Truyện tranh >> Đào Thoát >>Chương 54

Đào Thoát - Chương 54


“Cốc, cốc” âm thanh gõ cữa nhẹ nhàng vang lên, bên ngoài truyền ra giọng nói của Hàn Phong , “Tĩnh Nghi, em có ở bên trong không?”

Sắc mặt Lam Tĩnh Nghi đột nhiên tái nhợt, cô bây giờ quần áo xốc xếch, làn váy bị kéo lên bên hông, hạ thể thì lõa lồ, áo lót cũng bị kéo xuống dưới thắt lưng , hai khỏa vú đang bị chàng trai đùa bỡn, trong đó một viên còn ở trong miệng chàng trai, mà bây giờ cô còn đang dùng tư thế đáng xấu hổ ngồi giữa đùi hắn, nơi riêng tư của hai người dán chặt vào nhau, dục vật chàng trai thì đang tràn ngập trong hoa kính cô, không ngừng mở rộng lãnh địa của nó, khiêu chiến giới hạn của cô , nếu như loại tình cảnh này bị người ngoài nhìn thấy, thà rằng để cô chết đi còn hơn.

Lúc này đầu chàng trai đang chôn ở ngực của cô, cắn mút hai bầu vú, hắn rời miệng khỏi nụ hoa đỏ tươi cứng rắn của cô, “Trả lời hắn “

Lam Tĩnh Nghi trừng lớn mắt, trong đôi mắt tất cả đều là kinh hoảng.

“Trả lời hắn, nhanh lên một chút” hai ngón tay hắn nắm lấy nhũ tiêm kéo về phía trước, Lam Tĩnh Nghi cắn chặt môi, sợ hãi mình phát ra âm thanh rên rỉ.

“Tĩnh Nghi…” Hàn Phong vẫn đang gõ cửa.

“Nhanh lên một chút trả lời hắn” con ngươi hắn chợt lóe, ánh mắt đen tối chống lại ánh mắt của cô.

“Vâng… Học trưởng…” Thanh âm của cô run run, bởi vì chàng trai còn đang chà đạp vú của cô.

“Sao lại khóa cửa, đã xảy ra chuyện gì à, Tĩnh Nghi?”

“Uhm…” Lam Tĩnh Nghi cắn chặt môi thừa thụ chàng trai đâm vào, lúc này hắn đột nhiên hung mãnh bắt đầu ở trong cơ thể cô trừu cắm, cô cầm lấy cánh tay của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt, thân thể tuyết trắng ở trong ngực hắn đong đưa, hai bầu vú trắng nõn trước ngực cô như hai con thỏ nhỏ cấp tốc nhảy về phí trước.

“Ngô ~~~~~~~~ ngô ~~~~~~~~ ngô ~~~~~~~~” môi của cô cơ hồ bị chính cô phá nát, hắn mỗi lần thẳng tiến đều xen vào thật sâu trong tử cung, làm cho thân thể cô tràn ngập đau đớn run sợ.

“Bây giờ trả lời hắn, trả lời học trưởng thân ái của cô đi” chàng trai điên cuồng bỗng nhiên đâm mạnh vào, thở hổn hển nói.

“Ân ~~~~~~~~~ ân ~~~~~~~~~~ “

“Trả lời nhanh lên” chàng trai cuồng bạo thẳng tiến, một bên nhéo lấy nụ hoa của cô, một bàn tay to khác xoa bóp bầu vú non mềm.

“Ngô ~~~~” cô lắc đầu, cô không có cách nào mở miệng, cô chỉ có thể cắn chặt môi để kìm nén xúc động muốn thét chói tai do hắn mỗi lần tấn công tạo ra khoái cảm.

Tiếng đập cửa rốt cuộc cũng dừng lại, chàng trai đem tinh dịch phun trong tiểu huyệt của cô. Cánh hoa của cô khép mở liên tục bị phun tràn đầy tinh dịch, chảy xuống dưới đùi, dính vào trên quần hắn.

Chàng trai giúp cô chỉnh sửa lại quần áo, mới từ trong cơ thể cô rút ra.

“Liếm sạch cho tôi” hắn đem vật thô lớn của mình để ngang trước mắt của cô, nam căn màu tím đậm dính ướt dịch nhầy.

“Không được…” Cô xoay đầu đi.

“Nhanh lên, nghe lời nào” chàng trai xoay mặt cô qua, đặt nam căn bên cạnh môi cô, nhìn cô run run vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm lấy dương vật thô cứng của hắn.

Cái lưỡi phấn nộn cùng với cự long thô to tạo nên cảm giác tương phản, hắn động thân một cái, cự vật cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

“Ngô… Ngô…” Cô nghiêng đầu né tránh, khoang miệng của cô quá nhỏ mà hắn lại quá to, chỉ cắm vào phân nửa liền mắc lại, hắn cố định đầu cô, hung hăng động thân lần nữa, dương vật đâm thẳng vào yết hầu của cô.

“Ngô…” miệng Lam Tĩnh Nghi bị mở rộng hết mức, trong cổ họng là dương cụ nóng bỏng của chàng trai kia đang trượt qua lại, miệng mở lớn làm cô thấy đau.

Chàng trai chậm rãi rút ra, dương vật cùng bốn vách tường trong khoang miệng ma sát , mang đến cho hắn một cỗ hưng phấn, hắn cố gắng khống chế dục vọng muốn tiếp tục thẳng tiến giữ lấy cô , đem chính mình hoàn toàn rút ra.

Lam Tĩnh Nghi trên lưỡi và trên môi dính đầy ái dịch cùng tinh dịch dính dính màu trắng, cô chật vật ho khan, chàng trai lại giật lại đùi cô, chôn mặt vào đó.

“Buông ra, đừng a…”

Động tác dâm mỹ của hắn làm cho cô cảm thấy xấu hổ, hai má trướng lên đỏ bừng.

“Tôi giúp cô lau sạch” chàng trai nắm lấy mông cô, đem toàn bộ nơi tư mật ngâm vào trong miệng, hung hăng mút.

“Ân ~~~~~~~ a ~~~~~~~~~ ân ~~~~~~~~~” sau kích tình nơi đó trở nên dị thường mẫn cảm, chỉ thoáng đụng chạm cũng làm cho cô không thể chịu đựng được run rẩy, huống chi chàng trai còn dâm tà dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm mút nó, toàn thân Lam Tĩnh Nghi run run, dâm thủy lại ào ào chảy ra, chảy vào miệng của chàng trai.

Hắn giúp cô mặc quần lót, kéo cô qua hung hăng hôn lên môi của cô. Ngay lúc cô sắp hít thở không thông hắn mới buông cô ra, kéo cửa ra đi ra ngoài.

Ngoài cửa Hàn Phong vẫn đang đứng đó, anh cũng không có rời đi, nhìn thấy Lam Tứ, trong mắt anh tràn ngập đau xót, ánh mắt Lam Tứ cùng anh giằng co, mấy giây sau, chàng trai đạm mạc lễ phép gật đầu rời đi.

Gò má Lam Tĩnh Nghi nóng như lửa, cô không có cách nào đối mặt với Hàn Phong, cô cầm lấy giáo án trên bàn vội vã đi ra ngoài .

“Xin lỗi, học trưởng…” lúc cô đi qua bên cạnh anh, nhẹ giọng nói.

Lời của cô làm cho thân thể anh cứng ngắc , tiếng bước chân đã xa, Hàn Phong cụt hứng tựa lưng trên cửa.

Cô cùng Lam Tứ… Anh thực sự nằm mơ cũng không thể ngờ…

Sau khi tan học, Tiêu Anh vô tình đi ra trường học, phía sau có một cánh tay vỗ vỗ cô .

“Này, làm gì lại có vẻ mặt như chồng chết vậy, đi thôi mình dẫn cậu đến một chõ tốt” Kiều Bối Nhi chớp mắt kéo Tiêu Anh đi.

“Đừng để ý tới mình” Tiêu Anh bỏ qua cô tiếp tục đi về phía trước.

“Cậu có chí khí một chút có được không, Lam Tứ kia một con mắt cũng không thèm nhìn cậu , cậu còn muốn sống muốn chết vì hắn , trong mắt hắn chỉ có người phụ nữ kia, trước đây lúc mình trốn học, cô đến vũ trường tìm mình kéo mình trở về đọc sách, có một lần còn thay mình chịu đòn, mình thực sự bị cô làm cho cảm động, bạn học trong lớp cũng bị cô dọa sợ , cho rằng cô là cô giáo tốt, thế nhưng không ngờ cô lại không biết xấu hổ như thế, quyến rũ nam sinh trẻ tuổi, hai anh em Nạp Lan bị cô mê hoặc không tính, cô còn nhúng tay cướp bạn trai của cậu… Thực sự là đáng ghét!”

Tiêu Anh che mặt, hai vai rung lên.

“Cậu khóc có ích lợi gì, ngu ngốc, người ta đều đã đoạt bạn trai cậu , cậu còn ngu ngốc giúp cô ta làm việc…”

Lam Tĩnh Nghi đi ra khỏi trường học, lững thững đi về phía trước, cô cúi đầu, tâm tình hết sức uể oải. Cô vẫn mơ ước có một cuộc sống yên lặng hạnh phúc, thế nhưng không biết vì cái gì bây giờ cô hình như lại rơi vào một vòng lẩn quẩn, đi như thế nào chạy ra sao cũng không thoát được.

Đi ra rất xa, đến khi di động vang lên, cô lấy ra nhìn nhìn, là điện thoại của Nạp Lan Địch, cô vẫy tay ngăn taxi, không nhận máy.

Cô không chú ý đến có một bóng dáng ở phía sau vươn tay ra kéo mình vào hàng cây rậm rạp bên đường, lúc muốn há mồm kêu, miệng đã bị một bàn tay to bịt kín

Cô bị ném trên bãi đất trống giữa rừng cây, mấy người đàn ông cao to bao vây bốn phía xung quanh cô.

“Các người… muốn làm cái gì?” Cô sợ hãi hỏi.

“Quả thật cũng có chút xinh đẹp, các anh em có muốn cùng nhau tiến lên hay không?” Một người đàn ông trong đó nở nụ cười dâm đãng , mấy người đàn ông cao to khác cùng nhau di chuyển qua chỗ cô.

“Đừng… Đừng qua đây…” Lam Tĩnh Nghi lui về phía sau .

“Nhìn bộ dạng non nớt này, thượng cô ta nhất định rất đã nghiền” tên đàn ông cười hắc hắc tới gần cô, ngay lúc Lam Tĩnh Nghi tuyệt vọng, Lam Tứ xuất hiện.

Hắn bay lên đá mấy tên kia ngã lăn trên mặt đất, bọn kia thẹn quá hóa giận bò dậy hướng Lam Tứ bổ nhào tới.

“Lam Tứ, cẩn thận a…” Lam Tĩnh Nghi chờ đợi lo lắng kêu lên, “A ~~” một người đàn ông nhào qua kéo cô, xé áo cô ra.

Lam Tứ nghe thấy tiếng kêu của cô, bay lên đá người nọ ngã xuống, thế nhưng phía sau mấy người khác lại nhào vào tập kích.

“Lam Tứ…” Lam Tĩnh Nghi tiến lên ôm lấy chàng trai vừa ngã xuống đất, chàng trai đứng lên, lau máu trên miệng lại nhà vào cùng mấy người kia đánh nhau.

“A, Lam Tứ, chú ý bọn chúng có dao…” “Sát” một tiếng, lưỡi dao bén nhọn cắt rách áo sơ mi của Lam Tứ, trên mũi đao xẹt qua vết máu.

Lam Tĩnh Nghi che miệng lại, nước mắt không tự chủ được chảy ra.

“Tôi không sao” động tác Lam Tứ trở nên hung tàn, mấy lần đem mấy người cường tráng đá ngã úp trên mặt đất. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một mình, đánh lâu dài nhất định sẽ không trụ nổi.

Lam Tĩnh Nghi ngón tay run run mở ra ví da, lấy điện thoại di động ra, lật tới dãy số của Nạp Lan Địch, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho hắn .

“Tiểu bạch kiểm coi như mày may mắn, lần này tha cho mày, các anh em, đi!” Không biết ai hô một tiếng, mấy người đàn ông kia đột nhiên tan tác như ong vỡ tổ.

Lam Tĩnh Nghi cầm di động, trố mắt nhìn rừng cây nhỏ đột nhiên trống không. Lam Tứ chạy lên, nắm lấy tay cô, “Cô giáo cô không sao chứ, có bị thương không?”

“Không có việc gì” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, nhìn thấy trên vết thương cánh tay hắn đang chảy máu, cô yêu thương nhìn hắn, “Cậu bị thương…”

“Tôi không sao, chỉ cần cô giáo không bị thương là được rồi, dám có ý động đến cô giáo, tôi nhất định sẽ không tha cho bọn chúng “

“Còn nói không sao” Lam Tĩnh Nghi chảy nước mắt, xé một bên váy băng lấy vết thương trên cánh tay hắn, ngón tay cô run run giúp hắn quấn lại băng vải.

Lam Tứ kéo cô qua, đem đầu cô ôm vào trong ngực, “Tôi thực sự không sao, tại sao cô giáo lại muốn khóc chứ, nhìn cô khóc trái tim tôi đều đau đớn… Cô giáo khóc vì tôi sao, tôi thà rằng toàn thân đầy vết thương cũng không muốn cô rơi một giọt nước mắt…”

Thân thể Lam Tĩnh Nghi mới đầu cứng ngắc , về sau tay cô chậm rãi vòng qua ôm lấy thắt lưng của chàng trai, mặt dính sát vào lồng ngực hắn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Chàng trai này, làm tổn thương cô, nhưng lại yêu cô như vậy. Yêu vốn như con dao hai lưỡi, lòng cô trở nên mềm mại…

“Thiếu gia, thiếu gia, tiểu thư đã trở về…” Trần mẹ vội vã chạy vào thông báo, Nạp Lan Địch ngồi dậy, con ngươi đen rơi nhìn chằm chằm vào mặt đất.

Nạp Lan Luật thì mở cửa chạy ra ngoài.

Lam Tĩnh Nghi mặc một chiếc váy liền màu lam đi tới, chiếc váy kia rất hợp với cô, làm cho cô thoạt nhìn giống như công chúa.

“Luật, tôi mới mua một chiếc váy mới, nhìn đẹp không?” Cô cười vui vẻ hỏi Nạp Lan Luật.

Trên mặt Nạp Lan Luật xuất hiện biểu tình quái dị, không hiểu ra sao nhìn cô. Bọn họ mở cho cô rất nhiều tài khoản, thế nhưng người phụ nữ này cho tới bây giờ chưa bao giờ dùng đến tiền của bọn họ, tất cả đồ dùng của cô đều do hắn và Địch một tay chuẩn bị, bọn họ từng một lần hoài nghi cô gái ngu ngốc không biết mua sắm.

Thế nhưng hôm nay người phụ nữ này vừa vào cửa liền mang theo nụ cười sáng lạn, trang điểm xinh đẹp ở trước mặt hắn khoe cô vừa mới mua một chiếc váy mới? Mà lạ hơn là cô chưa bao giờ chủ động cười với hắn, hơn nữa còn là nụ cười sáng lạn như thế, giống như ánh mặt trời quý giá giữa mùa đông giá rét.

“Rất đẹp, là cô mua?” Hắn nghiêng đầu hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã sớm nhìn thấy nó, nhưng vẫn không mua, hôm nay sau khi tan học đột nhiên tâm huyết dâng trào liền đi mua nó “

“Ân” Nạp Lan Luật nhún nhún vai, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm cô.

“Ngay cả điện thoại cũng không tiếp chính là để đi mua cái này sao?” từ nãy giờ vẫn không nói chuyện ,Nạp Lan Địch đột nhiên mở miệng nói, hiển nhiên hắn có chút không vui.

“A… Điện thoại?” Lam Tĩnh Nghi trừng to mắt kinh ngạc, cô vội vội vàng vàng lấy di động ra, “Tôi không có nghe thấy, có lẽ là lúc đó đang ở phòng thử quần áo đi, túi xách nhét bên ngoài quầy, xin lỗi, cậu không phải là tức giận chứ?” Cô khẩn trương hề hề nhìn Nạp Lan Địch.

Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm cô, cũng không nói gì.

Lam Tĩnh Nghi cố gắng duy trì tươi cười, trong lòng lại nhảy thùm thụp, từ lúc nào thì cô lại học được nói dối để bạo vệ chính mình ?

“Qua đây, tôi nhìn xem” hắn gọi cô.

Cô chậm rãi đi tới, Nạp Lan Địch vươn ngón tay xoa gò má của cô.

“A” cô kêu nhỏ, tay hắn dưng lại trên cằm cô. Nạp Lan Địch hỏi, “Ở đây làm sao vậy ?” ánh mắt hắn hoài nghi.

“Có thể là lúc thay quần áo không cẩn thận bị thương ” Lam Tĩnh Nghi đáng thương nói. Nạp Lan Địch dùng ngón tay nhẹ vỗ về vết thương của cô, trong mắt chậm rãi mềm nhũn ra.

“Tôi đi lấy thuốc, tiểu ngu ngốc này, mua quần áo cũng để bị thương” Nạp Lan Luật vẫn ôm cánh tay nhìn cô, bây giờ nhìn thấy cô bị thương, hắn lập tức oán trách đi lấy hộp thuốc.

“Vì sao lai mua màu lam , cô thích?” ngón tay Nạp Lan Địch rời khỏi vết thương của cô lại dừng trên da thịt cô vuốt ve.

“Bởi vì nó và tên tôi đều có chữ lam, vì thế tôi mua màu lam” cô nói, câu nói rất cẩn thận.

Chàng trai mím môi nhìn cô, người phụ nữ này hôm nay thật sự rất kỳ quái, thế nhưng không hiểu vì sao hắn có chút thinh thích nhìn cô tươi cười.

Đào Thoát - Chương 54