Truyện tranh >> Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán >>Chương 76 Chương Không Ra Tay Cứ Tưởng Tôi Dễ Bắt Nạt (2)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán - Chương 76 Chương Không Ra Tay Cứ Tưởng Tôi Dễ Bắt Nạt (2)


Một thiếu nữ mười lăm tuổi, tóc xõa ngang lưng, váy trắng tinh khôi như một đóa hoa lan đang đứng trước cửa Minh Châu Lầu xa hoa, diễm lệ kia.

Vì dáng vẻ của Dương Tử Mi khá đặc biệt nên những người ra vào Minh Châu Lầu đều quay đầu nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.

Họ phát hiện đôi mắt ngây thơ, long lanh như các vì sao trên trời kia của cô lại ánh lên vẻ lạnh lùng khác thường.

Tất cả họ đều lấy làm lạ là tại sao một cô gái tay yếu chân mềm, xinh xắn, đáng yêu như vậy nhưng ánh mắt lại lạnh lùng thế kia.

Dương Tử Mi bước vào Minh Châu Lầu. Dưới ánh đèn hoa lệ kia, làn da trắng như sứ của cô dường như cũng đang phát sáng.

- Xin chào, xin xuất trình thẻ hội viên ạ!

Cô bị nhân viên phục vụ chặn lại.

- Tìm người, tên Dương Kiến Minh.

- Thì ra là tìm Dương thiếu gia, mời cô đến phòng 188.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn cô vào trong.

Sau lưng cô râm ran lời bàn tán của các nhân viên phục vụ khác.

- Trời, còn tưởng là nữ sinh ngây thơ, thuần khiết lắm. Thì ra chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của Dương thiếu gia thôi. Hơn nữa, còn tự nguyện mò đến, đúng là không biết xấu hổ mà.

- Con gái bây giờ toàn là hạng như vậy thôi. Chỉ cần người ta cho ít tiền, dỗ dành vài tiếng là nhào vào thôi à.

Dương Tử Mi cũng chẳng bận tâm đến những lời nói mỉa mai kia.

Cô phát hiện, hầu hết mọi người đều thích bàn tán, nói xấu sau lưng người khác. Thế nên, đối với những người như vậy, cô không muốn bận tâm gì đến họ.

Minh Châu Lầu được trang trí vô cùng xa hoa, lộng lẫy, là một nơi dành riêng cho giới thượng lưu của thành phố A. Dương Tử Mi phát hiện, phong thủy của Minh Châu Lầu được bố trí rất tốt, lại nằm trên một mảnh đất tài khí dồi dào nên chả trách làm ăn phát đạt như thế.

Đương nhiên, trong một nơi đèn đuốc sáng trưng như thế cũng xảy ra không ít những chuyện đen tối, mờ ám. Cho nên, rất nhiều góc của Minh Châu Lầu vẫn lởn vởn âm sát khí, chỉ là các luồng âm sát khí đó bị luồng khí may mắn thịnh vượng kia lấn át nên mới không ảnh hưởng gì đến phong thủy của nơi đây.

Kiếp trước, Dương Tử Mi từng đứng trước cửa Minh Châu Lầu và hết sức ngưỡng mộ các nam thanh nữ tú ra vào nơi này. Lúc đó, cô cũng tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng được vui chơi, mua sắm ở một nơi xa hoa, sang trọng như thế.

Nhưng, mức tiêu phí thấp nhất trong Minh Châu Lầu là ba ngàn, hơn nữa chỉ dành riêng cho hội viên, nên ước mơ của cô cũng vẫn chỉ là ước mơ mà thôi.

Giờ, cô đã được bước chân vào đây, nhưng sự ngưỡng mộ kia đã bay biến đâu mất. Có lẽ, do đã tu luyện suốt mười năm nên tâm thái của cô cũng bình thản và an nhiên hơn rất nhiều. Thế nên, những thứ xa hoa, vật chất kia đối với cô chỉ là phù du.

- Đến rồi ạ.

Nhân viên phục vụ gõ nhẹ cửa sau đó giúp cô mở cửa.

Dương Tử Mi đứng ngoài cửa phòng.

Mùi rượu bia, thuốc lá, xì gà cùng các mùi hỗn tạp khác quyện vào nhau xộc vào mũi, khiến cô khẽ chau mày và nhanh chóng vận khí bịt khứu giác của mình lại.

Nhưng điều kinh khủng hơn là trong phòng hiện có một cặp nam nữ đang làm chuyện nhạy cảm trước mặt những người cùng phòng. Những người còn lại thì lại đang không ngừng reo hò, cổ vũ cho đôi nam nữ kia.

Thật sa đọa, hủ bại!

Khi bóng áo trắng của cô xuất hiện ngoài cửa, ánh mắt của Dương Kiến Minh, Hoàng Lâm, Chu Dận cũng lóe lên vẻ khao khát.

- Dương thiếu gia, đây là cô em họ mà anh nói đúng không? Giống Tiểu Long Nữ quá!

Hoàng Lâm, một kẻ trước giờ rất thích các cô gái thuần khiết, ngây thơ há hốc miệng la lên.

Mấy gã thanh niên khác cũng chớp mắt nhìn Dương Tử Mi, đặc biệt là làn da trắng hồng, nõn nà như đang phát sáng của cô. Tất cả bọn chúng đều đang nghĩ đến cảm giác sảng khoái khi được sờ vào làn da đó.

Thấy Dương Tử Mi đến, Dương Kiến Minh vô cùng đắc ý. Hắn ung dung ngồi dựa vào ghế salon, miệng ngậm xì gà, đưa ngón tay trỏ lên ngoắt ngoắt Dương Tử Mi, cười nham hiểm nói:

- Tử Mi à, mau đến đây ngồi cạnh anh nào.

Dương Tử Mi đang định đi vào thì đột nhiên giọng ai đó thốt lên phía sau lưng cô:

- Dương Tử Mi, sao em lại ở đây?

Không cần quay đầu lại nhìn cô cũng nhận ra giọng nói đó là của ai. Người đó không ai khác là giáo viên chủ nhiệm của cô, Tần Khải Văn.

Hôm nay, Tần Khải Văn được bạn mời đến Minh Châu Lầu và mới uống rượu xong, đang định đi về. Vừa ra khỏi phòng thì thấy Dương Tử Mi nên mới vui vẻ tiến đến hỏi thăm. Tần Khải Văn hiếu kỳ nhìn vào phòng và phát hiện những người đang ngồi trong phòng kia là các công tử đào hoa nổi tiếng ăn chơi sa đọa của thành phố A. Tần Khải Văn bất giác chau mày, ánh mắt nhìn Dương Tử Mi của Tần Khải Văn cũng bắt đầu có chút thất vọng.

Một cô bé thuần khiết, ngây thơ như Tiểu Long Nữ như thế, lúc này đây lẽ ra phải đang ngồi trên chiếc ghế mây màu trắng trong vườn hoa xinh đẹp đọc sách, uống trà chứ không phải là ở một nơi đầy khói thuốc hỗn tạp như thế này.


Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán - Chương 76 Chương Không Ra Tay Cứ Tưởng Tôi Dễ Bắt Nạt (2)