Là người lăn lộn trong giới giang hồ, đương nhiên Quảng Trọc cũng biết đạo lý kẻ mạnh là vua.
Hắn cũng không phải là người thà chết chứ không chịu thua. Nếu như tàn phế cả đời thì xem như cuộc đời hắn kể từ đây coi như xong.
Thế nên, hắn vội vã van xin tha mạng:
- Mong cô bỏ qua cho tôi, tôi nhất định sẽ bồi thường cho cha mẹ cô đàng hoàng. Tôi sẽ sửa lại tiệm cho họ và bồi thường cho họ một trăm ngàn, cô đừng đánh tôi tàn phế.
- Ô? Nếu như lúc nãy anh nhận lời thì tốt quá rồi. Giờ thì có muộn quá không?
- Hai trăm ngàn, tôi bồi thường hai trăm ngàn.
Quảng Trọc lên giá.
- Hai trăm ngàn? Hai trăm ngàn đó anh có bù đắp được tổn hại tinh thần cho cha mẹ tôi không?
Nghĩ đến vẻ mặt thất thần, tuyệt vọng của cha mẹ mình, máu nóng trong người Dương Tử Mi sôi lên sùng sục.
- Năm trăm ngàn.
- Ngoài năm trăm ngàn ra, anh còn phải dẫn theo đám đàn em của anh đến quỳ trước mặt cha mẹ tôi để xin họ tha thứ!
-... - Không làm được à? Nếu không làm được thì để tôi chọn vậy.
Vừa nói Dương Tử Mi vừa khẽ đạp chân xuống.
Quảng Trọc cảm thấy lưng mình như có vật gì nặng ngàn cân đè lên vậy. Sự đau đớn trên lưng xuyên thấu tim hắn.
- Tôi làm, tôi làm...
Hắn la lên thất thanh.
Dương Tử Mi nhấc nhẹ chân lên một chút. Cô nhoẻn cười nói:
- Nếu anh không làm được thì ba ngày sau hãy chờ chết đi. Còn nữa, anh hãy nói với Mộ Dung Nghiên là nếu như cô ta dám bày trò gì nữa thì hậu quả sẽ thê thảm hơn anh nhiều đấy.
- Dương Tử Mi!
Mộ Dung Nghiên ngồi trong phòng chán chê nên cũng muốn ra xem có chuyện gì. Nhưng vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Quảng Trọc đang nằm rên la, cầu xin dưới chân Dương Tử Mi kia. Hơn nữa, còn nghe được câu cuối mà Dương Tử Mi nói với Quảng Trọc. Mộ Dung Nghiên giận run người, nói tiếp:
- Mày đừng tưởng mày tài giỏi. Nếu gặp phải chú tao, thì người chết phải là mày mới đúng!
- Ô? Nếu đã thế thì cứ gọi chú của cậu ra đây nhé. Đừng có ở đó suốt ngày sai khiến mấy tên ruồi muỗi nhãi nhép này ra mặt làm tốn thời gian của người khác.
Dương Tử Mi thản nhiên đáp.
- Mày hãy chờ đó! Chú tao sẽ cho mày biết tay!
Mộ Dung Nghiên tức điên người. Nói đoạn, cô ta lấy điện thoại gọi ngay cho chú của mình. Đầu dây bên kia vừa có người bắt máy thì cô ta liền khóc òa lên nói là có người bắt nạt cô ta, thậm chí còn khinh thường chú cô này nọ.
Được chú mình nhận lời giúp, Mộ Dung Nghiên cười đắc thắng.
Dương Tử Mi bình thản kéo ghế ngồi.
Cô đang rất muốn biết, chú của Mộ Dung Nghiên rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Không lâu sau đó, một đám khoảng mười người mặc sơ mi trắng, vest đen xông vào sàn nhảy. Đám người này dáng người cao to, rắn chắc, nhìn là biết đều là cao thủ cả.
Thấy có người đến, Mộ Dung Nghiên vui mừng chỉ ngay vào Dương Tử Mi nói:
- Chính là nó!
Hơi mười cặp mắt hung tợn lập tức nhìn về hướng Dương Tử Mi. Mắt họ thoáng chút kinh ngạc, không ngờ người mà họ đến đối phó lại là một thiếu nữ.
- Ai là chú của cô ấy?
Dương Tử Mi gằn giọng hỏi, vừa hỏi vừa đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn từng người một.
Đám người nọ chỉ thấy mặt mình lạnh lạnh, cứ như bị dao cứa vào vậy.
Lăn lộn giang hồ nhiều năm, nên trực giác của chúng cũng rất nhạy.
- Đối phó với hạng người như mày, chú tao không cần ra mặt. Lần này xem mày còn cười đến bao giờ!
Mộ Dung Nghiên cười đắc ý nói.
- Xin lỗi nha, tôi sẽ là người cười đến phút chót đấy.
Dương Tử Mi liếc một cái sau đó khẽ nhón chân lên.
Trong lúc mọi người còn đang không biết chuyện gì xảy ra thì cô đã xuất hiện giữa đám người kia, tay cô khẽ giơ lên...
Sau đó, lần lượt từng tên giang hồ mới đến kia ngã lăn ra đất. Khi mọi người định thần lại thì Dương Tử Mi cũng đã ngồi lại vào ghế, tay đang cầm ly nước uống ừng ực.
Còn hơn mười gã giang hồ kia thì đang nằm rên la trên sàn.