Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 190: Đều tới

Điền Duyên - Chương 190: Đều tới

Đỗ Quyên cười nói: "Thế này mới tốt đó, nhân cơ hội này, quan sát tính nết mọi người, đại tỷ cũng học một chút. Lâm gia bốn huynh đệ, tương lai bốn chị em dâu, va chạm khẳng định không ít, thêm chút tâm nhãn không sai."

Hoàng Lão Thực đang ở bên bếp lò nhóm lửa, thình lình toát ra một câu: "Nếu nàng dám khi dễ ngươi, cha không buông tha nàng! Chúng ta ở cách vách, có việc hô một tiếng là nghe thấy."

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau ngạc nhiên, sau đó đồng loạt cười.

Phùng Thị mắng: "Ngươi không buông tha ai? Chính ngươi còn cần khuê nữ bận tâm nữa kìa."

Mọi người nói giỡn, chỉ có ánh mắt Hoàng Ly loé sáng lấp lánh, nhìn người nhà không nói.

Nước nóng, cả nhà rửa mặt nghỉ tạm không đề cập tới.

Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Đỗ Quyên đang cùng Hoàng Tước Nhi, đám người Quế Hương thương nghị món ăn cho bữa trưa, chợt thấy một đám thiếu nữ từ ngoài cửa tiến vào, chừng hơn mười người, từ mười một, mười hai tuổi đến mười lăm mười sáu tuổi đều có, cười kêu "Đỗ Quyên".

Đỗ Quyên tập trung nhìn, có người biết, cũng có kẻ không biết.

Vội kêu tên một người quen, chính là đường muội Hòe Hoa, Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, sao các ngươi tới đây? Tìm ta có việc à?"

Tiểu Diệp vội gật đầu.

Hỏi nàng chuyện gì, nàng lại xấu hổ, tựa như khó nói.

Con gái nông thôn, vui vẻ hào phóng, biết ăn nói không nhiều, phần lớn tương đối thẹn thùng, Đỗ Quyên cũng thường thấy nên không để ý, liền hỏi những người khác.

Mọi người liền ngươi đẩy ta một chút, ta táng ngươi một phen, cười hắc hắc.

Quế Hương cười nói: "Ai yêu, nương của ta, gấp chết người! Tiểu Diệp, ngươi nói đi."

Tiểu Diệp liền nói, các nàng là đến hỗ trợ.

Mọi người liền hiểu duyên cớ.

Thanh Hà nhìn có chút hả hê cười nói: "Đều là do Đỗ Quyên ngươi nháo. Nếu ngươi không kêu Lâm Xuân làm hộp trang điểm, thì đã không có chuyện này." Nàng là người Lâm gia, đương nhiên không hiếm lạ hộp trang điểm, bởi vậy ý trách cứ Đỗ Quyên rất rõ rệt.

Tiểu Phương cũng lộ ra thần sắc xem kịch vui.

Đỗ Quyên trước đưa ánh mắt nhìn qua đám người Quế Hương, rồi cười nói: "Các ngươi nhìn xem, nơi này đã có nhiều người như vậy, cũng không nhiều việc, không thiếu nhân thủ."

Đều quá mấy ngày, nhà của Lâm gia mắt thấy mai kia sẽ hoàn công. Bây giờ các nàng chạy tới nói muốn giúp đỡ, đây không phải là rõ ràng là vì Lâm Xuân hứa làm hộp trang điểm, hành động cũng quá rõ ràng.

Nếu tới một, hai người thì còn được, tới đây đông như vậy, thật quá đáng.



Hòe Hoa nhìn nhìn Đỗ Quyên, rồi hướng Tiểu Diệp nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp, đừng làm rộn. Ngươi đi về trước, quay đầu ta cho ngươi."

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy.

Thanh Hà trực tiếp đem lời làm rõ. Đỗ Quyên dứt khoát cự tuyệt. Hòe Hoa ra lệnh đường muội của mình đi về. Đám con gái sầm mặt không đi.

Một đứa gọi Nhị Ny không vui nói: "Đỗ Quyên, ngươi thay Lâm gia đương gia sao mà nói không cần chúng ta là không cần chúng ta? Ta không cần ngươi đưa hộp trang điểm, ngươi đau lòng làm cái gì!"

Hoàng Tước Nhi đang cùng Nhị Nha nhặt rau hẹ, nghe vậy nghiêm mặt đứng lên.

Đỗ Quyên vội vã ngăn cản nàng, nhìn nàng lắc đầu.

Sau đó, nàng quay đầu đối với Nhị Ny cười nói: "Đây là..."


Quế Hương vội vàng nói: "Đây là Lý gia Nhị Ny tỷ tỷ ở con lạch trước bờ sông."

Đỗ Quyên cũng mặc kệ lạch gì trước bờ sông, thôn Thanh Tuyền lạch ngòi nhiều, nàng không nhớ được, chỉ đối với Nhị Ny cười nói: "Nhị Ny tỷ tỷ, đây là Lâm gia xây nhà, sao ta có thể đương gia. Mới vừa rồi là ta chưa nói rõ ràng. Hay là Nhị Ny tỷ tỷ mang các nàng đi tìm Đại Đầu thím, hỏi xem còn cần người hỗ trợ hay không."

Nhị Ny nguyên là người thô thiển cay cú, lúc trước không ra mặt là tự giác lớn tuổi chút, có chút ngượng ngùng. Nay thấy việc này không trông cậy vào, không cố kị nữa, mới ra mặt chất vấn Đỗ Quyên.

Lúc này thấy khẩu khí nàng mềm nhũn, khí thế càng tăng lên một phần, tức giận nói: "Ngươi cố ý lừa gạt chúng ta. Ngươi nói không thể đương gia, vậy sao ngươi cần những người này? Các nàng có thể đến, sao chúng ta không thể tới?"

Nàng vừa nói vừa chỉ vào đám người Nhị Nha, Hòe Hoa.

Đỗ Quyên nghe xong há hốc mồm: đây rốt cuộc là nói nàng có thể đương gia hay không thể đây? Trước hết nói nàng không nên làm đương gia Lâm gia, hiện tại còn nói nàng nên làm chủ nhận lấy các nàng, bởi vì nàng lúc trước "thu nhận" đám người Nhị Nha.

Mặc kệ như thế nào, trước mắt ứng phó rồi lại nói.

Nàng liền kêu người lấy băng ghế, tiếp đón đám người Nhị Ny ngồi.

Ghế không đủ, lại từ trong nhà bưng ra hai cái băng ghế dài.

Bọn người đó ngồi xuống, nàng mới nói tỉ mỉ chi tiết.

"Những người này cũng không phải do ta làm chủ gọi tới. Ngày đầu, chỉ có tỷ muội chúng ta và Nhị Nha. Chúng ta ở cách vách Lâm gia, còn có Quế Hương, Thanh Hà, Hòe Hoa, các nàng là thân thích Lâm gia, chúng ta mấy người ở đây hỗ trợ, cũng chỉ nấu nước, rửa rau, làm việc vặt. Lúc bên kia không làm kịp, mới cho chúng ta giúp nấu một hai món ăn. Sau này mẹ nuôi nói chúng ta nấu không sai, dứt khoát giao cho chúng ta nấu, nói là vừa lúc học tay nghề. Quế Hương mới gọi Tiểu Vân mấy người các nàng đến, Thanh Hà cũng kêu vài người đến. Ta không gọi người nào, ta còn để Hoàng Ly nhà ta đi chơi nữa. Cho nên nói, những người này đều được Đại Đầu thím cho phép mới tới."

Nói rõ ràng, Quế Hương và Thanh Hà cũng chứng minh.

Đám người Nhị Ny không còn lời nào để nói, lại không trách.


Hòe Hoa khuyên nhủ: "Nhị Ny tỷ tỷ, Đỗ Quyên muốn giúp các ngươi, cũng không dễ nói chuyện. Đây là chuyện của Lâm gia, Lâm gia cậu và mợ tuy thích nàng, nàng cũng không thể tùy tiện làm chủ."

Lời này thoáng nghe là vì Đỗ Quyên suy nghĩ, lại nhắc nhở đám người Nhị Ny là hai vợ chồng Lâm Đại Đầu thích Đỗ Quyên, huynh đệ Lâm Xuân cũng xem Đỗ Quyên như thân muội muội, Hoàng Tước Nhi lại là con dâu chưa qua cửa của Lâm gia, việc này thật phải tìm Đỗ Quyên.

Vì thế, Nhị Ny đổi khuôn mặt tươi cười, đối với Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên muội muội, ngươi xinh đẹp như hoa, nói chuyện cũng dễ nghe, không giống chúng ta, đều là người thô kệch. Ngươi giúp chúng ta cùng Lâm Xuân nói một tiếng!"

Đỗ Quyên dở khóc dở cười nhìn người trước mặt, diện mạo kỳ thật cũng không kém, chỉ là có chút béo, có vẻ cường tráng, khó xử nói: "Nhị Ny tỷ tỷ, ta thật không làm chủ được."

Lý do nàng cũng không muốn nói, đều rất rõ ràng.

Nhưng sao những người này không như nàng nghĩ chứ?

Đời nào cũng có tệ đoan.

Ở thôn quê, có vài người thường làm những chuyện vô lý, nói không mãi không thông. Nếu nói bọn họ không tốt, họ lại thường biểu lộ nét cực kỳ giản dị và thiện lương, người trong thànhn thật không bằng.

Nghĩ tới điều này, nàng không muốn hỗ trợ, cũng không muốn thương tổn mặt mũi tiểu cô nương này, nên đề nghị: "Ta cho người đi gọi Đại Đầu thím lại đây, xem nàng nói như thế nào. Nếu có thể giúp, ta nhất định giúp các ngươi nói."

Vừa cất lời, chợt nghe một người nói "Không cần kêu."

Cùng với tiếng người, Lâm Xuân cất bước đi vào viện.

Thì ra, lại là Hoàng Ly sai Nhậm Viễn Minh đi cách vách kêu người.

Vốn buổi sáng Hoàng Ly đều ở nhà tiểu di dạy biểu đệ biểu muội đọc sách viết chữ. Nhưng khả trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng cảm thấy đại tỷ nhị tỷ thật không có tâm nhãn, dễ bị người khi dễ. Nàng không yên lòng, đã sớm đón 2 đứa nhỏ tới, học ở trong phòng mình, xem như tọa trấn Hoàng gia, có việc cũng có thể đúng lúc chiếu ứng.

Quả nhiên, mới ăn xong điểm tâm, chuyện đã tới rồi.


Nàng thấy thập phần may mắn mình có dự kiến trước.

Nghe xong vài câu, nàng liền hiểu ý đồ của đám người Nhị Ny, liền kêu Tiểu Viễn Minh đi cách vách kêu người, vẫn là kêu Lâm Xuân.

Tiểu Viễn Minh dĩ nhiên rất tích cực, hào hứng đi.

Mới vào sân Lâm gia, hắn liền "Sư huynh, sư huynh!" Một đường hô lớn chạy về phía công trường, làm rất nhiều người ghé mắt nhìn.

Hôm nay Lâm Xuân không lên giàn giáo, ở bên dưới kiểm tra nghề công trình mộc.

Nghe hắn gọi, vội hỏi chuyện gì.

Nhậm Viễn Minh giơ chân hô: "Sư huynh mau đi xem, rất nhiều con gái đến đều muốn hộp trang điểm, đòi hỗ trợ. Đỗ Quyên tỷ tỷ nói nàng không thể làm chủ, các nàng không tin, đang trách nàng."

Lâm Xuân nghe xong lòng trĩu xuống, vội vàng bước đi.

Vừa kêu Viễn Minh đi nhanh, sợ hắn bị quẹt trúng ở công trường.

Vợ Đại Đầu cũng nghe thấy được, vội đi theo sát.

Tiểu Viễn Minh vừa đi, vừa thở dài như ông cụ non: "Sư huynh, nhà các ngươi thật nhiều chuyện, phiền toái chết."

Lâm Xuân buồn cười, gõ hắn trán nói: "Giả bộ gì chứ! con nít nên có bộ dáng của con nít, ra dáng người lớn làm cái gì?"

Tiểu Viễn minh sờ đầu một cái, hỏi: "Ta nói không đúng sao?"

Lâm Xuân không cùng hắn kéo, sớm vào sân Hoàng gia.

Chỉ thấy trong sân ghế dài ghế ngắn ngang dọc, một đám con gái đang ngồi đó nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, trong lòng thập phần không thích, lại không kiên nhẫn.

Hắn đi đến bên người Đỗ Quyên, quét một vòng đám người Nhị Ny, trầm giọng nói: "Việc này không cần hỏi Đỗ Quyên. Chuyện của Lâm gia, đương nhiên phải hỏi người Lâm gia."

Thấy vẻ mặt Nhị Ny cứng đờ, hắn nghiêm túc giải thích: "Nhà ở sắp xây xong, mai kia có thể thượng Đại Lương. Các nàng vội mấy ngày, hôm nay không sai biệt lắm là ngày cuối cùng. Ngày mai tiệc rượu làm ở bên kia, thỉnh Hồng Cô cùng Đại Nương. Cho nên nói, bên này không cần thiết thêm người hỗ trợ."

Thân hình Lâm Xuân cao lớn, khí thế ổn trọng, đứng tại kia như một gốc Thanh Tùng, tinh than cao ngất, cho các nàng cảm giác áp bách rất nặng; Vừa mở miệng, quyết đoán lưu loát, không hề chừa đường sống, làm đám con gái xấu hổ không thôi.

Lúc này vợ Đại Đầu cũng đi vào, cười làm lành giải thích: "Nhị Ny ngươi xem, các ngươi tới đây muốn hỗ trợ cho nhà ta, thật làm khó các ngươi, nhưng tổng cộng chỉ có mười mấy người đàn ông ăn cơm, một bữa chỉ làm ba bốn bàn đồ ăn, đám con gái bên này, bên kia chúng ta cũng có sáu bảy phụ nữ, nhân thủ đầy đủ."

Nàng lớn tuổi, nói chuyện liền bất đồng.

Dù biết đám con gái vì hộp trang điểm mà đến, cũng ra vẻ không biết gì, cảm tạ hảo ý các nàng đến hỗ trợ. Nếu không, các nàng về nhà trước mặt người lớn đẩy vài câu, Lâm gia sẽ đắc tội với một nhóm người.

Đỗ Quyên cảnh giác, biết mình đã coi thường, trước đó làm không ổn.

Nhị Ny đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Thím, ta hiểu được."

Lúc này, Hoàng Ly bỗng nhiên đi ra, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn đối với Lâm Xuân và vợ Đại Đầu nói: "Thím, Xuân Sinh ca ca, các ngươi nên phái một người ở bên cạnh, hay để Đông Sinh ở lại đây xem đi, thuận tiện ghi sổ. Bằng không người ta có việc đều tới hỏi nhị tỷ ta, tỷ ta cũng khó mà nói. Lại nói, mỗi ngày lấy rất nhiều thứ tới đây, nói không chừng có người cho rằng nhà ta buôn bán lời rất nhiều ưu việt đâu."

Lại xông tới một bên Đông Sinh nói: "Đây là chuyện của nhà ngươi, ngươi làm công bằng không được nhường ai."

Đông Sinh không ngừng bận rộn đối với nàng cười, gật đầu không ngừng.

Điền Duyên - Chương 190: Đều tới