Ông thông gia gọi Phùng Trường Thuận, thân hình cao lớn, là người thẳng tính tình kiên cường. Tính tình Phùng Thị di truyền từ hắn. Tự lúc hắn vào cửa vẫn đánh giá, đem người trong viện trong phòng đều nhìn qua một lần, phát hiện bà thông gia không ở đó, mặt liền trầm xuống.
Hắn cười hỏi Hoàng lão cha: “Sao không thấy bà thông gia?”
Sắc mặt Hoàng lão cha có chút xấu hổ, bởi bà già và con dâu cả giận dỗi, nói không mời thì nàng không đi. Nay người nhà mẹ đẻ người ta tới, lời này cũng không thể nói trắng ra, bởi vậy cười nói: “Trong nhà còn có chút chuyện, nàng muốn giúp xong mới có thể đến.”
Phùng Trường Thuận lý giải nội tình, dọc theo đường đi sớm từ trong miệng con rể biết được mẹ chồng nàng dâu cãi nhau.
Vì là Hoàng đại nương đi tới nhà con trai, thấy Phùng Thị câu nói đầu tiên là: “Lại sinh con gái!” Phùng Thị trong lòng khó chịu, trả lời một câu“Lão nhân gia ngươi chướng mắt thì bước đi.” Vì thế Hoàng đại nương tức giận bỏ đi, đứng ở bên ngoài quở trách.
Phùng Thị chịu không nổi nàng, nói: “Bao nhiêu trứng gà xách hết đến xem”, “Hảo tâm không được hoà nhã”, đem rổ trứng gà nhét về cho bà bà, nói nàng không dám ăn. Mẹ chồng nàng dâu hai người cứ như vậy nháo.
Cũng không phải là Hoàng Lão Thực lắm miệng chuyển lưỡi, lời này bị cha vợ dụ hắn nói ra.
Tính tình Phùng Trường Thuận căn bản không quá lớn, hắn không biết con gái mất con trai, bởi vậy cảm thấy nàng và bà bà tranh luận là không đúng. Nhưng trước mắt người Phùng gia đến, Hoàng đại nương lại không lộ mặt, trong lòng hắn liền mất hứng.
Lúc này, Phùng bà mụ và con dâu Đỗ thị, con gái út Phùng Minh Anh vào phòng. Phùng Trường Thuận vào phòng khách ngồi xuống, cười nhạt nói: “Bà thông gia có chuyện gì bận rộn như vậy? Tú Anh sinh ba ngày, bận rộn đến mức không rảnh đến một chuyến?”
Hắn đây là dùng lời trá Hoàng lão cha, trong lòng còn ôm một tia hi vọng, hy vọng bà thông gia chỉ tạm thời có việc đi về nhà, hoặc lấy gì đó, hoặc là đi làm gì, đợi lát nữa phải tới.
Ai biết lời này nói trúng chân tướng, sắc mặt Hoàng lão cha không khỏi xấu hổ.
Phùng Trường Thuận thấy bà thông gia thật sự không tới, không khỏi giận dữ.
Phượng Cô là người có ánh mắt, bưng hai ly trà đi ra, đặt lên bàn, cười tủm tỉm hô: “Thông gia, đại bá nếm thử trà trong núi chúng ta. Đây là búp non mới hái năm nay.”
Trước xóa được nỗi khó chịu của Phùng Trường Thuận, câu chuyện dừng một lát, sau đó lập tức xoay người nhìn Hoàng lão Nhị nháy mắt, đi đến bên người hắn, nhéo tay hắn.
Hoàng lão Nhị cũng không chậm, rất cơ trí, vội nhìn Phùng Trường Thuận cười làm lành nói: “Phùng bá bá, buổi tối trước nương ta đã tới. Cũng không biết tẩu tử nói gì, hai người cãi vài câu, trứng gà mang đến tẩu tử cũng không cần, trả trở về. Nương ta về khóc đến nửa đêm!”
Phùng Trường Thuận nghe xong da mặt run run.
Trong phòng Phùng Thị bị chọc tức, cái gì là không biết nói gì? Tính tình bà bà mình còn không biết sao, vừa há miệng, một chút việc có thể nói thành mấy chục biến. Hoàng lão Nhị rõ ràng biết, nói tới nói lui lại trách người làm đại tẩu này không đúng, đem bà bà đuổi đi.
Tuy nàng lợi hại, tính tình lại kiên cường, không quen cùng người đấu võ mồm đấu đầu óc, trong lòng rõ ràng không phục lại nói không được. Hôm nay người tới đông, lại không thể lao ra lý luận, tức giận đến lồng ngực phập phồng.
Phùng bà mụ và tẩu tử nàng Đỗ thị vội an ủi nàng.
Trong nhà chính, Phùng Trường Thuận chợt vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Việc này là con gái ta không đúng! Xin lỗi thông gia. Sinh con gái, bà bà không thích, nói hai câu cũng không thể nói sao? Không có bản lĩnh sinh con trai, nói cái gì nữa!”
Cất cao giọng hướng trong phòng hô:“Bà già, ngươi đi ra! Con gái làm sai rồi, nói không chừng ta đành phải buông tha cái mặt già này, đi van cầu bà thông gia, dập đầu bồi tội, tốt xấu đừng giận Tú Anh, nể mặt già hai chúng ta, lại đây ngồi một chút, đừng làm cho hàng xóm chế giễu. Ai bảo ta năm đó tự mình tìm đến, đem một miếng thịt ném tới góc núi này, cũng không thể bỏ mặc. Con gái gả đi như bát nước hắt ra cửa, sau này Tú Anh còn phải dựa vào Hoàng gia chiếu cố. Đừng để biến thành không ai quản không ai hỏi, sinh con trên núi, để sói tha đi còn không phải là nghiệp chướng!”
Lời nói ngoài sáng bồi tội, trong tối vấn tội này cũng không thâm ảo, Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị hai người đều nghe hiểu, sắc mặt không khỏi khó coi. Người trong thôn cũng đều nghe hiểu, mắt của đám người lòe ra vẻ hưng phấn, cảm thấy có trò hay để nhìn.
Trong phòng, lòng Phùng Thị run lên, ánh mắt bỗng nhiên đỏ.
Không phải bởi vì cha quan tâm, mà vì một câu cuối và kia “Để sói tha đi không phải là nghiệp chướng”, chọc vào tim nàng, đau như bị kim đâm.
Tẩu tử nàng Đỗ thị vội thấp giọng an ủi nàng.
Phùng bà mụ từ trong phòng đi ra.
Khác với chồng, dáng người nàng nhỏ xinh, là một lão thái thái nhỏ nhắn gầy gò, ngôn ngữ cũng không nhiều, việc gì đều nghe lão gia tử.
Vì thế, Phùng Trường Thuận và Phùng bà mụ mang theo con trai Phùng Hưng Phát ra cửa hường nhà cũ Hoàng gia đi, cha con Hoàng lão cha đều đi theo.
Những người muốn nhìn náo nhiệt, không tiện theo sát, làm bộ như không có việc gì, nói nhau nghe những chuyện không liên quan, lại đem ánh mắt nhìn đám người này, chậm rãi tới gần nhà cũ Hoàng gia, chờ xem náo nhiệt.
Phượng Cô đi vội hai bước, một bên cười nói:“Thông gia, đại bá và đại nương đi chậm một chút. Ta đi về trước nói một tiếng với nương. Khách tới, chuẩn bị nước trà.”
Phùng Trường Thuận nhìn Phùng bà mụ nháy mắt, Phùng bà mụ vội chạy tới dắt tay nàng, cười nói: “Chúng ta cùng đi. Đều là người trong nhà, khách khí gì. Cũng không cần uống trà, mời bà thông gia tới bên này tắm ba ngày cho Hoa Nhi. Đã trưa, không thể chậm trễ nữa.”
Phượng Cô không còn cách nào, đành phải đi theo bọn họ.
Lại nói Hoàng đại nương, từ đêm hôm đó nàng bị Phùng Thị chọc giận trở về, nói liên miên cằn nhằn hai ngày, luôn nói mình hảo tâm không hảo báo, con dâu cả không đem bà bà này vào mắt.
Hôm nay trẻ tắm ba ngày, người nhà mẹ đẻ con dâu sẽ đến, nàng làm bà bà nhất định phải đi, bằng không người ta sẽ nói nhảm.
Nhưng con trai, con dâu không đến mời, sao nàng chịu cúi đầu chứ!
Vì thế dỗi không đi.
Lúc người Phùng gia vào thôn, động tĩnh thật lớn, nàng ở nhà nghe thấy được, cho rằng con trai khẳng định sẽ lại đây mời nàng. Ai biết trái đợi phải đợi, cũng không thấy người đến.
Nàng nổi giận không chỗ phát tiết, nhìn một đôi trai gái của Hoàng lão nhị nói, “Không gọi ta, ta không hiếm lạ đi! Không lui tới, ta còn tiết kiệm được trứng gà, để lại cho chúng ta ăn.”
Vừa nói, quả thực đi phòng bếp, trong cơn giận lấy tám cái trứng chần nước sôi.
Cho cháu gái Đại Nữu hai cái, cháu trai Tiểu Bảo ba cái, cho nàng ba cái, bởi hôm nay trời tốt, ba bà cháu liền mang ghế dài ngồi trong viện vừa ăn vừa nói cười.
Hoàng đại nương ăn trứng gà, cảm thấy trong lòng hết giận rất nhiều.
Tình cảnh này bị đám người Phùng Trường Thuận nhìn thấy.
Hoàng đại nương trực giác không ổn, kinh hoảng đứng lên, muốn đem cháu trai cháu gái vào nhà, nhưng chân như bị đóng đinh, không động được.
Chủ yếu là nhìn thấy thân thích tới cửa, không đi nghênh đón, còn quay người bước đi, không có đạo lý như thế.
Vì thế, ba bà cháu cầm bát trứng chần nước sôi, một đám sắc mặt vô cùng khó coi.
Trứng gà không phải là đồ quý giá gì, nhưng ở trong núi lại có bất đồng.
Bởi vì nơi này không có chợ, bình thường sản vật đều khó đổi thành bạc, gia đình tầm thường mua đồ đi lễ, đều là lấy vật đổi vật, trong đó trứng gà là thông dụng nhất.
Mọi người tích cóp trứng gà phòng khi cần, rất ít người dám ăn no như vậy, trừ phi là phụ nữ ở cữ. Cứ cho Tiểu Bảo là đứa bé, 1 ngày chưng một cái cho hắn ăn đã như trời. Một chén ăn ba cái như vậy, không phải năm mới, không phải lễ lạy gì, lại không có chuyện vui, quả thật có chút gây chú ý, con dâu cả đang ở cữ không có người để ý.
Phùng bà mụ thấy Đại Nữu và Tiểu Bảo đều gọn gàng sạch sẽ, nghĩ tới cháu ngoại mình Hoàng Tước nhi, so với bọn họ tựa như cái tiểu bồng đầu quỷ, mặt liền sụp xuống.
Nàng cảm thấy, cho dù mặc kệ con dâu, sao cháu nội gái cũng không để ý đến?
Con trai lớn tới nhà cha vợ báo tin vui, một lớn một nhỏ ở nhà không ai quan tâm, làm bà bà còn không bằng hàng xóm cách vách có lương tâm!
Phùng Trường Thuận nhìn chằm chằm Hoàng đại nương nửa ngày, mới cười hỏi: “Bà thông gia khoẻ! Ăn trứng gà sao?”
Thật đủ vội!