Mẫn Ngọc Lâm cũng chợt nhớ lại sự việc diễn ra ở bệnh viện vào mười năm trước. Lúc đó, Dương Tử Mi cũng nhắc nhở ông rằng nguyên nhân khiến con dâu ông phát điên chính là ở chiếc vòng huyết ngọc kia. Nhưng lúc đó ông không tin mà chỉ tin vào mấy tên đạo sĩ lừa gạt.
- Thanh Hoa, là con mời Tiểu Mi đến đây sao?
Mẫn Ngọc Lâm quay sang hỏi con trai mình.
- Nội, Tử Mi là bạn cùng trường của con. Lúc nãy vô tình gặp ở sân bóng nên cha và con mới mời cậu ấy đến nhà mình chơi. Thấy mẹ có chuyện nên cậu ấy mới giúp mẹ đấy ạ.
Mẫn Cương ngồi kế bên lên tiếng nói.
- Thì ra là bạn học của Mẫn Cương.
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Mẫn Cương, sau đó lại quay sang nhìn Dương Tử Mi. Hai người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau, quả thật xứng đôi vừa lứa.
Tuy Dương Tử Mi không xinh đẹp rạng ngời như cô cháu gái nhà Mộ Dung, nhưng vẻ đẹp của cô lại rất đặc biệt.
Nếu dùng đồ sứ để đánh giá thì vẻ đẹp của Dương Tử Mi rất giống với các loại sứ thời Nguyên, Thanh. Một vẻ đẹp cá tính và mang đậm khí chất. Còn Mộ Dung Nghiên thì giống như các món đồ sứ giả cổ hiện đại, tuy rất xinh đẹp nhưng lại không có khí chất và thiếu hẳn nét thanh nhã, ý vị.
Chẳng trách cháu nội ông bình thường không thèm để mắt gì đến Mộ Dung Nghiên, nhưng giờ lại có tình cảm đặc biệt với cô bé đang ngồi trước mặt ông kia.
- À, Tiểu Mi à, gần đây con có đến phố Văn Lai để tìm mua đồ cổ giá hời nữa không? Nếu có phát hiện món đồ cổ nào thuộc thời nhà Thương thì con phải ưu tiên lão già ta đây nhé.
Có thể thấy Mẫn Ngọc Lâm là người rất say mê đồ cổ.
- Gần đây con theo thầy Tống học giám định đồ cổ nên hầu như tất cả mọi người ở phố Văn Lai đều biết con nên con cũng không tiện đi lục lọi tìm tòi đồ cổ như trước nữa ạ. Nhưng, nếu như phát hiện đồ cổ thời nhà Thương, con nhất định sẽ báo cho ông biết trước ạ.
Dương Tử Mi cười nói.
- Ô? Con theo Tống Huyền học giám định đồ cổ à?
Mẫn Ngọc Lâm kinh ngạc hỏi.
- Dạ.
Dương Tử Mi gật đầu đáp.
- Giỏi lắm, con còn nhỏ tuổi như vậy mà đã uyên bác, hiểu biết như thế, quả là kỳ tài hiếm thấy.
Mẫn Ngọc Lâm khen ngợi nói. Đoạn, ông quay sang Mẫn Cương nói:
- Tiểu Cương à, con phải học hỏi Tiểu Mi nhé, đừng suốt ngày vùi đầu vào sách vở không thôi, không khéo sẽ thành mọt sách đấy.
- Dạ, nội!
Thấy nội mình không ngớt lời khen ngợi Tử Mi, Mẫn Cương vừa vui vừa cảm thấy áp lực ngày càng lớn.
Dương Tử Mi đang ngồi cạnh anh đây là một kỳ tài hiếm thấy. Thậm chí năng lực của cô vượt xa sức tưởng tượng của anh. Thế nên anh lo là khoảng cách giữa anh và cô sẽ ngày một lớn dần lên. Cho dù anh có tăng tốc chạy thì cũng chưa chắc sẽ đuổi kịp cô.
Trong đầu Mẫn Cương bỗng nhiên lại nhớ đến người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt anh và lạnh lùng bế Dương Tử Mi xuống ngày hôm đó. Người thanh niên đó xem ra không phải là người bình thường, anh ta có gì đó khiến người khác phải kính sợ.
Khi Dương Tử Mi ở trong vòng tay người thanh niên kia, nam thì đẹp trai, cao to, còn nữ thì xinh xắn, đáng yêu. Hai người họ xứng đôi đến nỗi khiến người khác phải ganh tỵ.
Nên giờ, điều mà Mẫn Cương có thể làm là xem cô như mục tiêu và tín ngưỡng của riêng anh vậy. Đối với anh, chỉ cần được ở bên cạnh nhìn cô, dõi theo từng bước chân của cô là anh đã thấy mãn nguyện rồi.
Nếu như lúc này Dương Tử Mi biết được ý nghĩ của Mẫn Cương thì có lẽ cô sẽ khóc.
Kiếp trước, tâm trạng của cô cũng giống y hệt tâm trạng của Mẫn Cương hiện giờ. Cô không cần gì cả, chỉ cần có thể được nhìn anh từ xa và không ngừng mong mỏi một ngày nào đó anh sẽ quay đầu lại nhìn mình.
Còn kiếp này, hai người như đổi vai cho nhau vậy. Cuộc đời sao lại trêu ngươi đến thế.