Anh chỉ biết gật đầu, sau đó hỏi với vẻ mặt trông chờ:
- Vậy con xem xem nếu chú đến đó làm thì có suôn sẻ không?
- Dạ, trán chú cao, vầng trán rộng, chỉ cần chú có gan làm những việc mình muốn thì một năm sau chú sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó.
Dương Hà nghe cô nói vậy, vui mừng khôn xiết. Gần đây, anh cũng đang do dự, không biết là có nên làm liều một chuyến không. Vào thời điểm năm 1992, những người đi nơi khác làm việc rất ít, hầu như mọi người quanh năm suốt tháng đều chỉ quanh quẩn với mấy mẫu ruộng của mình mà thôi.
- Dương Hà, con bé chỉ mới năm tuổi, biết gì đâu? Em đừng nghe nó nói bậy, ở nhà đang yên đang lành vậy, ra ngoài làm làm chi?
Dương Thanh ngồi kế bên nói.
- Anh hai, em thấy con bé nói đúng đó, nó đi theo lão đạo trưởng học đạo nên em nghe lời nó!
Dương Hà nói giọng chắc nịch, đoạn, anh lại quay sang hỏi Dương Tử Mi:
- Con thấy chú nên phát triển theo hướng nào thì tốt?
- Chú mạng thủy, lợi mộc.
- Trời ơi, con giỏi quá, chú mạng thủy mà con cũng biết luôn, vậy lợi mộc nghĩa là gì?
Dương Hà lại phấn khởi hỏi tiếp.
Dương Tử Mi mím mím môi nói:
- Chú à, thiên cơ bất khả lộ, con chỉ có thể nói cho chú biết bấy nhiêu thôi, sau này chú sẽ hiểu thôi!
- Ha ha, con quả nhiên là có tiềm năng làm thầy bói, chú tin con!
Dương Hà phấn chấn đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó đứng dậy về nhà bàn bạc với vợ chuyện đi nơi khác làm ăn.
Dương Hà vừa rời khỏi, Dương Thanh liền quay sang phê bình Dương Tử Mi:
- Con à, cha cho con đi theo lão đạo trưởng học không phải để con trở thành thầy bói lừa lọc người khác đâu, nếu con còn như vậy, thì đừng lên núi nữa, mà hãy theo cha vào lớp học dự bị đi.
- Dạ.
Dương Tử Mi không muốn tranh luận nhiều với cha mình, thế nên cô cũng ngoan ngoãn dạ vâng ra vẻ rất nghe lời, nhưng khi thấy mặt cha cô đột nhiên đen lại, ấn đường sẫm lại, lòng cô bỗng chùn xuống.
Cô cố gắng nhớ lại xem kiếp trước, thời điểm này cha cô gặp phải chuyện gì, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra được.
- Cha, hai ngày nay có phải là cha muốn ra ngoài không?
- À, ngày mai cha phải đến Cục Giáo Dục thành phố để làm chứng chỉ, sao con biết vậy?
Dương Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ nên hỏi.
- Con xem tướng nên biết thôi.
Dương Tử Mi lo lắng nói tiếp:
- Cha, cha có thể chờ thêm hai ngày nữa rồi đi không?
- Không được, ngày mai nhất định phải đi.
- Nếu ngày mai cha đi thì sẽ có chuyện, hay là, cha nhờ người khác đi dùm đi.
Dương Tử Mi căng thẳng kéo áo cha mình khẩn nài.
- Con bé này, lúc nãy vừa mới phê bình, giờ lại bắt đầu rồi, thật là, ngày mai cha nhất định phải đi, con qua bên kia chơi đi.
Dương Thanh cảm thấy cô rất phiền nên khoát tay bảo cô đi chỗ khác chơi.
- Con à, đừng làm phiền cha nữa, cha con ngày mai đến đó để làm chứng chỉ chuyển từ giáo viên hợp đồng sang giáo viên biên chế. Nếu như mọi việc thuận lợi, thì cha con sẽ trở thành giáo viên hợp đồng rồi, sau này cha cũng có thể mua áo mới cho con nữa.
Bà nội cô đứng kế bên nói.
Lúc này, Dương Tử Mi mới nhớ ra, kiếp trước, cha cô cũng đến thành phố A để làm chứng chỉ, kết quả là bị xe tông gãy một chân.
Phải làm sao đây?
Cô tuyệt đối không thể để cha mình bị thương được, nhưng cô không biết làm sao để ngăn ông lại!
Xem ra, chỉ còn cách hóa giải thôi!
Cô đi vào phòng, lấy ra một miếng giấy màu vàng và chu sa, để bùa chú có thể mạnh hơn chút nữa, cô liền cắn vào ngón tay mình, sau đó dùng máu của mình và chu sa, viết bùa chú lên miếng giấy màu vàng kia, vừa viết vừa niệm chú.
Khi viết bùa, tâm phải tĩnh, phải vừa viết vừa niệm chú, đồng thời phải viết liền một mạch, nếu không thì tấm bùa kia cũng vô dụng.
Dương Tử Mi viết tổng cộng năm tờ giấy mới gọi là xong tấm bùa đó. Viết xong, nguyên khí của cô tổn hao nghiêm trọng, đầu toát mồ hôi đầm đìa.