Truyện tranh >> Đen Trắng >>Chương 20: Khác đường [3]

Đen Trắng - Chương 20: Khác đường [3]


Anh ôm chặt cô vào trong ngực.

Tay trái nâng lên, khẽ vuốt lưng cô, từng chút từng chút một, cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành, động tác cũng cực kỳ ôn nhu.

Cô bị anh gắt gao giam hãm vào trong ngực, bởi vậy, giờ phút này cô không thể nhìn thấy ánh mắt của anh.

Lạnh như băng, sát ý.

Trong không gian này, cô không thể nhìn thấy, ánh mắt sắc bén xung quanh cô, thẳng tắp bắn về phía những người khác trong văn phòng.

Vẻ mặt lạnh như băng của Đường Dịch làm sao lại có nửa phần dấu vết của sự dịu dàng, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên màu máu, sát ý dày đặc.

Cô ở đây, anh không thể nói thêm nửa chữ, vì thế người thông minh như anh, chỉ cần dùng một ánh mắt, để cô không sợ hãi, hạ xuống mệnh lệnh mà không cần cất lời.

Khiêm Nhân hiểu được ngay, lập tức xoay người làm một dấu hiệu với mọi người, ý bảo dọn sạch hiện trường.

Tính cách của Đường Dịch mọi người đều rõ ràng, hôm nay Đường Dịch thật sự tức giận, nếu không cố kỵ Kỉ Dĩ Ninh còn đang ở hiện trường, chỉ sợ người đàn ông này đã sớm mở ra sát giới, nếu không muốn gây nguy hiểm cho bản thân, tốt nhất từ nay về sau không được phép mắc sai lầm nữa.

Vì thế, một phút đồng hồ.

Chỉ dùng một phút đồng hồ, hiện trường đã trở về với không gian sạch sẽ thuần túy như trước. Không có mùi máu tươi, không có dấu vết gì, cứ như tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Chỉ là, cả người mệt mỏi khiến cho Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trong khoảnh khắc, mọi người ở đây đã nhanh chóng rời khỏi văn phòng, Kỉ Dĩ Ninh giãy giụa một chút.

Cô muốn xoay người.

Đây chỉ là một động tác theo bản năng, đạo đức trong tâm khiến cô không thế trơ mắt nhìn tất cả cảnh tượng diễn ra trước mặt mà lại không thể làm gì.

Tuy nhiên, có người không cho phép.

Đường Dịch đã nhanh hơn cô một bước, nâng tay đè lấy gáy của cô, đem cô ấn vào trong ngực mình, ôm trọn vào lòng.

“Không có việc gì ……”

Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng thực chất lại cường ngạnh không cho phép từ chối.

Rốt cục toàn bộ tiếng bước chân đều biến mất, Khiêm Nhân là người cuối cùng đi ra ngoài, cẩn thận vạn phần đóng cửa ban công lại. Tiếng động rất nhỏ, chỉ phát ra một tiếng đóng cửa ‘Tạp tháp’.

Tiếng động đó thật nhẹ, mỏng manh đến mức dường như không hề có, nhưng vẫn làm kinh động Kỉ Dĩ Ninh.

Cuối cùng cô cũng bật khóc.

Như lập tức mất đi toàn bộ sức lực, buông tha tất cả niềm tin đấu tranh, nâng tay nắm chặt lấy cánh tay anh, cô bắt đầu khóc, nước mắt thấm ướt vào áo sơmi của anh, hơi lạnh gặp độ ấm, cho anh thấy sự vô lực và ấm ức của cô.

Khi nào thì bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh cô đã trở thành người như vậy?

Trơ mắt nhìn một người chết đi, lại không có làm cái gì.

**** **** ****

Đường Dịch không nói gì thêm, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cúi người, quỳ một gối trước mặt cô, lẳng lặng giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy xuống.

Kỉ Dĩ Ninh quả thực không thể phân biệt rõ ràng người nào mới thực sự là anh.

Cô không hiểu anh.

Đứng trước một mặt bạo lực quyết tuyệt của anh, cô không hiểu.

Bởi vì, trong phạm vi kiến thức của cô, có một sự thật tàn khốc đối lập đặt ngay trước mặt –

“Tại sao, tại sao Đường Kính chưa bao giờ có thể –”

Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên lên tiếng, còn không hỏi xong câu hỏi đó, đơn giản là vì cô nhìn thấy ánh mắt của Đường Dịch.

Lạnh lùng, tuyệt vọng, đau thương, máu lạnh.

Giống như ảo giác, nháy mắt đã biến mất, [hoa trong gương, trăng trong nước] không thể nắm bắt được, cứ như mắt mình chỉ nhìn nhầm mà thôi.

Cô còn muốn nhìn, nhưng không thể tìm ra dấu vết nào.

Đường Dịch vẫn ở ngay trước mắt, lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt tối đen, ảnh ngược trong mắt tất cả đều là cô, ôn nhu kỳ cục.

Bỗng nhiên anh nở nụ cười, tươi cười mềm mại, cô chỉ nghe thấy anh chậm rãi mở miệng –

“…… Thật đáng tiếc, đúng không?”

“……”

“Thật sự, thật đáng tiếc……. Kỉ Dĩ Ninh nhìn thấy, không phải Đường Kính, mà là Đường Dịch.”

Kỉ Dĩ Ninh lập tức tỉnh táo, trong lòng căng thẳng cực độ.

Cô đã sai rồi –!

“Không phải, không phải…… Đường Dịch, anh hãy nghe em nói –”

Anh che môi cô lại.

Quá muộn.

Anh là cao thủ sát ngôn quan sắc [1], tinh thông tâm lý của đối thủ. Càng không nói đến, cô vừa rồi đã nói ra lời mấu chốt. Tâm tư kín đáo như anh, đã hoàn toàn hiểu được.

[1] Sát ngôn quan sắc là xét lời nói và xem sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của người khác.

Đường Dịch vuốt ve khuôn mặt cô, tươi cười nhu tình như nước, ánh mắt chuyên chú quả thực động lòng người.

“Anh hiểu được, anh hiểu được,” Anh quỳ một gối trước mặt cô, dịu dàng mà mê hoặc, gằn từng tiếng thay cô nói tiếp:“…… Nếu, người Kỉ Dĩ Ninh gặp được là Đường Kính, thật là tốt biết bao. Đường đường là nhị thiếu gia của Đường gia, lại sạch sẽ không nhiễm một tia màu đen, cũng không giết người, cũng không dính máu, thậm chí cuối cùng, không cần quyền lợi cùng ích lợi gì, thanh cao phóng khoáng rời khỏi……. Sạch sẽ thuần túy, ôn hòa hợp lòng người, một người đàn ông như vậy, mới là người thích hợp với Kỉ Dĩ Ninh.”

Kỉ Dĩ Ninh nghe xong toàn thân đều run sợ.

Rốt cục hiểu được mình đã gây nên họa lớn.

Có một việc, cô rất rõ ràng.

Đường Dịch thay đổi thật nhanh, làm cô không thể theo kịp.

Cô vội vàng muốn kéo tay anh,“Không phải như thế! Đường Dịch, Đường Dịch anh nghe em giải thích –”

Anh lùi dần từng bước, chậm rãi đứng lên.

Nhìn cô từ trên cao, Đường Dịch bỗng thản nhiên hỏi:“Đạo đức của em là thế nào?”

“……”

Cô không hiểu ý anh, mờ mịt nhìn anh.

Đường Dịch nở nụ cười,“Giết người thì đền mạng, đúng không?”

Kỉ Dĩ Ninh hoảng sợ, theo bản năng muốn đi lên kéo tay anh.

Đáng tiếc, anh không phải người cô có thể giữ chặt.

Đột nhiên Đường Dịch lấy từ trong túi ra một khẩu súng, màu bạc, là loại súng tự động cao cấp của Đức. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, một biểu tình cũng không có, ngón tay thon dài lạnh như băng nắm chặt khẩu súng, điều chỉnh, lên đạn, tất cả động tác đó đều liền mạch lưu loát.

Giây tiếp theo, Đường Dịch xoay người quỳ gối, quỳ một gối xuống, nắm lấy tay phải của Kỉ Dĩ Ninh, động tác mạnh mẽ kiên quyết, không hề để lại con đường phản kháng nào.

Kỉ Dĩ Ninh sợ tới mức thất thanh kêu lên:“Anh đang làm gì –?!”

Anh vẫn nắm chặt tay cô, không cho phép cô từ chối. Mà trong tay cô, là súng.

Họng súng nhắm ngay vào người anh.

“Em nhìn thấy anh đã giết người. Em có biết không, Đường Dịch anh có giết người cũng không ai truy cứu được. Tuy nhiên, em là ngoại lệ, anh cho em một cơ hội.”

Đường Dịch nhìn cô, nhìn sâu vào đáy mắt cô, muốn cô nhớ kĩ tất cả mọi thứ về anh.

Anh đem khẩu súng trong tay cô nhắm thẳng vào mình, nhắm ngay vào ngực anh, vị trí của trái tim, vị trí gây nguy hiểm lớn đến tính mạng.

“Anh không phải Đường Kính, nếu bây giờ em không giết anh, tương lai anh ở cạnh em, vẫn sẽ là một Đường Dịch bạo lực đẫm máu.”

Anh vẫn nắm tay cô thật chặt, cả người bình tĩnh không lộ rõ một cảm xúc nào, chỉ tiến gần lại từng chút một, bắt buộc cô phải nổ súng.

Kỉ Dĩ Ninh chưa từng gặp phải trận thế như vậy, trong nháy mắt đã bị dọa đến kinh sợ, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, cô bật khóc lắc đầu, cầu anh không cần như vậy, không phải cô có ý đó, cô biết cô đã nói sai, cô có thể giải thích, có thể giải thích mà.

Đường Dịch nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, khẽ mỉm cười.

“Dĩ Ninh……” Anh gọi tên cô, cực kỳ dịu dàng:“Đối với em, anh chưa bao giờ đùa……”

Lời còn chưa dứt, trong mắt anh gợi lên tia sáng tàn nhẫn, ấn ngón tay cô xuống, khấu động súng trong tay cô.

Đen Trắng - Chương 20: Khác đường [3]