Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 160: Bảo bối nhỏ kiêu ngạo (làm nũng)

Điền Duyên - Chương 160: Bảo bối nhỏ kiêu ngạo (làm nũng)

Hoàng lão Nhị nhịn không được, nói: "Ở riêng cũng phải nghe cha! Cha muốn quản thì quản."

Tiểu Bảo nói: "Vậy cũng nên thương lượng, nào có bức như vậy?"

Thái độ của nãi nãi lúc nói việc hôn nhân của đại tỷ khác xa, tựa hồ chỉ cần cha mẹ không bằng lòng, nãi nãi sẽ thuận theo ý của bọn họ.

Hoàng lão cha đến cùng nhịn không được, quyết tâm muốn chỉ bảo cháu trai.

Bởi vậy hắn lại ngồi dậy, vẻ mặt ngưng trọng đối với Tiểu Bảo nói: "Đại bá nương của ngươi quản gắt gao đại bá ngươi, trong mắt đâu còn có cha mẹ chồng. Nếu Tước Nhi và Đỗ Quyên cùng Lâm gia kết thân thì cả nhà đại bá của ngươi chỉ nhận Phùng gia, không nhận Hoàng gia. Cho nên ta mới đem Đỗ Quyên và Tước Nhi hứa cho người Hoàng gia chúng ta. Ngươi có hiểu không?"

Thần sắc Hoàng Tiểu Bảo đờ đẫn nói: "Không hiểu."

Đỗ Quyên và Tước Nhi tỷ tỷ hứa cho Lâm gia, sao chỉ nhận Phùng gia không nhận Hoàng gia, có chết hắn cũng nghĩ không thông. Trước đây từng nghe gia gia nãi nãi nói qua, nói là bởi vì quan hệ của Nhậm Tam Hòa, nhưng hắn như cũ vẫn không hiểu.

Ba người Hoàng lão cha nhìn hắn suy sụp vô lực.

Hoàng Tiểu Bảo nhìn gia gia, nãi nãi và cha, chỉ thấy phiền lòng vô lực.

Hắn không muốn nói thêm gì nữa, không một tiếng động đi ra ngoài.

Chung quy hắn chỉ có 12 tuổi, không thể thật sự đương gia xử lý công việc. Sau khi đột xuất bộc phát tính tình nhưng không mấy hiệu nghiệm, đối mặt với trường hợp rối loạn, nhịn không được muốn trốn tránh.

Lại nói nhà Đỗ Quyên, đợi Hoàng Tiểu Bảo cõng Hoàng lão cha rời đi, 2 thái gia gia Hoàng gia cũng đi. Hoàng Lão Thực muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, nhưng bọn họ không dám ở lâu, sợ gia gia nãi nãi Đỗ Quyên nói bọn họ bất công.

Người xem trò vui từ từ giải tán nhưng một đám chưa chịu bỏ qua việc này, thấp giọng bàn tán, hơi lớn thanh tranh luận, tất cả đều xoay quanh Đỗ Quyên.

Bởi vì hôm nay ngôn ngữ hành động của Đỗ Quyên gây chấn động lớn, khen chê không đồng nhất.

Mọi người đều đi, Nhậm Tam Hòa mới lộ diện.

Hắn nhìn Đỗ Quyên mỉm cười, trong mắt hào quang lóng lánh.

Đỗ Quyên biết hắn đang khen mình, nhưng trong lòng cũng không đắc ý, thầm nghĩ mình đọa lạc đến nỗi phải đấu trí đấu dũng với lão đầu, lão thái thái nông thôn. Là thắng, có gì đáng để khoe ra? Nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, tiếp đón hắn ngồi bên bàn.

Cả nhà Lâm Đại Đầu cũng xông vào, ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Nay hai nhà Lâm Hoàng thật thông gia.

Hạ Sinh vẫn nhìn Hoàng Tước Nhi cười, vui vẻ nói không ra lời.

Hắn cảm thấy, Tước Nhi không lợi hại như Đỗ Quyên, cũng không rụt rè như khi còn nhỏ. Hiện nay nàng nói chuyện không cứng không mềm, văn tĩnh lại biết lễ, đích thực làm cho hắn thích.

Hoàng Tước Nhi thấy người Lâm gia đều tới, lại cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Hạ Sinh, liền ngượng ngùng đứng lên, nói qua với Đỗ Quyên rồi vội tránh vào phòng trong.

Ánh mắt Hạ Sinh đuổi theo bóng lưng nàng, hết sức tiếc nuối, bởi vì hắn muốn hỏi nàng lúc đối mặt với Hoàng lão cha có sợ hãi hay không; còn có tương lai của bọn họ, hắn thật muốn nói...



Về phần Lâm Xuân và Cửu Nhi thì nhìn Đỗ Quyên cười.

Bởi vì, trận này do bọn họ lên kế hoạch và chỉ huy, kế sách thật sự thành công!

Về điểm ấy, Đỗ Quyên cũng thấy cao hứng, để học sinh tự mình tham dự, càng tăng thêm lịch duyệt và kiến thức của bọn họ.

Các trưởng bối phân chỗ ngồi xuống. Lâm lý chính uống ngụm trà, mới nghiêm trang đối với Đỗ Quyên nói: "Ngươi, nha đầu kia, hôm nay quá kỳ cục! Không nhận gia gia nãi nãi, vậy mà ngươi có thể nói ra?"

Đỗ Quyên nói: "Ta và tỷ tỷ vốn là chết qua nha. Ta chết hai lần."

Lâm lý chính buồn bực nói: "Đây không phải là không chết sao! Chỉ cần không chết, ngươi vẫn là cháu gái bọn hắn. Tình cảm ông cháu vẫn chưa đoạn!"

Hắn và Diêu Kim Quý cùng một khẩu khí.

Cửu Nhi the thé nói "Quỷ a —— "


Mọi người ầm ầm cười ha hả.

Đông Sinh tiến lên sờ tay Đỗ Quyên, ngửa đầu nói: "Là nóng."

Bởi vì có lão nhân nói, trên người quỷ không có hơi ấm, nến đứa trẻ này muốn thử xem.

Vợ Đại Đầu vội đánh hắn một bàn tay, nói: "Tán dóc cái gì!"

Đỗ Quyên cười làm lành với Lâm lý chính nói: "Lâm gia gia, ta chỉ dùng lời này để bịt miệng gia gia thôi, không coi là thật. Không nói như vậy, việc này kéo đến kếo lui cũng kéo không xong."

Lâm lý chính hừ một tiếng, nói: "Sao ta không hiểu chứ? Ta thấy ngươi bình thường còn hiếu thuận, bằng không lúc ấy ta đã muốn mắng ngươi. Nói tới nói lui, sau này các ngươi cũng không thể bất hiếu với gia gia nãi nãi ngươi, coi chừng bị người trạc cột sống."

Hắn nhìn về phía Đỗ Quyên, ánh mắt có chút phức tạp và do dự.

Hoàng Lão Thực vội vàng nói: "Vậy sẽ không. Mấy khuê nữ ta hiếu thuận nhất."

Đỗ Quyên cũng bảo đảm nói: "Sao có thể chứ. Cha và nương ta sẽ không cho. Cha ta nổi danh Lão Thực, nhi tử hiếu thuận; nương ta tuy bất hòa với nãi nãi ta, thích tỏ vẻ mạnh mẽ nhất, dù mình không ăn cũng muốn hiếu kính cha mẹ chồng. Đều do nãi nãi hồ đồ, không nhìn thấy nương tốt."

Phùng Thị cảm kích nhìn khuê nữ, trong lòng ê ẩm.

Hôm nay bà bà mắng thật sự khó nghe, còn trước mặt rất nhiều người. Nhưng trừ bỏ lúc bắt đầu, sau đó nàng không tức giận chút nào.

Vì sao?

Bởi vì nàng thấy hai khuê nữ và Hoàng Lão Thực chọc giận cha mẹ chồng, nhất là Lão Thực của mình, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy thà chết cũng không đáp ứng yêu cầu của cha mẹ từ hôn, cũng không đáp ứng đem Đỗ Quyên hứa cho ngoại sanh. Trong nháy mắt, oán khí ấp ủ bao năm qua đều tiêu tán.

Hiện tại cả người nàng thoải mái, nhìn chồng và khuê nữ thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn, đối với việc Hoàng Tước Nhi hứa cho Hạ Sinh, trong lòng cũng không có khó chịu, cảm thấy rất tốt.

Lúc này nếu Hoàng Lão Thực muốn nàng cúi đầu bồi tội trước cha mẹ chồng, nàng cũng nguyện ý cho hắn mặt mũi này.


Lâm lý chính khuyên vài câu, sau đó hỏi tới việc hôn nhân của Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi.

Các nam nhân liền thương nghị.

Việc này không cần Đỗ Quyên quan tâm, ngay cả Phùng Thị cũng không xen mồm.

Nàng muốn giữ mọi người ở lại ăn cơm trưa, kéo vợ Đại Đầu đi phòng bếp hỗ trợ.

Vợ Đại Đầu vội vàng nói không được, phải nên tới Lâm gia ăn mới đúng.

Lâm lý chính vội vàng ngăn cản nói: "Đừng làm. Hôm nay người Lâm gia không thể ở đây ăn cơm. Vợ chồng Đại Đầu cũng đừng gọi bọn họ qua ăn. Việc này nên để qua vài ngày cho nguội bớt. Nóng nảy quá không là đánh vào mặt cha mẹ chồng ngươi sao!"

Phùng Thị nghĩ thấy cũng đúng. Vừa làm cho cha mẹ chồng giận dữ ra về, mặt khác lại nồng nhiệt ăn cơm nghị thân với Lâm gia, đúng là đánh vào mặt cha mẹ chồng, truyền đi không dễ nghe.

Nhậm Tam Hòa gật đầu, cũng nói lời này có lý.

Lâm Đại Đầu ha ha cười nói: "Đệ muội không vội. Chờ mấy ngày nữa đặt sính lễ, còn sợ chúng ta không ăn chung sao. Ta chọn mùng 2 tháng 2 đi. Mùng 2 tháng 2, Long Sĩ Đầu, rất tốt!"

Hoàng Lão Thực hỏi ý Phùng thị trước, đáp ứng, liền quyết định mùng 2 tháng 2 làm lễ.

Nói định xong, người Lâm gia và Lâm lý chính đều rời đi.

Vợ chồng Nhậm Tam Hòa không ở nhà nhiều ngày, trong nhà có rất nhiều chuyện cần phải làm, bởi vậy cũng cáo từ, nói buổi tối sẽ tới dùng cơm.

Bọn người đi xong, Đỗ Quyên nghe trong phòng truyền ra tiếng kêu yếu ớt của Hoàng Ly: "Nhị tỷ tỷ". nàng vội vàng xoay người chạy vào.

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cho rằng Hoàng Ly làm sao, cũng theo vào.

Chỉ thấy Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên ngồi ở mép giường dỗ dành tiểu muội, cuống quít liền hỏi "Làm sao?"


Kỳ thật Hoàng Ly không có gì. Bởi vì lần này lập công, bé gái có chút kiêu ngạo, đang bệnh nhưng thập phần hưởng thụ 2 tỷ tỷ sủng ái và chiếu cố, không có việc gì cũng ẻo lả hô một tiếng "Đại tỷ" "Nhị tỷ", muốn cái này, muốn cái kia, nghe các nàng ôn nhu dỗ mình, thay đổi kiểu chơi với mình, cảm giác đó thật tốt ghê gớm.

Lúc trước gia gia nãi nãi nháo tới cửa tới, nàng biết không ai lo lắng cho nàng, rất thấu hiểu một mình nằm. Đợi người vừa đi là bắt đầu kêu réo, không chỉ có đại tỷ, còn phải luôn kêu nhị tỷ.

Thấy cha mẹ hỏi, Đỗ Quyên trấn an nói: "Không sao. Cũng không sốt."

Phùng Thị không yên lòng, kêu Đỗ Quyên tránh ra, tự mình ngồi lên giường, đưa tay sờ trán Hoàng Ly.

Hoàng Lão Thực đứng bên cạnh khẩn trương hỏi: "Còn sốt không?"

Tựa hồ cảm thấy xúc cảm không ổn, Phùng Thị không lên tiếng, lại chồm người qua, dùng miệng chạm vào trán Hoàng Ly, vì cảm giác đôi môi với thân nhiệt nóng lạnh tốt hơn, sau đó mới trả lời: "Không sốt."

Tuy nói như vậy, bàn tay lại giúp Hoàng Ly kéo góc chăn, rồi ôn nhu nói: "Vẫn không thể đứng lên đâu. Bên ngoài gió lớn, dưỡng thêm một ngày. Kêu tỷ tỷ ngươi bồi ngươi kể chuyện xưa nghe, nương đi nấu món ngon cho ngươi ăn. Muốn ăn cái gì?"


Nương ôn nhu như vậy thật hiếm thấy. Hoàng Ly quả thực hạnh phúc chết được.

Nàng nhìn Phùng thị, nhỏ giọng nói: "Không muốn ăn gì hết."

Bộ dáng yếu ớt, tựa hồ còn suy yếu hơn tối hôm qua.

Lão Thực cha nghe xong nóng nảy, vội nói: "Không ăn làm sao khoẻ lên được? Con gái, mẹ ngươi từ nhà bà ngoại mang về rất nhiều thứ ngon, buổi trưa làm cho ngươi ăn. Xem ngươi kìa, gầy quá!" Bộ dáng thật đau lòng.

Ánh mắt Hoàng Ly sang hẳn lên, ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Ừ."

Lúc này cũng không nói không muốn ăn.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thấy rõ ràng tiểu tâm tư của nàng, nhìn nhau nhịn cười. Bởi vì thương tiếc nàng bị bệnh nên không chọc thủng, mặc cho nàng làm nũng đi.

Phùng Thị nói: "Bà ngoại ngươi cho rất nhiều thịt khô, còn có hai con vịt hun khói. Buổi trưa nương hầm một con vịt, dùng củ cải hầm..."

Đỗ Quyên vội vàng nói: "Hoàng Ly còn chưa khỏi mà, sao có thể ăn nhiều dầu mỡ được. Nương, đừng naua loạn! Không phải còn có màn thầu sao, liền nấu một nồi cây dầu sở, lót dạ thì ăn màn thầu."

Rồi quay sang Hoàng Ly dỗ dành, nói: "Ngươi phải nghe lời ăn kiêng, bệnh mới mau khỏi. Bằng không thấy món ăn mà không thể ăn, còn khổ hơn!"

Hoàng Ly vội gật đầu, cũng cảm thấy không thể bị bệnh tiếp, phải mau khoẻ.

Đỗ Quyên lại nói: "Đại mợ ngâm củ tỏi vào củ nghệ rất khai vị, ngươi ăn còn muốn ăn thêm đó. Cây dầu sở cũng là món mới của ta, không giống cháo gạo và cháo bột ngô. Ta nghĩ ngâm thêm nấm cho vào để thêm vị."

Hoàng Ly kìm lòng không nổi nuốt nước miếng, cũng không giả bộ yếu ớt nữa, lớn tiếng nói với Phùng Thị: "Muốn ăn cây dầu sở."

Hoàng Lão Thực đáp ứng trước tiên, "Nấu, nấu cây dầu sở."

Nói xong mới nhớ tới, hỏi Đỗ Quyên: "Cây dầu sở là cái gì?"

Phùng Thị trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Hỏi nhiều như vậy làm chi? Đợi lúc ăn thì biết."

Rồi quay sang Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên nói: "Tước Nhi lo việc gia đình vài ngày, Đỗ Quyên cũng đi mệt, hai ngươi ở lại đây bồi Hoàng Ly và thu thập đồ màng về. Nương đi nấu cơm."

An bài xong nàng mới xoay người đi ra ngoài.

Đỗ Quyên vội nói: "Cha, ngươi đi giúp nương nhóm lửa."

Hoàng Lão Thực lập tức đáp ứng, nhanh chóng vui vẻ đi theo ra ngoài.

Phùng Thị đi ở phía trước, không tự chủ mím môi cười.

Nàng biết Đỗ Quyên sẽ phân phó cha nàng đi phụ mình. Khuê nữ thật đúng là tri kỷ.

Điền Duyên - Chương 160: Bảo bối nhỏ kiêu ngạo (làm nũng)