 2000 lượng làm choáng váng cả đám con gái, đồng tình với Lâm Xuân đến cực điểm.

"Các ngươi nghĩ coi, nhị tỷ ta lúc ấy mới bao lớn? Còn chưa biết đi nữa, Bát Cân bây giờ còn đổ vấy cho nàng. Làm chuyện xấu còn nói với người ta là tỷ ta không đúng, các ngươi nói có buồn cười không? Cha mẹ hắn chạy tới cửa nhà ta quỳ xuống, muốn tỷ ta gả cho Bát Cân. Nhà ta không đáp ứng, mẹ nó đi nói khắp nơi là tỷ ta như vậy như vậy. Mấy chuyện đó không phải các ngươi đều nghe nói sao? Còn có, nương Bát Cân... thường nhìn chằm chằm tiểu dượng ta nữa. May mà tiểu dượng ta đàng hoàng, không để ý tới nàng, mới không gây ra chuyện không may, bằng không cũng bị nàng tính kế, đến lúc đó lại nói tiểu dượng ta quyến rũ nàng, muốn bồi bạc."

Tin tức cuối cùng kia không khác gì thả đại pháo, chấn động hôn mê người liên can.

Ngay sau đó, còn nói cha Bát Cân...

Hoàng Ly nói là nhà Lâm Đại Thắng đóng kín rất khủng bố thần bí. Đám con gái nghe xong lạnh sống lưng, như các nàng sẽ thành mục tiêu của nhà hắn.

Hoàng Ly nói sinh động như thật, Nguỵ gia hại Hoàng gia, tính kế bạc của cháu trai, đều là mới phát sinh, không thể thật hơn.

Còn lại những chuyện khác, tỷ như Nhậm Tam Hòa bị nương Bát Cân mơ ước cũng có độ tin cậy rất cao, chủ yếu là Nhậm Tam Hòa quá xuất chúng. Cha và đệ đệ của Bát Cân đều không thể chọc được, cũng không cần khảo chứng, bởi vì cha mẹ Bát Cân ngay trong sự kiện Đỗ Quyên bị hại đã dùng hành động chứng minh "uy lực" của bọn họ, quả thật không thể dính.

Chạng vạng, đám con gái với tâm tình nặng nề bị Hoàng Ly dẫn đi con đường tắt về thôn, "vừa lúc" đụng phải Lâm Đại Thắng từ ngoài ruộng về nhà. Đám người Hoàng Ly sợ hãi rụt rè không dám nhìn thẳng hắn, lại thấp giọng bàn luận xôn xao.

Lâm Đại Thắng bị cử chỉ kỳ quái của Hoàng Ly làm cho hoài nghi, nên nhìn chằm chằm các nàng.

Gần đây hắn cùng Hoàng gia phân tranh quá nhiều, sợ nha đầu kia lại giở trò gì.

Điền Duyên - Chương 209: Tuyệt giao