“
Khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, Mẫn Thanh Hoa cảm thấy tim ông nhoi nhói như có gì đó cứa nhẹ vào vậy.
Ông nhìn con trai và Dương Tử Mi.
Nam thì đẹp trai, năng động, nữ thì xinh xắn đáng yêu, lại bằng tuổi nhau, cả hai đứng cạnh nhau không khác gì một đôi tiên đồng ngọc nữ vậy.
Một người trước giờ chưa từng lo lắng, buồn phiền gì về vấn đề tuổi tác và thời gian như ông lúc này cũng bắt đầu cảm khái là mình đã già rồi.
- Tử Mi. Tớ nhớ ra cậu rồi. Ngoài lần gặp nhau ở bệnh viện ra, có một lần tớ và ông nội đi xe về quê, hình như lần đó cũng gặp cậu trên xe. Còn nữa, lúc ông nội dẫn tớ đi chơi ở phố đồ cổ, ông nội tớ đã mua một món đồ cổ của cậu và còn bị cậu chắc giá năm trăm ngàn nữa. Tớ nhớ lúc đó ông nội tớ đã rất bực mình vì không trả giá gì được cả.
- Ha ha. Nếu giờ đem chiếc vòng đó ra bán thì giá của nó ít nhất cũng gấp đôi mức năm trăm ngàn nhỉ?
Dương Tử Mi cười nói.
- Tớ cũng không rõ. Hay là cậu đến hỏi ông nội tớ vậy. Dù gì thì từ đó đến giờ nội tớ vẫn xem chiếc vòng đó như là báu vật. Nội tớ nói chiếc vòng đó là vật biểu trưng cho thời đại, một vật vô giá gì đó nữa. Nội tớ rất nở mày nở mặt vì là người sở hữu chiếc vòng hoa đó đấy.
- Đi thôi!
Mẫn Thanh Hoa lên tiếng gọi Mẫn Cương và Dương Tử Mi về nhà.
Dương Tử Mi gật đầu và theo chân hai cha con Mẫn Cương về nhà họ. Cô rất muốn biết Mẫn gia hiện tại ra sao.
Ngôi nhà của nhà họ Mẫn là một ngôi biệt thự màu trắng kiểu Châu Âu, xung quanh là hàng rào cũng được sơn màu trắng. Phía trong trồng rất nhiều hoa, cỏ, trong đó hoa Lan Thảo chiếm đa số. Cả căn nhà tạo ra một cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.
Trong vườn nhà, một người phụ nữ trung niên, tóc búi cao, mặc sườn xám màu xanh, nét mặt thanh tú, tư thái kiều diễm, quý phái đang thư thả tưới nước cho mấy chậu hoa lan. Cảnh tượng đẹp và yên bình như một bức tranh vậy.
Dương Tử Mi nhận ra, người phụ nữ đó chính là Hoàng Tịnh Nhàn, mẹ của Mẫn Cương.
Mười năm trước, lúc ở bệnh viện, vì bị âm sát khí nhập thể nên bà gầy trơ xương, nhìn rất đáng sợ. Nhưng bây giờ, sức khỏe, tinh thần và khí chất của bà đã hồi phục nên nhìn bà rất ra dáng một mệnh phụ phu nhân cao quý, xinh đẹp.
- Mẹ, hôm nay nhà mình có khách đến chơi.
Vừa vào đến sân, Mẫn Cương đã lên tiếng.
Hoàng Tịnh Nhàn nghe con mình nói thế nên cũng lật đật đứng dậy. Nhìn thấy Dương Tử Mi, bà cười hiền từ nói:
- Chào con, mừng con đến chơi, con vào nhà ngồi chơi nhé!
- Dạ, con chào cô ạ!
Dương Tử Mi cũng cúi người lễ phép chào đáp lại.
Hoàng Tịnh Nhàn vui vẻ nhìn Dương Tử Mi hỏi:
- Quả là một cô bé xinh xắn, đáng yêu, ngoan ngoãn. Là bạn cùng lớp của Tiểu Cương à, con tên gì nhỉ?
- Dạ, con tên Dương Tử Mi. Cô gọi con là Tử Mi là được rồi ạ.
Khí chất của Hoàng Tịnh Nhàn rất giống với khí chất của Lâm Thanh Mai. Cả hai người đều là kiểu phụ nữ dịu dàng, cao quý, thanh cao, thế nên Dương Tử Mi rất thích.
- Được, vậy cô gọi con là Tử Mi nhé!
Chỉ mới gặp lần đầu nhưng Hoàng Tịnh Nhàn cũng rất thích Dương Tử Mi. Đoạn, bà để bình nước trên tay xuống và vui vẻ dẫn Dương Tử Mi vào nhà.
Cách bày trí trong nhà họ Mẫn hoàn toàn khác với nhà của Dương Đức Kiệt. Nếu như nhà Dương Đức Kiệt theo trường phái xa hoa, khoe mẽ thì nhà họ Mẫn lại theo trường phái trang nhã, thư hương. Chả trách, những người bước ra từ ngôi nhà này, từng hành vi, cử chỉ, lời ăn tiếng nói đều rất hòa nhã, nhẹ nhàng và thân thiện.
Mẫn Cương vì mới chơi bóng xong nên cả người toàn mồ hôi. Anh bảo Dương Tử Mi ngồi chơi rồi cũng rời đi, lên phòng tắm và thay đồ.
Dương Tử Mi ngồi xuống bộ ghế bằng gỗ đỏ, còn Mẫn Thanh Hoa thì nhiệt tình pha trà mời cô.
Từng động tác pha trà của ông cũng rất nho nhã khiến Dương Tử Mi không thể rời mắt. Lúc này đây, trông ông không khác gì kiểu người thư sinh, văn nhân như Tống Huyền vậy.
- Mời con uống trà!
Mẫn Thanh Hoa đưa ly trà cho Dương Tử Mi cười nói.
Dương Tử Mi nhận lấy ly trà và đưa lên nhấp một ngụm. Vị trà Long Tĩnh thơm ngọt thấm dần vào cổ họng khiến tinh thần cô cũng thư thả, thoải mái hơn.
Hoàng Tịnh Nhàn ngồi cạnh lên tiếng hỏi:
- Tiểu Mi, hình như cô đã gặp con ở đâu thì phải?
- Tịnh Nhàn à, mười năm trước chính Tiểu Mi là người đã nói bệnh của em là do chiếc vòng huyết ngọc kia gây ra. Giờ, chúng ta phải cám ơn cô bé mới được.
Mẫn Thanh Hoa dịu dàng nhìn vợ nói.