Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 147: Hoàng Lão Thực: Tiên trảm hậu tấu (2)

Điền Duyên - Chương 147: Hoàng Lão Thực: Tiên trảm hậu tấu (2)

Hoàng Lão Thực đi vào phòng khuê nữ đã thấy Hoàng Tước Nhi ngồi trên giường La Hán, một tay nắm chặt một cái đế giày, một tay nắm chặt kim, lại không se chỉ luồn kim.

Nhìn thấy hắn tiến vào, Hoàng Tước Nhi kinh hoảng nói: "Cha... Cha tới. Cha ngồi."

Hoàng Lão Thực thả Hoàng Ly xuống, ngồi xuống giường La Hán.

Hoàng Ly cởi giày bò lên giường, nằm bên người Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Lão Thực nhìn cái giường sạch sẽ chỉnh tề, chỉ thấy như ngồi trên đống lửa.

Hắn vội vàng đứng dậy đi tới bên bàn tròn xách một cái ghế tròn lại đặt tại trước giường, ngồi lên mới thấy an ổn, mới hạ giọng nói với Hoàng Tước Nhi: "Tước Nhi, Đại Đầu bá bá ngươi đến cầu hôn, muốn đem ngươi hứa cho Hạ Sinh."

Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng nói: "Ta... Ta nghe thấy được."

Hoàng Lão Thực vội hỏi: "Vậy ngươi có coi trọng Hạ Sinh không?"

Hoàng Tước Nhi muốn nói "Nguyện ý", nhưng không há miệng nổi, cúi đầu nhìn đế giày trong tay, nửa ngày không thốt ra một câu trả lời.

Hoàng Ly lo lắng, rõ ràng đã thoả thuận xong, đại tỷ còn ngần ngừ cái gì đây?

Nàng dùng tay khều khều Hoàng Tước Nhi, kêu lên: "Đại tỷ tỷ!"

Hoàng Tước Nhi đỏ mặt nhìn tiểu muội, thấy nàng nháy mắt với mình, vừa thẹn vừa hoảng, cảm thấy không có dũng khí để nói với cha là mình rất hài long cửa thân này.

Ai ngờ Lão Thực cha không nghe thấy khuê nữ trả lời, cho rằng nàng không bằng lòng, sợ ủy khuất nàng, vội vàng nói: "Tước Nhi không bằng lòng thì coi như xong. Cha đi nói với Đại Đầu bá bá ngươi."

Nói xong đứng dậy muốn đi.

Hoàng Tước Nhi vừa nghe nóng nảy, vội đưa tay giữ chặt cánh tay Lão Thực cha, hấp tấp nói: "Đừng! Cha, ta... Ta thích. Ta..."

Lão Thực cha vừa nghe khuê nữ nói vui vẻ, cao hứng, lại ngồi xuống.

Hoàng Tước Nhi đã nói ra được điều khó nói, cảm thấy không còn cố kỵ gì nữa.

Rồi nhớ tới lời nhắc nhở của Đỗ Quyên, trở nên kiên định hơn chút.

Lại nhìn tính tình của Lão Thực cha, nếu mình không chủ động nói rõ ràng, nói không chừng hắn sẽ làm việc này rối tung lên. Ngược lại tiểu muội Hoàng Ly rất thông minh nhưng còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, không thể tùy cơ ứng biến.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có trông cậy vào chính nàng.

Nàng xích tới gần Lão Thực cha, thò tay lấy một cọng cỏ khô trên đầu hắn xuống, nghĩ hắn dính lúc vào chuồng gia súc sáng nay, lại giúp hắn vuốt phẳng áo.

Lão Thực cha hưởng thụ khuê nữ hầu hạ, thập phần hạnh phúc, thấp giọng nói: "Tước Nhi, ngươi nói, ngươi có vui vẻ không? Ngươi nghĩ sao, cha sẽ nói như thế."

Hoàng Tước Nhi thấp giọng nói: "Cha, vừa rồi ta nghĩ, gả cho Hạ Sinh cũng tốt. Sau này, ta ở cách vách, cha và nương có chuyện gì, lập tức có thể trở về hỗ trợ. Nếu nương không ở nhà, cha cũng không cần nấu cơm, ta đưa một chén lại đây là được. Lại có may vá gì đó, tắm rửa giặt giũ, ta cần mẫn chút, làm xong việc ở nhà chồng, còn ai không cho ta giúp nhà mẹ đẻ chứ? Hạ Sinh cũng sẽ không. Nói không chừng qua một hai năm nữa nương sinh tiểu đệ đệ, ta cũng có thể giúp chiếu ứng..."



Nàng nhẹ nhàng nói xong.

Lão Thực cha chỉ thấy quanh thân được một cỗ ấm áp vây quanh, rất ấm áp, tâm tư chất phác khô khan trở nên mềm mại, nỗi ngọt ngào và chua xót không tên dâng trào, mắt trở nên ẩm ướt.

Hắn vụng về giơ tay, muốn sờ mặt khuê nữ.

Nhưng qua một mùa đông, hai gò má khuê nữ chẳng những trắng còn láng mịn, hắn không dám đem bàn tay to thô ráp của mình sờ lên. Tay giơ lên lại rút về, ha hả cười láu lĩnh nói: "Khuê nữ ngoan! Thật là khuê nữ ngoan của cha!"

Đừng xem hắn là Lão Thực. Hắn nghĩ sao nói vậy.

Không giống Phùng thị luôn nghiêm chỉnh. Những lời như vậy, hắn quyết sẽ không nói với khuê nữ. Trừ phi cảm xúc đặc biệt kích động mới có thể thoát ra một đôi lời.

Lập tức, Hoàng Ly thấy cha và tỷ tỷ như vậy, cũng dỗ nói: "Cha, ta trưởng thành cũng không gả cho người ta, sẽ ở nhà bồi cha. Ta mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho cha ăn, làm đồ mới, cho người ta ghen tỵ cha chết luôn! Hừ, có con trai không nổi sao?"

Nàng dỗ người không cần tiền vốn, bất kể hậu quả, bởi vậy há mồm là nói.


Hoàng Lão Thực lại thích nghe nhất, nghe hoài không chán, mừng rỡ ha hả cười.

Hoàng Tước Nhi thấy sự thành, lại dặn dò: "Cha, việc này ngươi làm chủ đi. Đừng để cho gia gia nãi nãi trách nương. Ngươi định, gia gia nãi nãi cũng không có cách nào."

Hoàng Ly vội vàng nói: "Đúng vậy. Định đi cha! Ta không nỡ để đại tỷ gả đi thật xa. Ngày trước nhị tỷ còn khen Hạ Sinh ca ca không sai đâu."

Hoàng Lão Thực vội vàng hỏi: "Nhị tỷ ngươi cũng nói Hạ Sinh tốt?"

Hoàng Ly mạnh mẽ gật đầu.

Hoàng Tước Nhi lại đem chuyện khi còn nhỏ Hạ Sinh trộm thịt cho nàng và Đỗ Quyên ăn nói ra.

Nhất thời Hoàng Lão Thực thêm ấn tượng tốt với con rể tương lai. Hạ Sinh như vậy căn bản là không giống con của Lâm Đại Đầu hẹp hòi kia nha, vậy hắn còn lo lắng gì? Cứ chờ con rể tương lai hiếu thuận đi!

Sự tình cứ như vậy định ra.

Hoàng Lão Thực tư thế mười phần ra khỏi phòng khuê nữ, rất giống gia chủ.

Hắn ngồi xuống bàn đối diện Lâm Đại Đầu, tằng hắng một cái, đường hoàng nói vài câu vô nghĩa trước, nào là không phải là hắn gian khổ nuôi khuê nữ, mà là hắn luyến tiếc gả đi xa, cho nên mới hứa cho Lâm gia.

Hắn nói, vợ chồng Lâm Đại Đầu hùa theo.

Cuối cùng, hai bên đều giai đại hoan hỉ, cửa thân này định tại chỗ.

Vợ Đại Đầu vội vàng mở túi ra, cầm một đôi vòng bạc ra cùng một cái khóa Kỳ Lân bằng vàng, nói là cho Hoàng Tước Nhi làm tín vật định thân. Đôi vòng thì không nói, cái khoá vàng nặng trịch, vàng chói, nhìn là biết đáng giá.

Lâm Đại Đầu giải thích, nói Hoàng gia thu lễ này coi như là hai nhà chính thức định thân. Mặt khác chuẩn bị đồ, đến lúc đó mời thân thích hai nhà đến công bố lễ đính hôn.

Hoàng Lão Thực thấy Lâm gia coi trọng như vậy, cao hứng mà không biết như thế nào cho phải.


Lâm Đại Đầu là một nông dân, sao trong nhà có vật như vậy?

Kỳ thật của cải Lâm gia không phải người thôn Thanh Tuyền có thể tưởng tượng. Lâm lão thái gia và Lâm lão thái thái bất hiển sơn bất lộ thủy, để con cháu tự kiếm tự ăn. Nhưng bất luận con cháu nào thành thân, bọn họ đều sẽ giúp đỡ một khoản, không nhiều lắm nhưng đủ để thành gia lập nghiệp ở thôn Thanh Tuyền, xem như áp đáy hòm cho người thành gia làm vốn ban đầu.

Lâm Đại Đầu nóng lòng muốn định cửa thân này, dĩ nhiên muốn hạ vốn gốc, đem vốn ban đầu gia gia nãi nãi cho lúc mình thành thân khi xưa ra.

Hắn cũng không sợ, trong lòng hắn có một bài toán: tương lai mấy nhi tử thành thân, thái gia gia và thái nãi nãi khẳng định sẽ giúp đỡ, hắn có cái gì mà cho?

Giao tín vật xong, hắn cười nói: "Việc này hai ta nói vẫn không xong, còn cần bà mối. Ta đã thỉnh Khâu bà mụ, buổi trưa qua nhà ta ăn, nói Tước Nhi không cần nấu cơm."

Hoàng Lão Thực vui tươi hớn hở gật đầu, không có gì là không hài lòng.

Vì thế, bà mối Khâu bà mụ ở thôn Thanh Tuyền được mời đến, ở giữa làm thành cửa thân này.

Hạ Sinh nghe được tin này, miệng chưa từng khép lại.

Trước kia hắn tỉnh tỉnh mê mê, chưa thông suốt, nên không hề để ý.

Mấy ngày nay mọi người thương nghị việc hôn nhân của hắn và Hoàng Tước Nhi, đã không giống nhau.

Thiếu niên nhớ tới bộ dáng điềm đạm nho nhã của Hoàng Tước Nhi, trong lòng ngứa ngáy, êm ái, nhu tình lại ngọt ngào, lúc nào cũng không thể quên được Tước Nhi, đầu óc in đầy bóng dáng tú lệ kia.

Buổi trưa, Hoàng Lão Thực mang theo Hoàng Ly qua cách vách ăn cơm.

Hoàng Tước Nhi thẹn thùng không đi. Là Lâm Xuân và Hoàng Ly đưa cơm tới cho nàng ăn.

Hạ Sinh muốn đích thân đưa đi, bị Lâm Xuân cản.

Hắn cả giận nói: "Đã định thân mà ta vẫn không thể gặp? Ngươi mới bây lớn, quản nhiều như vậy làm cái gì?"


Lâm Xuân sầm mặt nói: "Chuyện còn chưa xong đâu. Ngươi lại như vậy, ta không đếm xỉa tới, coi ngươi làm thế nào."

Hạ Sinh liền không lên tiếng.

Người đệ đệ này tuy nhỏ tuổi nhưng rất có chủ ý, bởi vậy hắn thật sợ bị bỏ mặc. Lại nói hắn cũng biết là sự tình cũng quả thật chưa xong, phía sau còn không biết như thế nào nữa.

Không nói đến Hoàng Lão Thực tiên trảm hậu tấu, định sẵn chung thân của khuê nữ, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương không biết gì, còn đang thương nghị một mối hôn nhân khác.

Chính Diêm bà mối nói ra chuyện Thạch gia cầu hôn. Đầu tiên là cầu Hoàng Tước Nhi, lại bị Hoàng đại nương biến thành cầu Đại Nữu. Bởi vậy trở về thương nghị với Hoàng lão cha và vợ chồng con trai út.

Sau khi cả nhà cân nhắc phân tích, cảm thấy cửa thân này có thể kết.

Đầu tiên, Thạch gia có tay nghề thợ đá, tuy không nổi danh như Vương gia nhưng cũng là một cái nghề. Nông dân, có tay nghề và không có tay nghề, căn bản không thể so. Như Hoàng lão Nhị, tuy thu nhập bằng nghề mộc rời rạc nhưng so với đại ca hắn, Hoàng Lão Thực, mạnh hơn nhiều.


Tiếp theo, tiểu tử Thạch Phiến kia, mọi người đều biết, tính tình thành thật trung hậu.

Chỉ là, Phượng Cô luyến tiếc Đại Nữu. Nàng tưởng tượng ra tình hình khuê nữ lau nước mắt, bởi vậy không nguyện ý gả Đại Nữu đi xa.

Bởi vậy, cách một ngày Hoàng đại nương cho Diêm bà mối biết là đồng ý mối hôn sự này.

Diêm bà mối đại hỉ, nhiệt tình kêu Thạch gia dự bị sính lễ, qua một ngày tới cửa cầu hôn. 18 là ngày lành.

Hoàng đại nương cười hì hì đáp ứng.

Diêm bà mối bỗng nhiên do dự hỏi: "Ngày mai đi ngươi sang bên kia?"

Hoàng đại nương kỳ quái hỏi ngược lại: "Không sang thì ta đi đâu?"

Diêm bà mối nghĩ cũng phải, nói: "Vợ Lão Thực không ở nhà đâu."

Nhắc tới con dâu cả Hoàng đại nương bực bội, bĩu môi nói: "Không ở nhà thì không ở nhà! Có chuyện của nàng sao?"

Diêm bà mối hiểu ý cười nói: "Cũng đúng, có lão nhân gia ngươi làm chủ là được rồi."

Nàng cho rằng Hoàng đại nương thấy Phùng Thị không ở nhà mới đồng ý cửa thân này, trực tiếp bỏ qua con dâu cả quyết định mọi việc vì cho nàng biết tay, nên không nói gì, chỉ mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng.

Diêm bà mối còn nói ngày 18, Hoàng Lão Thực nhất định phải đi.

Hoàng đại nương nghĩ, cháu gái định thân, đại bá cũng nên tới, liền nói đó là dĩ nhiên.

Vì thế, hai người cứ như vậy thoả thuận, ai nấy tự trở về chuẩn bị.

Đến ngày 18 tháng giêng, Hoàng gia rất náo nhiệt. Chẳng những rất nhiều thân thích thôn Cây Lê Câu tới, ngay cả khuê nữ Hoàng đại nương đã xuất giá nhiều năm, Hoàng Chiêu Đệ, cũng mang theo con trai cả Diêu Kim Quý tới.

Hoàng đại nương vội vàng kêu Tiểu Bảo đi gọi đại bá, cũng kêu Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đến.

Hoàng Tước Nhi nghe nói xong, trong lòng đột nhiên bắt đầu khẩn trương.

Không muốn đi, lại chợt nghĩ, dù sao cha đã làm chủ đem mình hứa cho Hạ Sinh, ngay cả lễ đính hôn đều thu, nàng còn sợ gì?

Đi nhìn xem cũng tốt.

Nếu như không đi, quay đầu Lão Thực cha ứng phó không được, ra chuyện nữa thì không ổn.

Bởi vậy, nàng vừa phân phó Hoàng Ly chạy như bay đến cách vách, đem việc này nói cho Hạ Sinh và Lâm Xuân biết, vừa làm như không có chuyện gì, thu dọn một hồi.

Đợi Hoàng Ly trở về, ba cha con đi tới nhà bà nội.

Điền Duyên - Chương 147: Hoàng Lão Thực: Tiên trảm hậu tấu (2)