Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 120:

Điền Duyên - Chương 120:

Đỗ Quyên nói dài như vậy, là đang nhắc nhở gia gia và nãi nãi: đừng có ăn xài đồ của nhà nàng đưa tới, còn nói láo con dâu cả và cháu gái không tốt, còn cừu hận tiểu di.

Đỗ Quyên không cố ý muốn cho nãi nãi xấu hổ.

Nói thật, nếu nhà nàng không có nhà tiểu di giúp đỡ, thậm chí Lâm gia giúp đỡ, thật sự không có gì cả, chỉ có thể miễn cưỡng ấm no mà thôi.

Nàng chỉ trần thuật sự thật mà thôi.

Buồn cười là gia gia nãi nãi có mắt như mù, thấy không rõ sự thật này, chỉ biết hưởng thụ người ta hiếu kính, sau lưng còn ngầm trái một câu "người bên ngoài", phải một câu "người bên ngoài", so bì luôn cả với món nợ nhân tình cháu gái thiếu người ngoài.

Nàng phải nhắc nhở bọn họ: mấy thứ này không phải do đại nhi tử ngươi kiếm được, bằng không còn tưởng rằng đại nhi tử có bao nhiêu năng lực đâu.

Hoàng đại nương tức giận đến không biết nói như thế nào mới tốt.

Muốn giải thích lại không có từ giải thích; muốn mắng lại không thể mắng.

Rốt cuộc, bà nhịn không nổi nữa, nói không lựa từ mắng: "Suốt ngày than nghèo! Chúng ta đòi đồ ngươi thì sao? Cha ngươi lên núi săn thú, không nên hiếu kính cha nương hắn à? Ngươi có lòng nấu ăn đưa mẹ nuôi mà không nhớ rõ đưa cho gia gia nãi nãi?..."

Liên tục chính là câu nói kia.

Đỗ Quyên cảm thấy rất vô lực.

Nàng nói lần nữa: "Nãi nãi nếu là không nấu phải hiếu kính, nấu chín cũng phải hiếu kính, chúng ta thật sự chịu không nổi. Nói ta cha đi săn chỉ sợ làm cho người nghe xong cười đến rụng răng. Bất quá là cha nuôi và tiểu dượng thấy tỷ muội chúng ta đáng thương, muốn tiếp tế chúng ta, nên dẫn hắn lên núi, lấy cớ chia điểm thịt cho chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta, chung quy vẫn phải trả nhân tình. Nếu mỗi lần trả lễ nhân tình, đều phải chuẩn bị thêm một phần cho gia gia và nãi nãi, cho nhà tiểu di gia cũng phải cho gia gia nãi nãi, cho nhà mẹ nuôi gia cũng thêm phần cho gia gia nãi nãi, cho Thím Lâm cách vách cũng cho gia gia nãi nãi... Nãi nãi, chúng ta đây không có cách nào sống nổi!"

Hoàng đại nương: "..."

Hai bà già kế bên bừng tỉnh đại ngộ: Đỗ Quyên dùng đồ ăn và điểm tâm chính tay mình làm đi nhân tình lễ, bởi vì không thể lấy ra vật quý trọng khác, lại không thể đưa đồ Nhậm Gia Hòa, Lâm gia đưa cho nhà nàng trả ngược về.

Nhưng đồ người ta cho, các nàng đã đem đi hiếu kính gia gia nãi nãi.

Nếu lúc đi trả nhân tình lễ, gia gia nãi nãi lấy thêm một phần; hơn nữa hàng năm quy định dưỡng lão đồ ăn cùng ngày tết hiếu kính đều phải đưa đủ... Trời đất! So với địa chủ thu thuê còn lợi hại hơn đâu.

Vì thế, vẻ mặt của các nàng rất đặc sắc.

Bởi sợ đắc tội Hoàng đại nương, không tiện mở miệng chen vào nói, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi.

Hoàng đại nương nhìn các nàng, còn nhìn không ra sao.

Trong lòng có cả vạn cái bất mãn, lại không nói ra được câu nào.

Đại Nữu ở bên cạnh thêu thùa may vá, nghe Đỗ Quyên nhanh mồm nhanh miệng, nói làm nãi nãi không xuống đài được, có chút không vui.

Nàng biết, nhà đại bá không nghèo như Đỗ Quyên nói.



Nãi nãi chỉ bất quá muốn ăn đồ ăn và điểm tâm cháu gái làm mà thôi, đây không phải là nên sao? Đỗ Quyên như vậy, chẳng lẽ bình thường hiếu tâm đều là giả vờ?

Nàng liền nhàn nhạt nói: "Đỗ Quyên, đừng nói đáng thương như vậy. Nhà các ngươi qua được như thế nào, ai mà không hiểu được? Bất quá chỉ là một chén đồ ăn, ngươi nguyện ý thì đưa, không muốn thì thôi, đừng nói như gia gia nãi nãi bức ngươi vậy."

Đỗ Quyên hít sâu một hơi, cười nói: "Đại Nữu tỷ tỷ nói rất đúng. Ta cũng cảm thấy rất mất mặt. Dựa vào tiểu di giúp đỡ, chúng ta mới chút món ăn thôn quê ăn. không biết còn tưởng rằng cha ta đi săn thú đâu. Có đôi khi ta nghĩ, nếu tiểu di ta không gả lại đây, sợ là nhà chúng ta cả năm cũng không ăn được một lần thịt thỏ, chớ nói chi là đưa con thỏ, chim trĩ, thịt nai, thịt dê gì đó hiếu kính gia gia nãi nãi. Đại Nữu tỷ tỷ, ngươi nói có đúng không?"

Mặt Đại Nữu liền đỏ lên.

Nàng nói không phải là chuyện này, sao Đỗ Quyên lại kéo tới vấn đề đó?

Hoàng Tước Nhi bỗng nhiên chen miệng nói: "Sau này, chúng ta không thể để nhà tiểu di giúp đỡ. Luôn dựa vào người bên ngoài sống thì không được. Như nhà tiểu thúc thật khá giả, chúng ta không thể không ngượng ngùng tới cửa đòi Đông muốn Tây, mượn Đông mượn Tây. Nương không cho!"

Hoàng Ly ngây thơ hỏi: "Không cần nhà tiểu di giúp đỡ, vậy sau này không phải là chúng ta không có gì để hiếu kính gia gia nãi nãi?"

Hoàng Tước Nhi gật đầu nói: "Khẳng định không có."


Nàng đã quyết định, không cho tiểu dượng dẫn cha lên núi săn thú. Các nàng muốn ăn thịt, trực tiếp đến nhà tiểu di ăn, còn phương tiện nữa.

Hoàng đại nương vốn thấy Đại Nữu chen vào nói, rất cao hứng. Không ngờ ba tỷ muội đồng loạt mở miệng làm Đại Nữu không lời nào để nói, càng thêm tức giận đến ngã ngửa.

Phượng Cô ở trong phòng bếp đã nghe cả nửa ngày.

Nàng vốn không muốn quản, nhưng Đại Nữu xen miệng, nàng không thể bỏ mặc, vì thế đi ra.

Nàng vừa mở miệng liền bắt lấy vấn đề mấu chốt.

Nàng nói: "Đỗ Quyên, ngươi đừng nghĩ nhiều. Gia gia nãi nãi ngươi cũng là bởi vì ngươi biết nấu ăn, muốn nếm thử đồ cháu gái nấu, cũng chưa nói nấu xong phải hiếu kính, không nấu cũng hiếu kính..."

Không chờ nàng nói xong, Đỗ Quyên lập tức vỗ tay cười nói: "Nhị thẩm nói thật sao? Ta nói mà, sao gia gia nãi nãi lại ác tâm như thế chứ, muốn chúng ta một năm hiếu kính nhiều đồ như vậy. Như vậy là được rồi. Sau này, trừ bỏ hàng năm cùng ngày tết hiếu kính, chúng ta cũng không cần đưa thêm gì cả. Nếu ta nẫu món ngon thì đưa một chén tới đây cho gia gia nãi nãi ăn."

Nói xong, vẻ mặt đầy vui sướng nhìn Hoàng đại nương, bộ dáng như cảm tạ.

Đưa một chén đồ ăn, có thể so với đưa mười mấy cân thịt sao?

Phượng Cô sợ ngây người, lòng tràn cảm thấy không ổn, không dám nhìn tới sắc mặt bà bà.

Nếu như nói lúc nãy Hoàng đại nương bực mình, vậy bây giờ gần như muốn bạo nộ. Sao nói thành "giảm miễn" hiếu kính với bà vậy chứ?

Trong phòng, Hoàng lão cha cũng giận không kềm được, tận lực nắm chặt chén trà trô trong tay mới có thể che giấu tức giận và căm hận trong lòng.

Đỗ Quyên lưu loát nói những lời này, còn có Hoàng Tước Nhi cũng dám tranh luận cùng nãi nãi. Đám cháu gái, thật là gan lớn bằng trời!

Vốn cháu gái không nghe lời, hắn là gia gia, mắng hai câu coi như xong. Nhưng là, hắn nghĩ tới Phùng Trường Thuận... Đỗ Quyên giống y ông ngoại nàng, lại thêm một lần gợi ra mối hận cũ.


Còn có, nói cái gì tỷ muội các nàng vô dung. Đây là ghi hận câu nói ngày trước hắn nói với Hoàng Ly.

Nhưng hắn lại không thể tức giận.

Đỗ Quyên và nương nàng, Phùng Thị, thì khác.

Cả thôn già trẻ, ai chẳng biết nàng hiếu thuận?

Phàm là cái gì là mang đến đưa gia gia nãi nãi. Trước mặt hay sau lưng, nhất định lấy gia gia nãi nãi làm đầu. Gặp mặt, kêu cũng đặc biệt ngọt. Đối với đứa cháu gái này, hắn nói không lại chửi cũng không được. Bằng không, ngày mai sợ là nước miếng người trong thôn có thể làm hắn chết đuối.

Trong phòng, ngoài phòng có mấy lão nhân, đều đã một bó tuổi, ai mà không biết?

Hắn không dễ dàng khống chế cảm xúc của mình. Nhìn hai lão hán cười khan một tiếng, hướng ra bên ngoài hô: "Bà già, ngươi chết thèm sao? Hôm kia đưa nhiều thịt như vậy đến, còn có bánh trôi thịt và bánh chiên, còn có cá tươi, ngươi còn không biết đủ? Đã quá ngọ (giờ ngọ = 12pm), đám trẻ tới đây chúc tết, nước đều không uống một ngụm, trái cây cũng chưa ăn một miếng, đã nói linh tinh. Để người nghe được còn ra bộ dáng gì!"

Thật là kỳ quái. Ngoài miệng hắn nói được rõ ràng nhưng trong lòng không nghĩ như vậy. Hắn rất hận, cảm thấy con dâu cả cố ý dạy cháu gái đối phó mình, cố tình không cho hắn dễ chịu, không chừng trong này còn có công lao của ông xui Phùng Trường Thuận.

Bên ngoài, Hoàng đại nương miễn cưỡng trả lời: "Ai nói gì đâu? Chỉ là đùa giỡn."

Rồi tiếp đón Đỗ Quyên tỷ muội ngồi.

Đỗ Quyên thấy bộ dáng không thành ý của nàng, cũng lười ngồi, liền đứng.

Hoàng đại nương cố ý muốn vắng vẻ các nàng nên không nói nữa, cũng không kêu ăn trái cây, cũng không kêu châm trà. Ngay cả Đại Nữu, Phượng Cô đều không lên tiếng, ngược lại Lý bà mụ cách vách thân thiết kêu Đỗ Quyên ngồi.

Đỗ Quyên nhìn ra tâm tư các nàng, sẽ không tự trừng phạt bản thân đâu.

Nàng kéo Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly vào phòng, chúc tết gia gia, sau đó đi ra nói với Hoàng đại nương: "Nãi nãi, chúng ta đi."

Hoàng đại nương lập tức lạnh lùng nói: "Yêu! Ở lại nơi một lát cũng không nổi sao?"


Đỗ Quyên không kiên nhẫn, hỏi: "Nãi nãi còn có lời khác sao? Ta đứng mỏi chân rồi."

Hoàng đại nương giận dữ nói: "Vừa rồi không phải bảo ngươi ngồi?"

Đỗ Quyên ủy khuất nói: "Ta không dám ngồi. Nãi nãi, ngươi nghiêm mặt bộ dáng thật dọa người. Tiểu thẩm và Đại Nữu tỷ tỷ cũng sinh khí không ngó đến chúng ta. Chúng ta không nên ở lại đây mất mặt, đỡ phải nãi nãi và tiểu thẩm nhìn thấy chúng ta lại giận. Nãi nãi, ngươi đừng nóng giận nga! Đi nghỉ một lát. Chúng ta đi là được. Đợi khi ngươi hết giận, chúng ta lại đến chơi."

Hừ! Muốn đấu tâm cơ thủ đoạn với nàng, xem như phí công!

Thật xin lỗi, nàng luôn thích đem lời nói được rõ ràng.

Hoàng Ly cũng nhỏ giọng nói: "Tỷ, ta sợ quá!!"


Rồi đưa thân thể nhỏ bé của mình dựa sát vào Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Tước Nhi vội ôm nàng vào lòng.

Đỗ Quyên cũng an ủi: "Tiểu muội đừng sợ. Nãi nãi cũng không mắng người, bất quá chỉ nói hai câu. Nãi nãi là nãi nãi, nói hai chúng ta câu cũng là nên, chúng ta nên lắng nghe. Đi, đi về nhà trước đi, ngàn vạn lần đừng chọc nãi nãi sinh khí." Nói xong, một tay dắt Hoàng Ly, tay còn lại nắm tay Hoàng Tước Nhi đi ra ngoài.

"Các ngươi nhìn xem... Nha đầu kia! Ta nói cái gì, a? Ta chưa nói gì hết nha!..." Hoàng đại nương trơ mắt nhìn ba cháu gái đi ra ngoài cửa không hề quay đầu lại, tức giận đến nói không tròn câu.

Lý bà mụ cùng một bà già khác liếc nhau, âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm vậy mà còn bảo là chưa nói gì? Cháu gái đến chúc tết, mũi không phải mũi mắt không phải mắt. Năm trước đưa rất nhiều hiếu kính, chỉ vì không đưa một chén đồ ăn, cứ như vậy đối với cháu gái.

Ai, đứa cháu gái ngoan ngoãn này, sao Hoàng gia lại không biết quý phúc khí vậy chứ?

Nếu nàng có cháu gái như vậy, ngủ cũng cười tỉnh.

Ngay cả Phượng Cô cũng nhíu mày, không biết nói như thế nào.

Vậy thì tốt rồi, nói vậy rất mau sẽ có người nói bà bà và nàng mắng chửi cháu gái tới cửa chúc tết đến nối bỏ đi.

Sau khi tỷ muội Đỗ Quyên ra ngoài, Hoàng Tước Nhi hỏi: "Cứ như vậy đi về nhà?"

Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Đi về nhà trước, thở ra một hơi hãy nói."

Tâm tình nàng có chút không tốt, nhu cầu cấp bách là bình phục.

Đây chính là chuyện rất ít xảy ra.

Không thể tưởng tượng được với tính tình vạn sự tùy tâm của nàng, cũng sẽ có lúc như vậy.

Vừa rồi lúc nàng đi vào chúc tết gia gia, trong mắt Hoàng lão cha tràn đầy hận ý, hoàn toàn không giống lời hắn nói có tình có lý như vậy.

Nàng thực phiền chán nhưng không có cách nào.

Bởi vì bây giờ nàng không phải chỉ một mình, không thể tự mình nghĩ như thế nào thì như thế ấy. Nàng có 2 tỷ muội, còn có cha mẹ.

Ba tỷ muội trầm mặc đi trở về, Đỗ Quyên bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, dặn dò Hoàng Ly nói: "Về nhà chớ đem việc này nói với nương, biết chưa?"

Hoàng Ly vội vàng gật đầu.

Hoàng Tước Nhi thấy sắc mặt luôn cười tủm tỉm của nhị muội không được tốt, an ủi: "Đỗ Quyên, ngươi đừng tức giận. Mặc kệ nãi nãi nói cái gì, ta đều không để ý nàng. Sau này, cũng không cho đồ. Tùy nàng nháo đi."

Đỗ Quyên thấy đại tỷ trái lại an ủi mình, liền cười nói: "Đúng vậy. Tùy nàng nháo đi."

Sau khi trở về, ba tỷ muội không hề đề cập tới chuyện vừa rồi.

Điền Duyên - Chương 120: