Giang Tuyết tỷ tỷ cũng không biết tâm pháp Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, chỉ nhờ nhìn ta tập luyện qua bốn thức liền có thể suy diễn ra mười tám thức, mười tám tầng tâm pháp tương ứng so với Giang Nguyệt Phá Lãng quyết nguyên bản còn hoàn mĩ hơn nhiều, từ đõ rõ ràng cho thấy trình độ của nàng so với mình cao hơn rất nhiều."
Giang Nam càng hiểu rõ Giang Tuyết thì càng cảm tháy nàng thâm sâu khó lường (thâm bất khả trắc), bèn cười cười nói với Thiết Trụ: "Trụ Tử, ngươi có hứng thú học bí quyết này của Giang gia chúng ta không?"
Thiết Trụ nghe thế vừa mừng vừa sợ, do dự trù trừ nói: "Tử Xuyên, nhưng như vậy không hay lắm…Dù sao đó cũng là bí quyết gia truyền của Giang gia ngươi…"
Giang Nam cười nói: "Giang gia ta hiện giờ đã xuống dốc, chỉ còn lại có mình ta tu luyện, cũng không quy định không được truyền cho người ngoài. Hôm nay ta xem như là gia chủ Giang gia, truyền cho ai không phải chỉ là một câu nói thôi sao?"
Cả nhà Thiết Trụ trước giờ đối đã với hắn không tệ, chiếu cố hắn rất nhiều lúc hắn đang chán nản, đặc biệt là mẹ của Thiết Trụ. Mặc dù hai mắt đui mù nhưng tâm địa bà ấy rất lương thiện, thường xuyên bảo Thiết Trụ tiếp tế đồ ăn cho Giang Nam. Phần ân tình này không nói ra nhưng trong lòng Giang Nam luôn khắc sâu ghi nhớ.
"Biểu tỷ của ngươi liệu có ý kiến gì không?" – Thiết Trụ do dự hỏi.
"Nàng là hôn thê của ta."
Giang Nam nói chậm từng chữ, xong cười nói: "Biểu tỷ ta cũng là người họ Giang, ta là gia chủ gia tộc, ta muốn truyền cho ngươi, nàng liệu có thể phản đối hay sao? Chẳng lẻ không sợ ta từ nàng?"
Tuy hắn suy diễn ra Long Hổ Tượng Lực quyết căn bản dựa trên chân khí Ma Ngục Huyền Thai kinh, nhưng cách vận hành chân khí lại là một loại tâm pháp khác biệt hoàn toàn, Giang Nam chỉ cần sửa lại một ít cách vận hành chân khí thì sẽ thu được ngay một bản Long Hổ Tượng Lực quyết hoàn toàn mới.
Giang Nam đem cả chiêu thức và tâm pháp do hắn chế ra dạy cho Thiết Trụ, Thiết Trụ vốn là người trời sinh kì lạ, to cao vạm vỡ hơn người, sức khỏe hơn xa người bình thường, thuộc dạng thần lực trời sinh, mặc dù không luyện ra chân khí nhưng bí quyết Long Hổ Tượng Lực quyết này vừa tới tay thì uy lực lập tức được thể hiện ít nhiều, giống như là được tạo riêng cho những người như hắn, việc luyện ra chân khí chỉ là trong sáng chiều mà thôi.
Có thể nói, nếu có thể tu được tới cảnh giới như Giang Nam hiện tại, Long Hổ Tượng Lực quyết do hắn thi triển ra nhất định đại triển thần uy, chưa chắc đã kém cạnh so với Giang Nam.
Tuy tư chất và ngộ tính của Thiết Trụ không kém, nhưng mãi tới lúc mặt trời cuốn đít về đằng tây hắn cũng chưa thể học xong toàn bộ Long Hổ Tượng Lực quyết, chỉ mới nuốt trôi được tâm pháp cùng thức thứ nhất mà thôi.
"Tử Xuyên, không cần học nhiều làm gì, chỉ cần một chiêu này cũng đủ cho ta xài trong một thời gian rồi. Khi nào luyện thành thạo một chiêu này ta sẽ lại nhờ ngươi chỉ tiếp."
Thiết Trụ khí thế hừng hực, trước khi quay người rời đi hắn cười nói: "Ta đã làm thay ngươi phần việc hôm nay ở phủ Tề vương rồi, ngày mai ngươi nhớ đi điểm danh, nếu không e rằng mấy tên quản sự biến thái kia sẽ vừa cạnh khóe, vừa trừ bớt đi tiền công của ngươi đấy."
Giang Nam sau đợt thư giãn gân cốt vừa rồi đột nhiên cảm thấy đói, bụng đói kêu ùng ục. Vừa mới trở lại xóm nghèo, tiến về phòng liền ngửi được mùi đồ ăn bay đến, Giang Tuyết giống như biết rõ hắn đang đói, đã dọn cơm sẵn chờ hắn về ăn.
"Tỷ tỷ, ngươi nấu nướng thật giỏi" – Giang Nam mừng rỡ, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, lồng ngực tự nhiên nóng lên hầm hập.
"Ta dù gì cũng là vị hôn thê "chỉ phúc vi hôn" từ trong nhỏ của ngươi cơ mà."
Giang Tuyết nửa cười nửa không nói: "Nếu ta không hiền lành, nghe lời, ngươi bỏ ta mất sao?"
Sắc mặt Giang Nam đỏ bừng, vị tỷ tỷ yêu hồ này quả thật thần thông, có thể nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Thiết Trụ, cổ họng nghẹn ngào nói: "Tỷ, ngươi cũng nghe rồi sao? Thật ra ta chỉ muốn cho Trụ Tử biết khó mà lui, khỏi phai mang đến phiền toái không cần thiết, ngươi không nên nóng giận."
"Ta giận làm gì?"
Đôi mắt dễ thương của Giang Tuyết nhấp nháy, nàng khẽ cười nói: "Người ta dù sao cũng là vị hôn thê "chỉ phúc chi hôn" của ngươi, ta nếu giận ngươi, ngươi lại bỏ ta, bản thân ta chỉ là một cô gái bé nhỏ biết đi đâu giữa đất trời rộng lớn này?"
Giang Nam nghe thế liền vội vàng đổi chủ đề, nói: "Tỷ này, ngươi làm nhiều món vậy hai chúng ta làm sao ăn hết đây?"
"Ăn đi, ăn đi."
Giang Tuyết hé môi cười nói: "Ăn nhiều một tí, tẹo nữa còn có việc ngươi phải tốn sức đang chờ."
Trong lòng Giang Nam kinh ngạc, Giang Tuyết mỉm cười nói: "Hôm nay ngươi khi ngươi tu luyện Ma Nguyệt Huyền Thai kinh, khí huyết cực kỳ tràn đầy, dương khí dư thừa, người bình thường có lẽ nhìn không ra nhưng trong mắt dã thú, yêu tinh xung quanh núi Lạc Hà này, thì ngươi đích thị là bó đuốc di động, rất dễ gây chú ý."
Nghe đến đây, trong lòng Giang Nam không khỏi cảm thấy không ổn, bèn thăm dò: "Sau đó thì sao?"
Giang Tuyết thấy thế bật cười nói: "Sau đó, ngươi rời khỏi thành, xuống núi Lạc hà, tất nhiên sẽ thu hút một vài yêu thú, yêu tinh mò tới để thịt ngươi. Ngươi bây giờ giống hệt như một khối thịt mỡ thơm lừng hấp dẫn, chỉ cần ăn tươi ngươi chẳng khác nào ăn được thịt Đường Tăng, luyện hóa dương khí cùng máu huyết của ngươi, tu vị bọn chúng sẽ tăng nhanh tương đương với vài năm khổ tu."
Sắc mặt Giang Nam tồi sầm: "Tỷ, vừa rồi ngươi nói là không giận mà."
"Tự ngươi lựa chọn Ma Ngục Huyền Thai kinh, không phải là ta ép ngươi. Những con yêu thú, yêu tinh kia muốn tới xơi ngươi cũng không phải ý muốn của ta, những thứ này không liên quan gì tới ta, tại sao lại nói ta tức giận chứ?"
Giang Tuyết hé miệng cười, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tử Xuyên, trận chiến cùng Võ Tư Giang vừa rồi, ngươi chắc hẳn cũng nhận ra thiếu sót của mình chính là kinh nghiệm chiến đấu, hôm nay chính là cơ hội trời cho của ngươi. Thực chiến chính là cách thức ma luyện tốt nhất, muốn trở thành cao thủ, thành cường giả, nhất định cần phải thực chiến, cần dùng máu tươi tẩy lễ.
Giang Nam gật đầu nghiêm túc nói: "Ta hiểu."
"Bọn yêu thú, yêu tinh vốn trời sinh đã có kỷ xảo chém giết, bọn này rất thích hợp với loại củ chuối nửa vời như ngươi."
Giang Tuyết nói như gió thoảng mây bay (vân khinh vân đạm): "Nếu ngươi có thể sóng sót sau trận chém giết cùng yêu thú, ngươi sẽ chính thức bước vào cảnh cửa võ đạo, không còn là một kẻ bên lề, không còn là một tên nít ranh nữa."
"Tỷ, nhưng nếu ta gặp phải nguy hiểm chết người trong rừng, ngươi có đi cứu ta không?" – Giang Nam đột nhiên nghĩ tới vấn đề mấy chốt, mở miệng hỏi.
"Tất nhiên."
Giang Tuyết thản nhiên nói: "Ta còn cần dương khí của ngươi để bồi bổ thần hồn, ngươi nếu không thể chống cự nổi, ta sẽ cứu ngươi, nhưng ta tất nhiên không cần một tên đệ đệ vô dụng làm gì."
Nàng tuy chỉ ám chỉ nhưng lại khiến Giang Nam không cách nào phản bác, nàng tuy sẽ ra tay giúp đỡ nhưng sẽ không nhận hắn làm đệ đệ, chỉ đơn giản coi hắn trở thành một tên chuyên cung cấp dương khí không hơn không kém, không có chút tình nghĩa nào nữa.
Giang Nam hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt có vài phần non nớt bỗng trở nên dứt khoát nói: "Tỷ, cho dù ta có gặp nguy hiểm cũng không cần ngươi ra tay. Thử thách này để ta tự mình vượt qua."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Giang Tuyết hiện lên vẻ tán thưởng, nàng cười nói: "Tử Xuyên, trận chiến của ngươi và Võ Tư Giang về cơ bản vẫn chưa được goi là một trận chiến thật sự, chỉ là một trận đấu liều mạng mà thôi. Lát nữa mới chính là trận đấu đầu tiên ngươi bước chân vào con đường võ đạo."
Với ánh mắt đầy mê ly, nàng nói khẽ: "Ngươi không nên làm tỷ tỷ thất vọng nhé."
Giang Nam ăn uống no say xong thì ngẩng đầu nhìn trời, lúc này ánh tà dương tựa như còn đang đọng lại giữa không trung, từ giờ cho đến lúc mặt trời lặn cũng còn lâu, hắn rải bước ra khỏi thành, dọc theo sông Dương Xuyên hướng về núi Lạc Hà mà đi.
Giang Tuyết biến trở lại thành con chồn bạc, bám theo như hình với bóng. Núi rừng lúc này như được phủ lên một chiếc áo xám của những chiếc lá rụng, một người một chồn sóng bước bên nhau giữa rừng sâu, tiếng bước chân vang lên soàn soạt hòa lẫn với tiếng suối chảy róc rách.
Sông Dương Xuyên bắt nguồn từ núi Lạc Hà, chỗ thượng du của nó hầu như không ai lui tới trong một thời gian dài. Khi vào sâu trong núi, Giang Nam phát hiện một chiếc cầu đá đã cũ kỹ, hoang phế, đối diện là một tòa miếu sơn thần bị bỏ hoang từ lâu.
Từ sâu trong rừng bỗng nhiên liên tiếp vang lên tiếng gào thét thê lương, chỉ trong chớp mắt, cả vùng rừng núi này đã bị phủ trong những trận cuồng phong gào thét, từng cơn gió lạnh không ngừng từ sâu bên trong núi tiến ra, thổi mạnh về phía cầu đá.
Giang Nam chỉ cảm thấy gió đập mạnh vào mặt khiến cho dải băng buộc đầu của hắn tung bay phất phới, từ trong gió có thể dễ dàng ngửi thấy một mùi hôi thối rất đặc trưng.
"Cuối cùng cũng có một con mò tới."
Hắn đứng bên cạnh cầu đá, mắt nhìn chằm chằm về phía đối diện, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh từ khi nào không biết.
"Trận đấu đánh dấu bước chân đầu tiên trên con đường võ đạo…" Trong lòng Giang Nam không khỏi cảm thấy phấn khích, hắn cúi đầu nhìn đôi tay mình, miệng lẩm bẩm.
"Phì phò, phì phò.." Nguồn tại ện FULL
Tiếng hít thở nặng nề truyền ra từ trong rừng, trong lòng Giang Nam cũng bắt đầu căng thẳng, chỉ thấy một cái bóng cực kỳ to lớn từ cánh rừng phía sau miếu sơn thần hiện ra, từng bước từng bước tiến về chiếc cầu đá trên dòng Dương Xuyên.
Đây là một con gấu chó cao tới hơn hai trượng, cực kỳ to lớn, trong tay nó không biết kiếm được ở đâu một thanh trãm mã đao, lưỡi đao bị mẻ, răng cưa lỡm chỡm.
Vốn các loài gấu đều ngủ đông, chỉ có những con có thể tu luyện mới vẫn sinh hoạt như bình thường.
Con gấu chó này hiển nhiên là một trong số đó, nó vốn nghỉ ngơi ở phái sau tòa miếu sơn thần tan hoang kia, nhưng nhận ra được dương khí nồng đậm trên người Giang Nam, nó liền lập tức mò ra kiếm ăn.
Đôi mắt con gấu chó đỏ hồng như máu, từng sợi yêu khí mỏng manh tràn ra từ thân nó. Đây là lần đầu tiên Giang Nam chứng kiến một con gấu chó vĩ đại như thế, hẳn con hàng này thuộc dạng con lai, biến dị, sau tu luyện thành yêu, thậm chí học được cách sử dụng binh khí.
"Đông."
Nó bước từng bước rời khỏi khu rừng, tiến tới cầu đá, mỗi một bước chân đều khiến cho cầu đá run rẩy từng hồi.
Đây quả thật là một con yêu thú đáng sợ, nhìn qua đủ biết trâu bò, nhìn Giang Nam đứng ở đối diện, từ cổ họng nó phát ra một âm thanh trầm muộn. Nó đột nhiên nhích người gào rú vọt về phía Giang Nam, trảm mã đao trong tay quét xuống mặt cầu không ngừng làm tóe lên tia lửa.
Lúc còn cách Giang Nam khoảng ba trượng, tốc độ con gấu chó bỗng nhanh hơn, trãm mã đao tóe lửa không ngừng, sau đó là một tia sáng trắng như tuyết hiện lên, bổ mạnh xuống Giang Nam.
"Thật là nhanh."
Giang Nam chỉ thấy một tia sáng lóe lên, trãm mã đao đã xuất hiện trước mặt, hắn cơ bản không thể né tránh, con gấu chó này vậy mà biểu hiện như một vị cao thủ thư pháp vung bút viết chữ, không có chút nào dư thừa, cực kỳ đơn giản, trực tiếp, một đao liền quyết định sống chết.
Loại chiêu thức đơn giản, trực tiếp như thế này dường như càng bá đạo hơn nhiều so với mấy thứ công pháp như là Hóa Huyết Thần Công.
"Đại Giang Bạn Triều Sinh!"
Một âm thanh như sóng cuộn vang lên, tựa như kinh đào liệt ngạn, trường giang đại lãng, chân khí Giang Nam lúc này bắt đầu khởi động, thúc dục Giang Nguyệt Phá Lãng quyết tới mức tận cùng, âm thanh sóng vỗ liên tục từ hai tay hắn vang lên, chưởng ảnh liên tục đánh về phía con gấu chó.
Xuy!
Tuy nhiên một chiêu Đại Giang Bạn Triều Sinh cũng không thể ngăn cản một chiêu kia của con gấu chó, trãm mả đao chỉ hơi dừng lại, sau đó ánh đạo lại tiếp tục sáng ngời tựa như một trận sóng to gió lớn ập thẳng xuống Giang Nam.
Trong đầu GIang Nam lúc này trống rỗng, không một chú suy nghĩ, không một chút vội vàng, khắp người chỉ tồn tại duy nhất chiến ý hừng hực như lửa, hắn vẫn ra sức thi triển Đại Giang Bạn Triều Sinh, ý định lấy nhu thắng cương. Chân khí của hắn như dòng nước hiền hòa, từng bước từng bước rửa đi lực lượng cương mãnh, bá đạo trong một chiêu kia.
Dưới sóng vỗ rì rào, thanh trảm mã đao sứt mẻ kia đột nhiên vỡ thành từng mảnh, cán thanh đao vì không chịu nổi sức mạnh của Giang Nam và con gấu chó mà bị vỡ nát tại chỗ.
"Long Hổ Tượng Lực"
Một chiêu đánh nát trãm mã đao, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi một chiêu quyết tử của con gấu chó, thân hình của hắn lúc này nhẹ nhàng di động, vọt về phía con yêu thú.
Mỗi một bước chân của hắn đều khiến cho mặt đất run rẩy, thanh thế còn kinh khủng hơn so với khi con gấu chó kia ló mặt, nếu chỉ nghe âm thanh mà không nhìn tận mắt, chắc chắn ai cũng tin rằng thứ đang tiến tới chính là một coi voi khổng lồ chứ không phải là một tên nít ranh mới chỉ mười bốn tuổi.
"Thần Tượng Đạp Sơn!"