Truyện tranh >> Đào Thoát >>Chương 65

Đào Thoát - Chương 65


“Bảo bối, tôi không giúp gì được cô, bởi vì…cô khiến tôi rất tức giận.” đôi mắt tà mị của Nạp Lan Luật chuyển lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Lam Tĩnh Nghi, đôi môi mấp máy.

“Cô sẽ phải trả cái giá rất đắt, Lam Tĩnh Nghi, để xem sau này cô có dám rẽ sang hướng khác hay không.” Nạp Lan Địch cũng nhìn mặt Lam Tĩnh Nghi, lời nói băng lãnh như một câu thần chú ma quỷ.

Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trong xe, được Nạp Lan Địch vừa lái xe vừa ôm trong lòng. Thấy cô tỉnh lại, cậu quay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ như thần Apollo vẫn lạnh lẽo như vậy. Nụ cười của cậu không hề đạt tới đáy mắt. Sau nụ cười như hoa đó là sự tà ác, mị hoặc và cả độc dược.

Nạp Lan Luật ngồi phía sau, mái tóc dài màu vàng óng mượt như tơ, khuôn mặt tinh xảo như yêu nghiệt tản ra ánh sáng như thiên sứ, đôi mắt âm nhu nhìn chằm chằm Lam Tĩnh Nghi trong lòng người đàn ông phía trước.

Xe dừng lại trong một bãi đậu xe khổng lồ. Nạp Lan Luật mở cửa xe, ôm Lam Tĩnh Nghi xuống.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Lam Tĩnh Nghi không hề biết được mình đang ở đâu.

Nạp Lan Luật nở nụ cười tà, “Tôi và Địch đưa cô đến một nơi chơi rất vui, cam đoan cô sẽ chơi đến nghiện.” Nhìn nụ cười nơi khóe môi cậu, Lam Tĩnh Nghi không rét mà run.

“Đi thôi.” Nạp Lan Địch nhấc cánh tay dài lên, ôm cô vào lòng, Nạp Lan Luật nhún nhún vai, cùng đi về phía trước.

Cô thấy không được tự nhiên, vừa khẽ cử động thì thấy mình chỉ mặc một bộ váy bằng lụa đen mỏng, không mặc gì bên trong. Mặt cô nóng lên, có dự cảm không lành nhưng không biết bọn họ muốn làm gì nên chỉ có thể theo sát bước chân Nạp Lan Địch.

Bọn họ bước vào một con đường lớn trong một cái siêu thị lớn. Con đường dài mà hẹp, chỉ có thể để hai người đi qua. Lam Tĩnh Nghi tưởng họ đưa cô đi siêu thị mua đồ thì Nạp Lan Địch đã đứng trước một bức tường màu đen.

Trên vách tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, Nạp Lan Địch đưa cô bước vào, tường khép lại lặng yên không tiếng động.

Đây chỉ là một cái siêu thị bình thường, không ai nghĩ rằng trong đó có một con đường và một cánh cửa khác. Bên trong vẫn là một con đường dài. Bước chân của cô hơi do dự. Cô không biết mình sắp gặp phải điều gì, bọn họ đưa cô đến đâu.

Sau này cô mới biết nơi này có tên là “Tàng Hành”, là nơi Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch thường đến vui chơi. Ở đây có đánh bạc, kỹ viện. Không hề khoa trương chút nào khi nói đây là nơi dâm loạn vô cùng lớn dưới mặt đất, là nơi dành cho những vị công tử nhà giàu tiêu tiền.

Trước mắt rất sáng sủa. Đây là một phòng khách, trên sopha trong phòng có một người trung niên mập mạp đang ngồi. Lam Tĩnh Nghi nhìn thấy hắn là đã ghét ngay. Người đàn ông này vô cùng xấu xí, từ mắt trái đến khóe miệng bên phải của hắn có một vết sẹo rất đáng sợ.

Thấy hai anh em Nạp Lan, người đàn ông mặt sẹo vội vàng đứng dậy, trên khuôn mặt béo núc ních là ý cười, “Ái chà, hai vị lão đại tới. Đã lâu hai vị không hạ cố, thuộc hạ thấy hơi lo lắng. Cuối cùng hôm nay được thấy hai vị rồi.”

“Lời lãi dạo này thế nào?” Nạp Lan Địch lạnh nhạt hỏi.

“Nhờ phúc của lão đại, tất cả đều rất tốt. Tôi có hai món hàng mới, chờ hai vị lão đại tới thử.”

“Anh làm thế khiến chúng tôi giảm thọ đấy.” Nạp Lan Luật nhíu mày, nói.

“Lão đại, đừng làm tôi tổn thọ.” Người đàn ông mặt sẹo lau mồ hôi trên mắt, liếc đôi mắt lé nhìn Lam Tĩnh Nghi.

Đôi mắt nhỏ sáng lên, hắn không kiêng nể gì cả mà nói, “Lão đại kiếm con bé này ở đâu ra thế? Thật mẫn cảm nha.” Hắn nghĩ rằng Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật sẽ tán gẫu với mình vài câu, rồi thưởng cho mình con bé này để hưởng thụ.

Nạp Lan Địch nheo mắt lại. Đây là dấu hiệu cho thấy cậu mất hứng, thế nhưng người đàn ông mặt sẹo quá ngu ngốc. Đôi mày Nạp Lan Luật cũng nhướng lên.

Lam Tĩnh Nghi trốn sau lưng Nạp Lan Địch nhưng vẫn không thoát khỏi người đàn ông khiến người ta buồn nôn kia.

Người đàn ông mặt sẹo hạ giọng: “Lão đại, loại như con bé này rất hiếm. Bình thường con gái có dung mạo thế này đều đặc biệt chặt. Dù có hơn nghìn người đàn ông thì vẫn chặt như xử nữ. Khi nào hai vị lão đại chơi chán thì hãy cho tôi để tôi có thể nếm thử nhé.”

Lam Tĩnh Nghi nhíu mày đầy căm giận, mặt Nạp Lan Địch căng cứng, Nạp Lan Luật thì dựa vào quầy bar, khuôn mặt âm nhu không có gì khác thường nhưng đôi mắt tà mị lại ánh lên sự tàn độc.

Nạp Lan Địch cười khẽ, giọng nói lạnh như băng, “Được, chừng nào chúng tôi chơi chán thì sẽ thưởng cô ấy cho anh.” Dứt lời, cậu quét ánh mắt sang Lam Tĩnh Nghi, rất hài lòng khi thấy khuôn mặt cô tái nhợt.

“Cám ơn lão đại, cám ơn lão đại.”

Nạp Lan Luật ngẩng mặt, khóe mắt chân mày đều là ý cười nghiêng nước nghiêng thành, “Bán mở hàng đầu năm này, anh thấy khi nào thì tôi và Địch sẽ chơi chán?”

“Này…” Bán mở hàng đầu năm lén nhìn Nạp Lan Địch rồi lại nhìn Nạp Lan Luật.

Nạp Lan Luật ngoắc tay, nụ cười càng thêm ma mị, “Lại đây, tôi nói cho anh biết.”

Bán mở hàng đầu năm dường như bị mê muội, từ từ lại gần.

“Ba”, Lam Tĩnh Nghi nhìn thấy Bán mở hàng đầu năm ngã xuống đất, trên mặt in dấu bàn tay đo đỏ, khóe miệng chảy máu. Một người khỏe mạnh như thế mà bị một tát trở nên chật vật như vậy, có thể thấy được uy lực của cái tát kia.

“Người phụ nữ của chúng tôi mà cũng dám mơ tưởng à? Nhìn cho cẩn thận không thôi đôi mắt anh không còn trên mặt đâu.” Nạp Lan Luật phủi phủi tay, nhẹ nhàng mà nói.

Bán mở hàng đầu năm bò dậy, liên tục dập đầu: “Là mắt tôi kém, không thấy rõ, xin lão đại tha thứ cho tôi.”

Lam Tĩnh Nghi giật mình nhìn tình cảnh trước mắt. Người đàn ông có khuôn mặt hung ác, cao lớn thô kệch, nhìn mà phát buồn nôn kia lại sợ Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch như vậy, có thể thấy thân phận của hai người rất cao.

“Đứng lên, lần sau còn dám nói bậy thì cẩn thận cái đầu của anh đấy.” Nạp Lan Địch ra dấu cầm súng, ôm Lam Tĩnh Nghi vào trong.

Bán mở hàng đầu năm cất giọng, “Mau hầu hạ hai vị lão đại vào phòng lớn trên lầu hai.” Mấy nhân viên phục vụ vội vàng theo sau. Đi qua phòng khách rộng lớn xa hoa ở lầu một, bọn họ vào thang máy riêng lên thẳng ghế lô ở lầu hai.

Hơi thở ấm áp của Nạp Lan Địch phả bên tai cô, “Bán mở hàng đầu năm nói đúng không?”

“Hả?” Lam Tĩnh Nghi không phản ứng kịp.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt tà ác của Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật lướt xuống phía dưới người cô. Ánh mắt trần trụi của họ như muốn lột váy cô ra vậy.

“Cậu nói gì thế!” Lam Tĩnh Nghi tức giận mà nói.

Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật nhìn nhau, nụ cười tà ác thoảng trên môi họ.

Ghế lô được thiết kế như tổ chim, tuy nhỏ nhưng rất xa hoa. Trên đất trải thảm lông sày, trên bàn dài bày loại rượu ngoại cao cấp cùng với những cái ly thủy tinh tinh xảo. Điều khiến Lam Tĩnh Nghi giật mình chính là ghế lô được thiết kế trong suốt như được làm bằng thủy tinh vậy.

Nhìn từ ngoài vào thì họ giống như đang ở trong một cái đèn lồng bằng thủy tinh trong suốt. Từ chỗ của cô có thể thấy được vô số chiếc đèn lồng thủy tinh, tựa như sao sa trên trời vậy.

Có thể thấy được có người đang cử động trong từng chiếc đèn lồng. Từng tiếng rên rỉ và tiếng giao hoan vang lên bên tai như có như không khiến hô hấp người ta trở nên dồn dập, mặt đỏ tim đập.

Lòng Lam Tĩnh Nghi đột nhiên thấy căng thẳng, cô đứng lên, “Tôi không thích chỗ này. Chúng ta đi chỗ khác được không?”

Nạp Lan Địch nhấp rượu, nghiền ngẫm nhìn cô. Nạp Lan Luật cười, “Bảo bối, ở đây không tốt à? Còn chưa bắt đầu chơi mà, sao đã nói không thích?”, cậu nháy mắt với Nạp Lan Địch.

Nạp Lan Địch cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn, nhấn một cái. Đột nhiên có một cái đèn lồng tiến tới gần họ, có thể nhìn rõ từng người trong đó.

Lam Tĩnh Nghi giật mình, che miệng lại.

Trong cái đèn lồng trong suốt đó là hình ảnh giao hoan đầy dâm dục. Bên trong có mười người đàn ông cao to uy mãnh không mảnh vải che thân, cự vật dưới thân như một con rồng đen hung ác. Giữa bọ họ có một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn. Cô gái đang trong tư thế quỳ phục trên đất đầy nhục nhã, mỗi một cái động trên cơ thể cô đều có phân thân nam tính.

Những người đàn ông này đang cưỡng dâm cô, cô rên rỉ như một chú chó hoang vừa như sung sướng, vừa như thống khổ. Lúc này, phân thân của một người đàn ông da đen đang giữ lấy hoa huyệt của cô, những người đàn ông khác thì xoa nắn đôi nhũ phong và thân thể cô, chờ đi vào. Một người đàn ông người châu Á cao lớn đang đứng trước mặt cô, nhét phân thân thật lớn vào miệng cô.

Khuôn mặt vặn vẹo vì bị tình dục giày vò của cô gái khiến Lam Tĩnh Nghi giật mình.

“Kiều Bối Nhi…” Cô chấn động, rồi đau lòng. Sao Kiều Bối Nhi lại ở đây…Còn… Sắc mặt cô tái nhợt, nôn khan từng đợt.

Đào Thoát - Chương 65