Long Trục Thiên xem đi xem lại tấm thẻ bài nọ và cảm thấy giữa anh và nó dường như có mối liên hệ gì đó. Cứ như là cùng chung nhịp thở, cùng tồn tại với nhau vậy.
Nếu như nó không phải là vật của Dương Tử Mi làm, hơn nữa lại có lịch sử mấy ngàn năm như thế thì chắc chắn nó có liên quan đến gia tộc của anh.
Thấy anh nghĩ ngợi không ngừng, Dương Tử Mi nói tiếp:
- Em cũng thấy một tấm thẻ bài tương tự ở một nơi khác, nhưng mà hình khắc trên đó có chút khác biệt so với hình này.
- Khác biệt thế nào?
Long Trục Thiên hỏi.
Dương Tử Mi lấy giấy bút ra vẽ lại hình khắc trên tấm thẻ bài của Mẫn Ngọc Lâm theo trí nhớ của mình.
- Đây cũng là biểu tượng của gia tộc anh, nhưng nó có ý nghĩa khác.
- Khác nhau ra sao?
- Đây là biểu tượng của... người chủ, còn đây là biểu tượng của thị vệ.
- Chủ sao?
Dương Tử Mi nhìn vào tấm thẻ bài trên cổ Long Trục Thiên, cười nói tiếp:
- Anh chắc sẽ trở thành người thống lĩnh trong gia tộc của mình nhỉ? Em tặng anh tấm thẻ bài này không phải là hợp lắm sao?
Long Trục Thiên chỉ im lặng mà không nói gì. Sắc mặt lại tiếp tục đăm chiêu, suy nghĩ gì đó.
“
Anh không nói nên cô cũng không hỏi thêm gì. Cũng giống như cô vậy, cô tuyệt đối không cho anh biết cô là người sống hai kiếp và có thiên nhãn nhìn được mọi việc.
- Ngủ thôi.
Long Trục Thiên cứ im lặng như thế nên Dương Tử Mi cũng thấy không còn gì thú vị. Lúc này, cơn buồn ngủ ập đến. Cô ngáp một cái và nằm xuống giường, kéo mền lên đắp, nhắm mắt ngủ.
Long Trục Thiên quay sang nhìn cô. Anh cũng không quan tâm đến tấm thẻ bài nữa mà nhanh chóng nằm xuống cạnh cô, để đầu cô gối lên tay mình.
Dương Tử Mi cũng để yên cho anh làm.
Chỉ là, bây giờ, tuy hai người gần nhau như thế, nhưng cả hai cảm thấy như đang cách xa nhau ở hai phương trời xa xăm vậy. Cô không biết anh là người thế nào, anh cũng không hiểu cô là người ra sao.
Hơi thở của anh lại vang lên đều đều...
Theo hơi thở đều đều kia, Dương tử Mi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Dương Tử Mi cảm thấy hình như mình đang dựa vào một lò lửa, lò lửa nọ rất nóng. Giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện cơ thể Long Trục Thiên nằm cạnh mình đang nóng rang như lò lửa vậy.
Cô đưa tay lên sờ trán anh và thấy trán anh rất nóng, ít nhất cũng bốn mươi độ.
- Này, anh sao vậy?
Cô vừa gọi vừa lay lay anh dậy.
Nhưng Long Trục Thiên lại không nhúc nhích gì. Anh chỉ khẽ ú ớ kêu lên vài tiếng.
Cô lo lắng ngồi dậy mở đèn.
Đèn vừa sáng, chỉ thấy mặt Long Trục Thiên đỏ ửng, chân mày chau lại, mặt hơi nhăn như đang rất khó chịu, môi khẽ mím lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Dáng vẻ như bị bệnh vậy.
Dương Tử Mi vội vã nhấc tay anh lên để bắt mạch.
Mạch của Long Trục Thiên đang rất lộn xộn, lúc mạnh lúc yếu, thay đổi không ngừng.
“
Dương Tử Mi lại đưa tay để lên ngực trái của anh.
Tim anh cũng đang đập rất nhanh!
Lúc này, cô đưa mắt nhìn lên tấm thẻ bài đang đeo trên cổ anh. Vừa chạm tay vào thì tay cô lập tức bị bỏng rát, một vết phồng lập tức nổi lên.
“Quả nhiên là tấm thẻ bài này.”
Cô đưa tay tháo sợi dây và cẩn thận chuyển tấm thẻ bài nọ ra khỏi cổ Long Trục Thiên.
Vừa rời khỏi cơ thể Long Trục Thiên, tấm thẻ bài nọ lập tức trở lại như dáng vẻ ban đầu của nó.