Mộ Dung Vân Thanh giao Mộ Dung Nghiên cho Tiêu Cường, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước mặt Dương Tử Mi. Anh nhìn Dương Tử Mi áy náy nói:
- Xin lỗi, Tiểu Nghiên còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong cô bỏ qua cho nó.
Dương Tử Mi khẽ nhếch mắt nói:
- Cô ta đã mười sáu tuổi rồi, không hiểu chuyện không phải là lý do.
- Tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc. Nó là đứa cháu duy nhất của nhà Mộ Dung nên mới bị nuông chiều hư như thế.
Mộ Dung Vân Thanh khẩn thiết nói.
- Đây càng không phải là lý do. Tuy tôi không phải là con gái duy nhất trong nhà, nhưng tôi cũng là đứa con gái thân yêu của cha mẹ tôi. Nếu như hôm nay tôi bị hủy hoại dung nhan, cha mẹ tôi bị người khác bắt nạt mà tôi không làm gì được thì anh nghĩ sẽ như thế nào.
Dừng một chút, Dương Tử Mi lạnh lùng nói tiếp:
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Mộ Dung Vân Thanh không biết nói sao cho phải.
Quả thật, nếu như hôm nay, người bị bắt nạt đổi lại là anh thì anh có dễ dàng bỏ qua như vậy không?
- Nhưng hôm nay, xem như tôi nể tình anh tạm tha cho cô ta. Nếu như sau này cô ta còn cố tình kiếm chuyện với tôi và gia đình tôi, thì một tháng sau cô ta sẽ bị âm sát khí nhập thể và tử vong.
Nói xong, Dương Tử Mi đứng dậy rời khỏi sàn nhảy.
Mộ Dung Vân Thanh nhìn theo cô, sau đó lại quay sang nhìn bọn đàn em bị cô đánh đang nằm rên la trên đất kia, tâm trạng anh vô cùng ngổn ngang.
Đang khẽ thở dài thì đột nhiên anh phát hiện có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn anh ở một góc khuất nọ. Ánh mắt đó không khác gì ánh mắt của một con sói. Mộ Dung Vân Thanh bất giác rùng mình một cái. Khi nhận ra chủ nhân của ánh mắt đó, anh liền tiến đến, cung tay kính cẩn nói:
- Anh đến rồi?
- Ừm. Cô ấy là của tôi.
Người nọ hững hờ nói. Ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn Mộ Dung Vân Thanh chằm chằm.
Nghe vậy, tim của Mộ Dung Vân Thanh đột nhiên rung lên một cái. Anh ngạc nhiên nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt mình và cảm giác tim mình đau nhói như có ai lấy dao khoét mất một mảng vậy.
- Sau này phải bảo vệ cô ấy một cách vô điều kiện. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì trong địa bàn của anh, thì cả nhà anh đừng hòng sống sót.
Mộ Dung Vân Thanh nghe xong, khẽ nắm nắm tay lại, nhưng sau đó lại buông ra.
Mệnh lệnh của người đó đưa ra, Mộ Dung Vân Thanh sao dám cãi lời?
Thật ra, Mộ Dung Vân Thanh đã đoán sai. Dương Tử Mi tài giỏi như vậy hoàn toàn không liên quan gì đến Long Trục Thiên kia.
Đoạn, Long Trục Thiên khoát tay bảo Mộ Dung Vân Thanh rời khỏi.
Sau khi Mộ Dung Vân Thanh rời đi, Gia Cát Lang ngồi kế bên Long Trục Thiên quay sang cười hỏi:
- Hình như người ta còn không thèm ngó ngàng gì đến cậu, vậy mà chưa gì cậu đã tuyên bố quyền sở hữu rồi.
- Tớ có thể khẳng định như thế. Ngoài tớ ra, còn ai xứng với cô ấy nữa chứ?
Long Trục Thiên liếc Gia Cát Lang một cái nói.
- Tớ nè. Tớ đẹp trai hơn cậu, gia cảnh lại thanh bạch hơn cậu, hiểu chuyện tình cảm hơn cậu và quan trọng hơn là hiểu tâm tư của các cô gái hơn cậu nhiều.
Gia Cát Lang cố ý trêu chọc.
Long Trục Thiên quay sang nhìn anh, lạnh lùng nói:
- Cô ấy sẽ không thèm cậu đâu.
- Chậc, chậc, dựa vào đâu mà cậu nói thế? Người buồn chán, lạnh lùng như cậu đây không có cô gái nào thích đâu.
Gia Cát Lang bĩu môi nói.
Long Trục Thiên im lặng không nói gì và đưa ly rượu trước mặt lên nốc cạn.
Hương rượu nồng nàn khiến Long Trục Thiên nghĩ đến hơi thở nhẹ nhàng, quyến rũ và thân hình bé bỏng mềm mại của cô. Ánh mắt của anh đột nhiên chứa chan tình cảm...
Gia Cát Lang phát hiện ánh mắt ấm áp, tình cảm đó của Long Trục Thiên. Anh ta không ngừng đưa tay dụi mắt mình.
Anh vốn tưởng cả đời này anh sẽ không bao giờ thấy cảnh Long Trục Thiên rơi vào lưới tình.
Nghĩ đến cảnh tượng thiếu nữ áo trắng ném người như ném bao cát lúc nãy, Gia Cát Lang thấy hối hận vì đã gặp cô ấy muộn như thế. Nếu như có thể gặp cô sớm hơn thì anh đã chủ động theo đuổi cô và cố gắng khám phá xem ẩn dưới thân hình bé nhỏ kia là một nguồn năng lượng lớn đến mức nào.