Dương Tử Mi lúc này mới nhìn kỹ mặt Dương Hà và phát hiện chân mày anh ta có sát. Không cần dùng đến thiên nhãn, Dương Tử Mi cũng biết được mục đích của chuyến thăm lần này của Dương Hà.
Tuy nhiên, Dương Hà là chú ruột của cô, bình thường quan hệ giữa anh ta và gia đình cô cũng khá tốt. Khi cô vẫn chưa am hiểu gì nhiều về phong thủy, tướng thuật thì Dương Hà cũng đối xử với cô rất tốt, thường xuyên dẫn cô đi chơi đó đây. Cho nên, dù biết mục đích của Dương Hà nhưng Dương Tử Mi cũng không cảm thấy phản cảm gì. Cô chỉ lên tiếng hỏi:
- Gần đây có phải chú gặp chuyện gì buồn phiền đúng không?
Nghe Dương Tử Mi hỏi thế, Dương Hà đưa tay gãi gãi đầu, cười ngượng nói:
- Chú biết là không thể qua mắt được con mà.
- Không sao, có chuyện gì chú cứ nói ạ.
Dương Tử Mi mời Dương Hà ngồi xuống ghế.
Nụ cười của Dương Hà cũng biến mất mà thay vào đó là sự lo lắng, sầu muộn. Dương Hà rầu rĩ nói:
- Bé con, chú biết con rất giỏi nên chú định nhờ con giúp chú một chuyện. Tiểu Phi không biết có phải bị trúng tà hay không mà gần đây nó kỳ lạ lắm, thường xuyên bị bệnh. Còn nữa, gần đây chú và thím con hay bất hòa, chuyện làm ăn vỡ lỡ chú không nói, chỉ là suýt nữa cả nhà chú gặp phải họa sát thân rồi. Những chuyện này có thể có liên quan đến căn nhà mà chú mới dọn về kia.
- Ơ, nhà mới của chú con đã xem qua phong thủy rồi, không có vấn đề gì đâu.
Trước đó, sau khi mua một căn nhà mới ở Thâm Quyến, trước khi dọn vào ở, Dương Hà có nhờ Dương Tử Mi đến xem phong thủy và sắp xếp đồ vật theo phong thủy giúp.
- Vấn đề ở đây là khu chú ở người ra vào rất ít. Rất nhiều nhà đều là người ta mua và để đó đầu cơ thôi chứ không phải mua để ở. Cả một tòa nhà hai mươi mấy tầng như thế mà chỉ có vài người ở nên khu đó bị người ngoài gọi là Tòa Nhà Trống. Chú còn nghe vài người nói là, nếu một tòa nhà mà có nhiều căn hộ bỏ trống như vậy thì rất dễ có ma quỷ vào ở...
Dương Hà nói liền một hơi.
Dương Tử Mi trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Cũng có khả năng đó. Nhưng mà căn nhà đó con đã giúp chú sắp xếp phong thủy rồi, thế nên ma quỷ thông thường cũng sẽ không vào được đâu. Có phải vì chú không làm theo lời dặn của con và đã làm lộn xộn phong thủy lên không?
- Tuyệt đối không. Chú biết bản lĩnh của con nên làm sao dám thay đổi bậy bạ được.
- Vậy ngày mai con theo chú về nhà xem thử coi sao. Dù sao thì ngày mai cũng là thứ bảy, con được nghỉ học.
Dương Tử Mi nói.
- Cám ơn con, chú biết là bé con rất tốt với chú mà.
Thấy Dương Tử Mi đồng ý giúp mình, Dương Hà vui mừng ra mặt.
Vừa dứt lời thì điện thoại của Dương Hà reo lên. Là điện thoại ở nhà gọi đến. Vừa nhấc máy lên, đã nghe tiếng của vợ Dương Hà nói, giọng gấp gáp:
- Không xong rồi, Tiểu Phi đột nhiên bị sùi bọt mép và ngất xỉu, giờ đang trong bệnh viện. Bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân bệnh, anh mau về liền đi.
Mặt Dương Hà biến sắc.
- Chuyện gì vậy chú?
Dương Tử Mi hỏi.
Dương Hà thuật lại chuyện trong điện thoại cho cô nghe.
Vì Dương Hà là người thân của Dương Tử Mi nên cô cũng không thể đoán được họ xảy ra chuyện gì. Dương Phi là em họ của cô, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu thế nên cô liền cùng Dương Hà lật đật đến Thâm Quyến.
Đến bệnh viện, vào đến phòng bệnh.
Dương Phi, mười tuổi, đang nằm trên giường bệnh. Mặt tái mét, sát khí nặng nề.
Vì mới được tiêm thuốc nên Dương Phi đang ngủ rất say. Tuy nhiên, giấc ngủ của nó lại rất chập chờn. Hai hàng chân mày chốc chốc lại chau vào nhau, vẻ như rất khó chịu, cứ như là có ai đó đang cầm dao dâm vào nó vậy.
- Bác sĩ nói sao?
Dương Hà hỏi vợ mình.
- Làm kiểm tra này nọ hết rồi, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Bác sĩ chỉ nói là tiếp tục theo dõi.
Trần Quế Phương, vợ Dương Hà, khóc thút thít nói.
- Bé con, con thấy sao?
Dương Hà lo lắng hỏi Dương Tử Mi. Khó khăn lắm anh mới có được một đứa con trai như Dương Phi nên anh nhất quyết không thể để nó xảy ra chuyện gì được. Hiện tại, anh chỉ biết dồn tất cả mọi hi vọng vào Dương Tử Mi.