- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi!
Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn.
- Xin tha mạng.
Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết.
- Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn...
Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi.
- Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao!
- Con ơi, con à, con ơi!
Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen thuộc, giống như tiếng gọi hồn vậy.
Mẹ?
Cô chết rồi nên cô mới thấy được người mẹ quá cố của cô ư?
Cô cố gắng mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt tiều tụy xanh xao của Trương Tú Lệ, mẹ cô, kế bên là cha cô, Dương Thanh với đôi kính cận quen thuộc, ngoài ra còn có ông nội cô, Dương Bạch, dáng vẻ nghiêm khắc đang ngồi trên ghế, cạnh đó là bà nội cô, Tăng Tuệ, trên tay đang bế một đứa trẻ.
Cô… chết thật rồi sao?
Nên mới thấy được ông nội, bà nội, cha, mẹ và em gái quá cố sao?
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Mái ngói cũ, bức tường đen, căn phòng tăm tối, tất cả đều giống như khi cô còn bé, thật kỳ diệu!
- Con ơi, con tỉnh rồi sao?
Mẹ cô thấy cô chớp chớp mắt, mừng đến rơi nước mắt, giang tay ôm cô vào lòng, giọng nấc nghẹn…
Hơi ấm này!
Cảm giác rất thật!
Thậm chí cô còn cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của mẹ mình.
Nếu là linh hồn thì cũng có hơi thở và nhịp tim sao?
Cô ngỡ ngàng mở to mắt, nhìn trân trân vào tấm lịch kế bên.
Ngày 26 tháng 3 năm 1992?
Đây không phải là ngày sinh nhật năm tuổi của cô sao?
Sao lại như vậy?
Mình đang mơ sao?
Cô giơ tay, phát hiện tay mình vừa ngắn vừa nhỏ, cúi đầu nhìn xuống thì thấy thân thể mình cũng nhỏ xíu, trên người còn mặc bộ đồ thêu hoa do bà nội may cho nữa.
Cô...
Sao vậy?
- Mẹ...
Cô cất tiếng và lại phát hiện giọng mình trở nên non nớt như giọng của một đứa trẻ.
- Con gái à!
Nghe giọng cô nói, Hoàng Tú Lệ nước mắt ngắn dài, xúc động nói:
- Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, làm mẹ sợ hết hồn!
Cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc!
Cô nhớ lại lúc cô năm tuổi, cô bị bệnh rất nặng, sốt hoài không bớt, sau đó hôn mê, khi tỉnh lại thì câu đầu tiên mẹ cô nói cũng là câu này.
Cô nhìn sang cha mình, thấy ông đang tháo cặp kính cận xuống và dùng tay lau nước mắt.
Còn bà nội thì đang chắp tay miệng lầm rầm tạ ơn Bồ Tát.
Ông nội thì thở phào ra, nhìn cô, sau đó đứng dậy đi ra cửa...
Tất cả giống y như cảnh tượng của ngày hôm đó!
Cô âm thầm véo lên bắp tay mình một cái, rất đau.
Đúng là không phải nằm mơ, cũng không phải cô đã trở thành vong hồn, mà cô đã trở về lúc cô 5 tuổi, mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu!
Nghĩ đến đây, cô xúc động khóc òa lên.
Mẹ cô vội ôm cô vào lòng, vuốt lưng cô an ủi:
- Con đừng khóc, có mẹ đây!
Nghe câu đó, đột nhiên cô rùng mình nhớ lại.
Kiếp trước, khi cô lên sáu, đột nhiên nhà tan cửa nát, vô cùng bi thương!
Lần này, cô lại quay về lúc cô năm tuổi, còn đúng một năm là bi kịch đó xảy ra!
Cô sẽ lặp lại bi kịch của kiếp trước?
Nếu vậy, cô không muốn hồi sinh!