Luồng âm sát khí kia cứ như một lưỡi dao lạnh không ngừng chu du khắp nơi trong cơ thể Dương Tử Mi và liên tục cắn xé cô...
Còn nguyên khí của cô cũng bắt đầu phản kháng!
Hai luồng khí đối nghịch liên tục tấn công nhau khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, khó chịu...
Dương Tử Mi tiếp tục niệm khẩu quyết đạo khí.
Khi luồng âm sát khí nọ bắt đầu di chuyển đến chính giữa trán cô, bỗng nhiên ù một tiếng, luồng âm sát khi kia như bị gì hút lấy và hoàn toàn tan biến như chưa hề xuất hiện vậy.
Cảm giác đau đớn cũng biến mất. Hiện tại, do nguyên khí ít nhiều bị tổn hao nên Dương Tử Mi cảm thấy có chút mệt mỏi. Ngoài ra thì không còn gì nguy hiểm nữa.
Vừa mở mắt ra đã thấy Hoàng Tịnh Nhàn đang lo lắng nhìn mình. Cô cười miễn cưỡng nói:
- Không sao rồi cô ạ!
Hoàng Tịnh Nhàn lấy khăn tay cẩn thận giúp cô lau mồ hôi trên trán. Bà ngại ngùng nói:
- Đều do cô cả. Nếu biết con sẽ bị như thế này thì cô không trị đâu.
Dương Tử Mi mỉm cười và tiếp tục vận khí. Cô đang muốn dò tìm xem luồng âm sát khí kia đang ẩn nấp ở đâu trong cơ thể mình. Nhưng ngạc nhiên là cô tìm mãi tìm mãi mà không thấy. Cuối cùng, cô không vận khí nữa, mà đứng dậy vươn vai một cái. Vươn vai xong, cô phát hiện thân thể mình nhẹ bổng. Thấy có một con ruồi bay ngang, cô tinh nghịch giơ tay ra bắt ấn...
Vèo!
Ngón tay cô phóng ra một luồng âm sát khí và bay thẳng vào con ruồi kia. Con ruồi nọ rớt xuống đất, nằm ngay đơ.
“
Cô nghi hoặc nhìn ngón tay của mình và tiếp tục bắt ấn hướng về chậu đỗ quyên đang nở rộ trước mặt.
Quả nhiên, lại một luồng âm sát khí phóng ra từ tay cô và thẳng tiến về chậu đỗ quyên kia. Cả chậu đỗ quyên đang tươi tắn như thế đột nhiên khô héo hết cả.
“
Nghĩ đến đây, cô vừa thấy thú vị nhưng cũng vừa lo lắng. Cô lại tiếp tục dùng âm sát khí tấn công thêm mấy con ruồi đang bay ngang.
Mấy con ruồi bị cô tấn công lần lượt rơi xuống đất, nặng thì chết, nhẹ thì cũng bị ngất đi.
“
Dương Tử Mi bèn bật cười thành tiếng.
Còn Hoàng Tịnh Nhàn đứng bên cạnh thì nhìn cô không chớp mắt.
Bà tận mắt nhìn thấy Dương Tử Mi diệt mấy con ruồi kia một cách dễ dàng chỉ bằng cách chỉ nhẹ ngón tay vào chúng, ngay cả chậu đỗ quyên kia cũng thế.
Lúc này, bà nhìn Dương Tử Mi như nhìn một vị thần linh vậy.
Thấy nét mặt kinh ngạc của Hoàng Tịnh Nhàn, Dương Tử Mi mới sực nhớ là bên cạnh mình còn có người khác. Cô vội vàng nghiêm chỉnh lại và quay sang nói với Hoàng Tịnh Nhàn:
- Cô à, chuyện lúc nãy cô nhìn thấy cô giúp con giữ bí mật nhé. Con không muốn bị người khác soi mói vì mình có gì đó khác biệt so với người bình thường.
Hoàng Tịnh Nhàn liền đáp:
- Cô nhất định sẽ giữ bí mật!
- Ngay cả chú và Mẫn Cương cô cũng đừng cho họ biết nhé!
- Ờ.
Hoàng Tịnh Nhàn gật đầu đồng ý. Bà rất muốn hỏi Dương Tử Mi xem cô có phải là thần thánh gì không, nhưng bà lại không dám hỏi.
- Cô ơi, âm sát khí trong người cô đã được con hóa giải hết rồi. Từ nay về sau cô không cần phải sợ nữa. Nếu cô dễ bị lạnh thì sau này từ từ bồi bổ lại sẽ hết thôi.
Dương Tử Mi vui vẻ nói.
- Cám ơn con, Tiểu Mi. À, đúng rồi, sắc mặt con không tốt lắm, con có chỗ nào không khỏe không?
Hoàng Tịnh Nhàn nhìn Dương Tử Mi, lo lắng hỏi.
- Dạ, cũng không có gì đáng ngại đâu ạ, chỉ cần bồi bổ một tí là sẽ ổn thôi. Giờ chúng ta xuống dưới thôi. Ở đây nắng quá, cô không nên ở lâu.
Vừa nói Dương Tử Mi vừa kéo tay Hoàng Tịnh Nhàn. Hai người vui vẻ đi xuống nhà dưới.