Dương Tử Mi nhẹ nhàng nhảy lên tránh được cú tông mạnh đó.
Cả thân người đồ sộ của Lâm Đông Nam theo đà tông thẳng vào Dương Kiến Minh đang đứng gần đó.
Thân hình nhiều năm phong lưu của Dương Kiến Minh làm sao chịu nổi cả núi thịt hơn một trăm ký của Lâm Đông Nam chứ?
Thế là, chuyện gì xảy ra cũng sẽ xảy ra. Cả người Dương Kiến Minh bị đè bẹp dí dưới đất, sống lưng của Dương Kiến Minh vang lên một tiếng rắc và gãy vụn. Còn gương mặt anh tuấn, sáng sủa của hắn cũng bị hàm răng bén nhọn của Lâm Đông Nam cắm phập vào.
Tiếng rên la thảm thiết lại vang lên. Tất cả mọi ánh mặt lại đổ dồn về phía Dương Tử Mi.
Lúc này, Dương Tử Mi đang thản nhiên đứng nhìn Lâm Đông Nam và Dương Kiến Minh đang nằm rên la kia và nở một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười đó khiến sự lạnh lùng trong đôi mắt cô cũng dần tan biến khiến mọi người cảm thấy như mùa xuân đang đến, hoa nở muôn nơi.
Dương Tử Mi vô cùng hài lòng với kết quả này.
Tiếp đến, cô đưa tay phủi phủi gấu váy của mình rồi quay đầu bước ra cửa.
Những người xung quanh thấy cô tiến gần về phía mình cũng vội vàng tránh qua một bên nhường đường cho cô đi.
Khi cô đi ngang qua, họ chỉ cảm nhận được một hương thơm thoang thoảng, thanh nhẹ. Chiếc đầm trắng khẽ lướt qua họ, nhẹ nhàng như làn khói lam.
Tần Khải Văn sau một hồi ngẩn người ra cũng đã lấy lại sự bình tĩnh và vội vàng đuổi theo Dương Tử Mi.
- Dương Tử Mi!
Dương Tử Mi vội dừng lại. Gương mặt thanh tú như đang mỉm cười của cô quay lại nhìn Tần Khải Văn, ánh mắt của cô lấp lánh như những vì sao trên trời.
- Thầy Tần, còn chuyện gì nữa ạ?
Thấy Dương Tử Mi đã trở về với dáng vẻ dịu dàng ngày thường của cô, nếu như không phải lúc nãy tận mắt chứng kiến thì Tần Khải Văn cũng không thể tin là người đã cho Lâm Đông Nam một trận kia lại chính là cô.
Tần Khải Văn lo lắng hỏi:
- Dương Tử Mi, em… biết võ sao?
- Dạ, biết một chút ạ.
Nếu Tần Khải Văn đã biết rồi thì cô cũng không giấu nữa, nên cũng gật đầu thừa nhận.
“
Tần Khải Văn lo lắng nói tiếp:
- Tên Lâm Đông Nam kia không phải là một kẻ đơn giản. Hắn là xã hội đen thứ thiệt chứ không phải là dạng côn đồ đường phố bình thường, cho nên em sẽ gặp phiền phức đấy. Còn nữa, tên Dương Kiến Minh kia lại là con trai của bí thư thành phố...
- Cám ơn thầy đã nhắc nhở, mấy chuyện đó em đều biết cả.
Dương Tử Mi bình tĩnh nói tiếp:
- Hôm nay em đã dám làm vậy thì chắc chắn em sẽ biết cách thu xếp.
Tần Khải Văn nhìn cô, thầm cảm thán:
“
- Thầy đừng lo cho em nữa. Em thấy khóe miệng của thầy hơi hướng xuống, hai má không chút ánh sáng nào, cho nên mấy ngày này thầy phải cẩn thận, cảnh giác có tiểu nhân chơi xấu sau lưng thầy ạ.
Thấy sắc mặt của Tần Khải Văn không tốt, sắp gặp chuyện không hay, lại nghĩ đến chuyện lúc nãy Tần Khải Văn không ngại ngần đứng ra bảo vệ mình nên Dương Tử Mi cũng nhắc nhở anh vài câu.
Nghe Dương Tử Mi nói không khác gì lời lẽ của mấy ông thầy bói nói dối ăn tiền kia, Tần Khải Văn ngạc nhiên nhìn Dương Tử Mi không chớp mắt.
Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì nữa. Những gì có thể nói cô cũng đã nói hết rồi. Nếu Tần Khải Văn không tránh được cũng không sao. Lúc nãy cô cũng dùng thiên nhãn nhìn anh và biết được chuyện anh sắp gặp phải sắp tới cũng chỉ thiệt hại chút ít về mặt kinh tế thôi chứ không nguy hiểm gì đến tính mạng.
Dương Tử Mi còn có chuyện phải làm nên cũng không nói gì với Tần Khải Văn nữa mà chỉ vẫy tay chào anh nói:
- Vậy, em xin phép thầy ạ!
- Dương Tử Mi!
Tần Khải Văn lại đuổi theo cô hỏi:
- Em có thể nói rõ hơn được không? Tại sao em lại nói thầy phải coi chừng tiểu nhân?
- Trường sắp tổ chức bình chọn giáo viên ưu tú đúng không ạ?
Dương Tử Mi nhắc nhở Tần Khải Văn, sau đó nói tiếp:
- Thiên cơ bất khả lộ, em chỉ có thể nhắc nhở thầy nhiêu đó thôi. Còn lại tự thầy suy nghĩ lấy. Em phải về rồi, hẹn gặp thầy ở trường ạ.
Nói đoạn, Dương Tử Mi vẫy tay chào tạm biệt Tần Khải Văn.
Tần Khải Văn đứng ngẩn người nghĩ:
"Đúng rồi, trường học đang lựa chọn giáo viên trao tấm bằng ưu tú, danh sách có hạn, cạnh tranh trước nay đều gay gắt, chẳng lẽ mình sẽ vì đợt này mà gặp chuyện không may?"