Truyện tranh >> Điền Duyên >>Chương 111: Con trai và cha, khi nào mới lớn lên

Điền Duyên - Chương 111: Con trai và cha, khi nào mới lớn lên

Đỗ Quyên nhin những khối đậu hũ vuông vức, trắng như bạch ngọc, cao hứng nói: “Buổi trưa là đậu hủ cay, thịt bằm đậu hủ, đậu hủ chưng. Ân! Trong nhà còn có hai con cá trích, lại có canh cá trích nấm đậu hủ.”

Mọi người ồ ồ cười vang.

Lâm Xuân cười nói: “Ngươi dứt khoát làm đậu hủ yến.”

Đỗ Quyên đắc ý nói: “Cũng không phải là không được, chỉ là tài liệu không đủ.”

Nhậm Tam Hòa nói: “Ngươi nói, muốn tài lieu gì, ta mang tới.”

Đỗ Quyên không ngượng ngùng, không biết nói như thế nào.

Năm trước tay nghề nàng chưa ra gì cả, năm nay trù nghệ càng thêm thành thạo, sức mạnh càng đủ, vét hết bụng dạ, đem đồ ăn kiếp trước phỏng chế, tuy hương vị có chút lệch với chánh tông, nhưng không kém mấy.

Nàng phân tích nguyên nhân, cảm thấy tài nấu nướng của mình chỉ là một phương diện. Phương diện khác là nước trong núi, mọc ra tài liệu cũng tốt, làm ra dĩ nhiên sẽ không kém. Huống chi, nàng làm mỗi một món đồ ăn đều rất dụng tâm, không phải tùy tiện nấu.

Phùng Thị thấy nàng không nói, liếc nàng một cái: “Đừng nói quá!”

Đỗ Quyên cảm thấy cũng đúng nên không bác bỏ.

Đựng đầy hai thùng đậu hủ, Nhậm Tam Hòa để Hoàng Lão Thực gánh về trước.

Hoàng Lão Thực cũng không khách khí, bước đi, nói về nhà ăn điểm tâm xong lại đến.

Lâm Xuân, Đỗ Quyên và Hoàng Ly vội vàng đi theo sau hắn.

Phùng Thị bị em gái kêu vào phòng bếp, không biết làm cái gì.

Trên đường, Đỗ Quyên hỏi Lâm Xuân, tối qua vì sao cha hắn mắng hắn.

Lâm Xuân không ngờ nàng nghe được, có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nói ra sự thật.

Hắn cũng không muốn viện lý do qua loa tắc trách, đột nhiên nhanh trí, nhân tiện nói: “Còn không phải là hắn keo kiệt. Nhị ca ta, tối hôm kia, cùng sư huynh hắn bắt vài con chuột trúc. Ta nói đưa một con cho nhà các ngươi. Ta cha liền mắng ta ăn cây táo, rào cây sung...”

Tiểu tử này ăn không nói có, ai kêu cha hắn nổi danh keo kiệt chứ.

Đỗ Quyên bất ngờ, lại có chút giật mình, cho thấy là tin lời của hắn.

Lâm Đại Đầu keo kiệt là một chuyện, chuyện khác là chuột trúc không như những thú săn khác, rất hiếm. Nó thích chui dưới đất rừng trúc, ăn măng trúc; huyệt động cũng ở dưới đất, rất khó bắt, chất thịt lại đặc biệt nhẵn nhụi ngon, cho nên ai bắt được đều coi như bảo bối, đương nhiên sẽ không coi như con thỏ tùy tiện tặng người.

Nàng khuyên nhủ: “Thứ này ăn ngon, tiểu dượng ta từng bắt qua, ta đã từng nếm qua vài lần. Ngươi đừng cứ là nhà ngươi có thứ gì cũng muốn đưa cho chúng ta. Hiện tại nhà ta so với năm rồi tốt hơn nhiều. Nhà ngươi huynh đệ nhiều, tương lai cần chi tiêu lớn, cần tích cóp tiền cho các ca ca cưới vợ. Cha ngươi cũng không thật nhỏ mọn, chỉ là tính toán tỉ mỉ một chút, làm người không sai.”

Lâm Xuân không ngờ nàng nói như vậy, thập phần vui vẻ, cười nói: “Đỗ Quyên, ngươi thật tốt. Ta còn nghĩ ngươi ghét cha ta nữa.”

Đỗ Quyên cười nói: “Ta đó là... đó không phải là ta cố ý chọc hắn sao? Hắn thật quá keo kiệt, ta sẽ không lý tới hắn. Nếu thật chán ghét, ta còn qua lại thân thiết với nhà các ngươi sao?”

Kỳ thật Lâm Xuân cũng biết, bất quá chỉ nói thôi.



Hắn nhớ tới tối qua cha nhắc tới An Khả biểu muội, lại nhìn Đỗ Quyên trước mắt, càng cảm thấy biểu muội không phải là người vợ đã đợi mình một vạn năm.

Rốt cuộc là người nào?

Mấy người đi tới cửa nhà Hoàng gia, phát hiện Lâm Đại Đầu bên trong, đang đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện với Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Lão Thực gánh đậu hủ vào phòng bếp, cất gọn, sau đó mới cùng Lâm Đại Đầu hàn huyên. Hỏi hắn vì sao tới, cuối năm bận rộn như vậy, còn rảnh rỗi đi dạo, không bằng giúp hắn đi đánh đậu hủ.

Lâm Đại Đầu nhìn Lâm Xuân và Đỗ Quyên sóng vai đi phía sau, mắt tràn đầy vui vẻ.

Hắn cười nói: “Dạo cái gì mà dạo! Còn không phải do Hạ Sinh, đêm hôm bắt được mấy con chuột trúc. Ta nghĩ đưa một con cho các ngươi ăn tất niên, lại không dám đưa sớm. Răng nanh bọn chúng quá lợi hại, nhốt không kỹ, gặp cái gì làcắn cái đó. Ta sợ nó chạy. Hôm nay đã 27 nên bắt nó qua đây. Ngươi giết nó trước đi, chư không dễ bị chạy mất.”

Nói xong, lấy chân đá vào con chuột lông vàng dưới đất.

Tứ chi của con chuột trúc đều bị trói lại, mập phì, chừng bốn năm cân.


Hai mắt Hoàng Lão Thực nhất thời tỏa sáng, xoa tay liên tục nói cảm ơn: “Sao có thể nhận chứ? Hạ Sinh thức đêm mới bắt được. Ta hiểu được, thứ này cũng không dễ bắt đâu...”

Lâm Đại Đầu ngắt lời hắn: “Hai nhà chúng ta, nói lời khách khí làm cái gì? Đỗ Quyên nhà ngươi làm món ngon, đưa qua cho chúng ta còn ít chắc?”

Hoàng Lão Thực nghe xong mặt mày hớn hở, không từ chối nữa.

Hắn nhìn Đỗ Quyên, thỏa mãn nói không nên lời.

Gia đình chỉ có khuê nữ, bị nghẹn khỏi phải nói. Ai giống như hắn, ba khuê nữ, nhắc tới đứa nào, người trong thôn cũng khen, làm hắn thật nở mặt.

Đỗ Quyên nhìn thấy một màn này, nghi ngờ liếc về phía Lâm Xuân.

Chẳng lẽ là Lâm Đại Đầu không muốn làm cho nhi tử thất vọng, cuối cùng thỏa hiệp cúi đầu với con trai, sau đó tự mình đưa chuột trúc tới?

Ân, khẳng định là như vậy. Đại Đầu thập phần thiên vị đứa con thứ ba.

Mặt Lâm Xuân lại đỏ lên.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, mới vừa rồi còn nói cha keo kiệt, kết quả hắn lại đưa chuột trúc tới. Dĩ nhiên Hắn biết tâm tư của lão cha. Đây là muốn nịnh bợ lấy lòng Hoàng gia, vì cầu hôn mà chuẩn bị.

Hắn âm thầm hối hận. Ngày hôm qua chỉ lo sinh khí, đã quên đưa chuột trúc đến Hoàng gia, bằng không cha sẽ không có cơ hội lộ mặt.

Tiểu thiếu niên cảm thấy rất mất mặt, phồng miệng căm tức nhìn Lâm Đại Đầu.

Không biết còn tưởng rằng hắn luyến tiếc đưa chuột trúc cho Hoàng gia.

Trong lòng Lâm Đại Đầu có quỷ, thấy biểu tình của nhi tử, sợ hắn làm chuyện xấu nên vội vàng cướp lời nói: “Xuân Nhi cũng trở về? Đi, đi về nhà ăn cơm. Mẹ ngươi hôm nay chiên bánh trôi, mới vừa rồi còn để ta kêu ngươi về nhà ăn cơm.”

Rồi níu cánh tay hắn bước đi.

Đỗ Quyên cũng phát hiện sắc mặt Lâm Xuân không đúng, vội cất giọng nói: “Đa tạ Đại Đầu bá bá. Lâm Xuân, cha ngươi càng lúc càng hào phóng.”


Đây là ám chỉ nói hắn đừng làm cho cha hắn tức giận.

Lâm Đại Đầu nghe xong tâm hoa nộ phóng (vui như mở cờ trong bụng).

Hoàng Lão Thực đưa cha con bọn họ đến cửa, kêu “Qua năm lại đến chơi nga!”

Đỗ Quyên nghe xong buồn cười: ở sát vách còn khách khí như vậy.

Đây đều là công lao của chuột trúc.

Người trong thôn chất phác, chỉ cần một chút ân huệ, lập tức có thể kéo lại gần nhau, khiến cho bọn họ trở nên thân cận hơn. Còn chuyện sự thân cận đó có thể duy trì bao lâu thì khó nói.

Vừa quay mặt đã thấy Hoàng Ly tay cầm bánh mè, đảo quanh chuột trúc, cười đến hai mắt cong cong nói: “Nhị tỷ tỷ, ta muốn ăn thịt chuột kho tàu. Cũng muốn ăn chuột trúc hầm canh. Còn muốn ăn lá tỏi xào thịt chuột trúc.”

Nàng đối với con chuột trúc đang giãy giụa trên đât, liên tiếp đưa ra vài món ăn.

Đây đều là những món nàng đã ăn qua lần trước.

Ăn một lần, nàng không thể quên được. Thế cho nên vừa nhìn thấy con chuột trúc còn sống, lập tức liên tưởng đến mỹ vị trong quá khứ.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong cười ngửa tới ngửa lui.

Vừa vặn Hoàng Lão Thực quay lại, nghe lời tiểu khuê nữ nói, vội xắn tay áo: “Cha lập tức giết nó. Kêu nhị tỷ tỷ ngươi buổi trưa làm đi.”

Dưới đất, chuột trúc càng run rẩy giãy dụa, cũng không biết có phải nghe hiểu lời người nói nên bi thương trào ra.

Hoàng Tước Nhi vội nói: “Nương đã về. Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi giết.”

Hoàng Lão Thực lại không yên lòng, nói: “Đại Đầu bá bá của ngươi nói, miệng nó rất lợi hại. Nếu bị chạy mất còn không đáng tiếc sao. Ta nên giết nó trước rồi mới ăn cơm. Cũng không chậm trễ bao nhiêu công phu.”

Hoàng Ly giòn giã nói: “Giết trước đi! Giết trước đi!”


Vừa lúc Phùng Thị vào cửa, trên tay bưng một cái nồi đất, hỏi: “Giết cái gì?”

Lập tức đã nhìn thấy chuột trúc dưới đất, kinh ngạc hỏi: “Ở đâu tới?”

Đỗ Quyên đem chuyện vừa rồi nói.

Phùng Thị cười nói: “Hôm nay chúng ta có lộc ăn.”

Đỗ Quyên nghe lời này có ám chỉ, lại thấy nồi đất trên tay nàng, hỏi: “Nương đang bưng cái gì vậy?”

Phùng Thị nói: “Là thịt nai kho tàu. Tiểu di ngươi cho.”

Hoàng Tước Nhi ngacn nhiên hỏi: “Không phải là chia thịt nai sao, tại sao lại đưa?”


Phùng Thị liếc nàng một cái nói: “Tiểu di ngươi sợ ta bạc đãi tỷ muội các ngươi. Nàng nói chỉ chia chút thịt cho cha ngươi, sợ ta luyến tiếc nấu cho các ngươi ăn, muốn giữ lại đãi khách, cho nên tối qua nàng nấu dư ra một chút, chuẩn bị hôm nay đưa một chén tới. Vừa rồi Đỗ Quyên đưa thịt khô cho nàng, nàng mới biết là các ngươi đem thịt đều làm thành thịt khô. Sợ các ngươi không có thịt tươi ăn, nên múc một nồi đến.”

Hoàng Ly mặc kệ duyên cớ gì, nàng chỉ biết mấy ngày nay món ngon phá lệ nhiều. Nàng há miệng thật sự không giúp được, bởi vậy cao hứng nhảy nhót không ngừng.

Đỗ Quyên trách mắng: “Long nhong cái gì! Còn không đem thùng vào phòng. Hôm nay nhiều thức ăn như vậy, không cho ăn quà vặt. Bằng không, nháo cho đau bụng, qua năm một món cũng không thể ăn. Ta coi ngươi làm sao!”

Hoàng Ly vội gật đầu lia lại như gà mổ thóc.

Nàng có kinh nghiệm. Năm rồi lúc tất niên, nàng tham ăn, tuy chưa ăn đến bội thực, lại nháo cho “Năm no”, rốt cuộc không ăn thêm được gì khác, thật là thua thiệt lớn.

Cho nên, năm nay nàng nhất định ngoan ngoãn nghe lời nhị tỷ nói.

Nghĩ xong, nàng ôm thùng vào nhà.

Nơi này, Hoàng Tước Nhi cầm 2 cái chén lớn đi ra, giúp cha bắt bặt chuột giết đựng máu.

Đỗ Quyên nghe chuột trúc “Khanh khách” nghiến răng cùng “Oa oa” tiếng kêu, không dám nhìn, vội trốn vào phòng bếp.

Tất niên thật tràn đầy hấp dẫn, được đối mặt với vài loại mĩ thực. Buổi sáng xé thịt nai ngũ vị hương trộn với đậu phộng, tựa hồ cũng không hấp dẫn nhiều như vậy.

Đang ăn điểm tâm, Đỗ Quyên lại nghe thấy cách vách Lâm Đại Đầu mắng Lâm Xuân, cái gì “không cố gắng” “ăn cây táo, rào cây sung” vân vân.

Nàng nhíu mày nghĩ, người này làm sao vậy. Đã đến cuối năm mà mỗi ngày mỗi mắng nhi tử?

Chuột trúc là chính hắn đưa đến, đây là hối hận nên lấy nhi tử xả giận?

Thật là tật xấu!

Chẳng lẽ thời mãn kinh đến?

Tuy nghi hoặc nhưng không muốn để ý đến, đành kệ hắn đi.

Từ đó nàng càng tức giận Lâm Đại Đầu.

Điểm tâm xong, vợ chồng Hoàng Lão Thực lại đi làm đậu hủ.

Chỉ chốc lát, Phùng Thị mang một rổ lớn về. Thì ra là đậu phụ khô đã ép xong. Thật mỏng, thật chặt, đã cắt thành thành những miếng vuông nhỏ.

Đỗ Quyên cùng Hoàng Tước Nhi nấu ngũ vị hương đậu phụ khô.

Lần này, trừ bỏ dùng tương nhà mình chế luyện, còn có tương du tiểu di cung cấp, và một ít đồ gia vị khác, thậm chí có cả đường trắng, thập phần đầy đủ.

Có thân thích giàu có cũng được nhờ a!

Bất quá, Đỗ Quyên vẫn ưu ái tương nhà mình hơn, vị đó mới thơm a.

Có thể không thơm sao! Hàng năm tới tháng phơi tương, Nhậm Tam Hòa đi khắp núi cốc tìm kiếm tôm lớn. Cũng không phải lúc nào cũng tìm thấy. Tìm không thấy thì dùng tôm nhỏ hơn thay thế, làm ra tương hương vị cũng không kém.

Điền Duyên - Chương 111: Con trai và cha, khi nào mới lớn lên