Sao Đỗ Quyên không biết như thế chứ, nhưng đoán không được ý tưởng của Dương gia.
Bỗng nhiên đưa đứa con nhặt được đi thư viện phủ thành đọc sách, là chân tâm muốn tài bồi hắn?
Nhất thời không nghĩ ra cũng không cần nghĩ, chỉ khuyên Phùng Thị nói sau giờ ngọ Dương Nguyên sẽ đi với dì hắn, không bằng các nàng đi ăn chút gì đó trước, sau đó canh giữ ở quan đạo bên cạnh, nói không chừng còn có thể gặp hắn thêm một lần nữa.
Phùng Thị lập tức gật đầu. Có thể nhìn nhi tử đương nhiên là được.
Vì thế hai mẹ con nhanh chóng đi.
Chờ cho các nàng rời đi, có hai người đi ra từ một góc phòng của cửa hàng. Đó chính là Trần Thanh Đại và nha hoàn của nàng.
Nàng muốn đi dạo nên mang theo nha hoàn đi, xem có thể mua đồ lưu niệm và thổ sản địa phương, làm quà cho các tỷ muội và bạn bè của nàng.
Đang đi đột nhiên nhìn thấy Tiểu Lục đi về phía sau núi.
Nàng ngạc nhiên nên đi theo, lại nhìn thấy hắn và Đỗ Quyên nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, nàng kết luận Tiểu Lục thay biểu ca đến truyền tin cho nha đầu nông thôn kia. Ý nghĩ này làm cho nàng khó chịu.
Nhìn xa xa thấy Đỗ Quyên và Phùng Thị không có hành động gì đặc biệt, nàng liền nói với nha hoàn: "Đi, trở về."
Hai chủ tớ vội vàng đi về Dương gia, chặn Tiểu Lục ở ngay cửa.
"Đây là cái gì?"
Trần Thanh Đại chỉ vào rổ trên tay Tiểu Lục hỏi.
Tiểu Lục vội nói: "Đây là tiểu... Vừa mua."
Hắn nói láo.
Trần Thanh Đại khinh miệt nhìn hắn một cái, nói: "Lấy đến cho ta xem một chút."
Tiểu Lục khó xử, không biết nên cho hay không.
Nhưng người ta không cho hắn thời gian do dự. Nha hoàn của Thanh Đại, gọi là Vân Phương đi tới giật lấy cái rổ, chủ động giở nắp đậy lên, đưa tới trước mặt tiểu thư, ý bảo nàng xem.
Thanh Đại ngắm một cái. đối với những túi giấy bao đồ ăn kia không có hứng thú chút nào, lại cầm bức hoạ lên, "Đây là cái gì?"
Tiểu Lục vội nói: "Đó là của thiếu gia."
Nhất thời Trần Thanh Đại chua chát nhưng thầm khinh bỉ Đỗ Quyên. Nàng tận mắt chứng kiến Đỗ Quyên đưa những thứ này cho Tiểu Lục. Quả nhiên là chuyền cho biểu ca.
Không nghĩ tới nha đầu kia còn nhỏ tuổi như vậy mà đã không biết xấu hổ!
Không biết xấu hổ ra sao, nàng cũng không nói được. Dù như vậy là không tốt.
Nàng ngạo nghễ nói: "Cho biểu ca? Vậy ta đưa cho hắn là được."
Không chút do dự nàng xoay người rời đi.
Tiểu Lục cuống quít kêu lên: "Trần cô nương, Trần cô nương!"
Vân Phương nhét rổ vào tay hắn, khiển trách: "Kêu cái gì mà kêu? Tiểu thư đi vào gặp Dương thiếu gia còn trước ngươi đó. Bọn họ là biểu huynh muội, cầm đồ gì còn để cho một hạ nhân như ngươi lắm miệng!" Nói xong xoay người rời đi.
Tiểu Lục á khẩu không trả lời được.
Nhìn theo bóng dáng Trần Thanh Đại, hắn chợt nhớ tới Đỗ Quyên, thầm nghĩ hai người thật đúng là không thể so. Dung mạo không thể so, tính tình tính các càng không thể so.
Đỗ Quyên rất tùy ý gọi hắn "Tiểu Lục ca ca", cũng không phải vì lấy lòng hắn, nghe rất thân thiết. Trần cô nương luôn tùy ý miệt thị hắn, là quen cao cao tại thượng.
Trách sao thiếu gia không thích chơi với biểu cô nương mà thích chơi cùng Đỗ cô nương.
Tiểu Lục vừa nghĩ, vừa thở phì phò cầm rổ đi tới thư phòng.
Mặt khác, Trần Thanh Đại đi đến một hành lang gấp khúc có rừng có nước, cúi người ngồi cạnh hành lang, mở bức họa ra xem.
Trong bức họa là một mỹ nhân thân người đuôi cá, như đang cưỡi gió bay, lại như đang bơi dưới đáy nước, thân tư xinh đẹp, dung nhan tuyệt mỹ. Bên cạnh còn viết ba chữ cực nhỏ: mỹ nhân ngư.
Trong lòng nàng kinh ngạc không thôi.
Bởi vì kỹ xảo hội hoạ nàng đã thấy qua trong thư phòng biểu ca. Đó là một họa người, hình như là một nam một nữ từ trên vách núi nhảy xuống, thân ở giữa không trung, một người như muốn kéo lấy một người khác.
Lúc ấy nàng cảm thấy rất tò mò, muốn lấy đi. Dương Nguyên không cho.
Bức hoạ này là sao?
Trần Thanh Đại không nghĩ ra, không biết là Dương Nguyên đưa cho dã nha đầu kia hay là dã nha đầu kia đưa cho Dương Nguyên. Nàng nghi hoặc nhưng trong tư tâm nàng cảm thấy Đỗ Quyên không có khả năng vẽ được bức hoạ như vậy.
Bất kể như thế nào, giờ khắc này trong lòng nàng thật không thoải mái.
Nàng không muốn giao bức họa cho Dương Nguyên, bởi vậy giương tay một cái, bức hoạ liện rơi vào trong ao.
Nhìn bức hoạ ngâm trong nước, khuôn mặt trở nên mơ hồ, trong lòng nàng dễ chịu chút, vỗ vỗ tay đứng dậy đi.
Nàng trực tiếp tới phòng Dương Nguyên tìm hắn, lại phát hiện biểu ca không ở đó.
Vừa muốn đi đã thấy Dương Nguyên từ bên ngoài vội vàng đuổi tới, nhìn thấy nàng phủ đầu hỏi: "Thanh Đại, bức hoạ ngươi vừa lấy từ Tiểu Lục kia đâu?"
Thanh Đại thấy hắn vừa gặp mặt đã hỏi việc này, sắc mặt liền khó coi.
Nàng định nói ném vào nước, thấy vẻ vội vàng trong mắt hắn, bỗng nhiên trong lòng thêm khó chịu, uyển chuyển xin lỗi nói: "Xin lỗi nga biểu ca, vừa rồi ta ngồi ở bên hành lang xem tranh, không cẩn thận đánh rơi vào trong nước. Vậy phải làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt có chút áy náy.
Dương Nguyên căn bản không tin. Người biểu muội này bị dì nuông chiều nên kiêu căng tùy hứng, tính tình lại thẳng thắn, không thủ đoạn. Trước mắt khẳng định nàng đang nói dối, rõ ràng là nàng cố ý ném hoạ vào nước.
Dương Nguyên yên lặng nhìn nàng một lúc mới nói: "Mất rồi thì thôi, cũng không có gì. Vừa rồi nương cho người đến kêu ăn cơm, đi thôi." Nói xong quay đầu bước đi.
Trần Thanh Đại thấy hắn như vậy, đoán không ra ý tứ của hắn, chỉ phải theo sau.
Đi bên cạnh Dương Nguyên, nàng thăm dò hỏi: "Biểu ca, tranh này là ai vẽ đưa cho ngươi? Sẽ không là nhà đầu nông thôn kia vẽ chứ?"
Nàng quýnh lên, liền lộ chân tướng.
Dương Nguyên nghe xong, nhìn nàng cười nói: "Chính là nàng họa. Nàng biết vẽ. Ta vốn định cùng nàng học, ai ngờ phải đi. Biểu muội, ngươi ở phủ thành, kiến thức rộng rãi, quay đầu hỏi thăm một chút, xem có người nào biết lối hoạ đó. Nếu ngươi học được thì dạy ta, khỏi mất công ta ở bên ngoài tìm người khác học."
Trần Thanh Đại nghe hắn nói, đang định tức giận nhưng nghe tới câu sau, mừng rỡ mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu đáp ứng, nói về nhà sẽ cho người đi tìm kiếm hỏi thăm.
Thì ra là biểu ca là muốn học họa nha!
Như vậy là dễ rồi. Như biểu ca nói, nàng ở phủ thành, trong nhà lại có tiền tài quyền thế, dù gì kiến thức cũng rộng rãi hơn nha đầu nông thôn. Từ đó luôn tâm niệm chuyện vẽ tranh, về nhà đã vội hỏi thăm. Đây là lời ngoài mặt.
Dương Nguyên thấy nàng như vậy, âm thầm cười lạnh, nghĩ nàng có chuyện làm, đỡ phải đeo dính mình. Chỉ là mất bức tranh Đỗ Quyên họa, thật đáng tiếc.
Vừa rồi hắn cũng nổi giận, nhưng không bùng nổ.
Hắn không thể vì một bộ họa mà mắng biểu muội một trận.
Trước đây đã xảy ra chuyện tương tự. Hắn phát tác lại bị nương trách phạt và chỉ bảo. Vài lần qua đi, hắn có kinh nghiệm, sẽ không trực diện tranh chấp với nàng, mà thay đổi tìm cách sai phái trừng phạt nàng.
Đương nhiên, loại trừng phạt này là hắn tự cho là thế, hoàn toàn đều do tâm tính tác quái, kỳ thật đối với tương lai Trần Thanh Đại mà nói, còn có lợi nữa.
Tỷ như vừa rồi, hắn kêu Trần Thanh Đại tìm người học họa, lại không nói chính hắn theo học, mà giật giây nàng học xong về dạy mình, dùng việc này tra tấn trừng phạt nàng, bởi vì biết nàng không chịu ngồi yên.
Nhưng vẽ tranh có thể học trong một ngày hai ngày sao?
Nếu không có tư chất, học vài năm chưa chắc có thể nhập môn.
Có thể nghĩ, sau này nha đầu kia sẽ nếm mùi đau khổ.
Cho dù nàng thật kiềm chế tính tình nghiêm túc học, vậy hắn cầu còn không được. Bởi vì nàng không rảnh rỗi đến phiền hắn.
Nếu nàng học nửa đường không chịu học tiếp, hắn sẽ kích thích nàng, làm cho nàng vì tranh cường háo thắng mà không vứt được.
Sau bữa cơm, Trần phu nhân cáo từ tỷ tỷ, mang theo Dương Nguyên, Trần Thanh Đại lên đường.
Xe ngựa từ chân Hắc Sơn đi qua, qua rèm xe Dương Nguyên nhìn thấy Đỗ Quyên và Phùng thị ngồi trên sườn núi.
Hắn rụt đầu lại, thân mình nghiêng vào trong thùng xe.
Theo bản năng, hắn không muốn người nhà biết hắn quen biết Đỗ Quyên.
Nhìn tiểu bóng dáng xa dần, hắn chau mày, nghĩ lúc nào trở về thới thôn Thanh Tuyền tìm nàng.
Lúc xe ngựa Dương gia bắt đầu chuyển bánh, Đỗ Quyên đã chú ý nên kéo Phùng Thị lên núi đợi. Nhưng Dương Nguyên còn nhỏ không cưỡi ngựa, mà là ngồi trong xe ngựa nên không thấy mặt.
Tim Phùng Thị như bị đao cắt, nhìn theo mấy chiếc xe ngựa khóc không ngừng.
Đỗ Quyên khuyên một lúc lâu mới nguôi.
Chính nàng cũng để cảm xúc của mình lăn theo xe ngựa kia.
Vừa gặp mặt, còn chưa biết rõ hắn có phải là Lý Đôn hay không đã bị phân ra. Nói không mất mát là không có khả năng. Tối qua nàng còn nghĩ cách, xem có thể làm nghề gì đó ở trấn Hắc Sơn, sau đó thuyết phục cha mẹ chuyển ra ngoài núi ở. Vừa né tránh gia gia nãi nãi, thứ hai nghĩ biện pháp nhận về người đệ đệ này. Ai ngờ chưa nghĩ xong, người phải ra đi.
Nàng khuyên Phùng Thị không thể nóng vội, kỳ thật cũng là khuyên chính mình.
Đối với thân thế Dương Nguyên, nàng có mấy phần nắm chắc vạch trần chân tướng.
Nhưng đối với chuyện hắn khôi phục ký ức Lý Đôn kiếp trước, nàng không nắm được phần nào cả.
Nàng nói cho hắn biết chuyện của mình và Lý Đôn, còn vẽ bức hoạ kia cho hắn với hy vọng một ngày nào đó hắn có thể nhớ lại chuyện của kiếp trước. Nếu không thể, cũng muốn cho hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết. Nàng không tin duyên tình 2 thế mà không có chút cảm giác quen thuộc nào.
Cho dù hắn thật không có cảm giác, nàng cũng muốn hắn thích mình một lần nữa.
Nếu hắn là Lý Đôn, nhất định kiếp này sẽ thích Hoàng Đỗ Quyên!
Đỗ Quyên nghĩ, đột nhiên sinh ra một loại xúc động, muốn cùng Dương Nguyên nói lời từ biệt.
Nàng tận khả năng lưu lại ấn tượng đặc biệt trong lòng hắn, muốn lưu lại một ít chỉ thuộc về Lý Đôn và Đỗ Quyên.
Nghĩ tới chuyện này, nàng nói với Phùng Thị: "Ta đi nói với hắn, ta và nương đến đưa hắn." Liền đuổi theo hướng chiếc xe ngựa.
Nàng ở trên núi đuổi theo. Xe ngựa chạy dưới chân núi.
Đuổi tới trước rìa núi, nương vào một khối núi đá dựng thẳng đứng, nàng cất cao tiếng hát:
Oh, my love, my darling
I"ve hungered for your touch, a long lonely time
And time goes by, so slowly and time can do so much ...
Ôi, tình yêu của em, anh yêu dấu hỡi!
Em vẫn luôn khao khát cái vuốt ve của người
Một thời gian dài, cô đơn
Và thời gian trôi qua thật chậm
Và thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều
Anh vẫn còn là của em chứ?
Em cần người yêu
...
Đây là bài hát tiếng Anh (Unchained melody - không biết sao lại dịch ra như vậy, có lẽ là dựa vào nội dung truyện phim The ghost).
Tiếng hát trong trẻo trẻ con của Đỗ Quyên, quả thực khó lột tả được tình yêu sâu lắng tang thương của ca từ. Nhưng nàng lại hát ra thâm tình và đau thương, còn có vô tận khát vọng và không nỡ.
Trong xe ngựa, từ lúc Dương Nguyên bắt đầu nghe tiếng ca là biết Đỗ Quyên tới. Đây là giọng hát Đỗ Quyên.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy là như vậy.
Ngưng thần lắng nghe, lại cùng hôm đó ở cửa tư thục nghe Đỗ Quyên gọi mình Lý Đôn, hắn có chút mờ mịt mà không phải là chấn động.
Hắn nghe không hiểu ca từ, làn điệu phong cách khác xa những ca khúc thường nghe. Sở học của hắn còn thấp không thể hiểu được.
Không cảm thụ được sự va chạm nội tâm cường liệt, lại nghe ra chút ưu thương và không nỡ.