Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé? - Chương 7

Sân thể dục nói lớn không lớn, Long Ngọ rất nhanh đã nhìn thấy Thi Sơn Thanh. Cậu mang theo đồ ăn sáng đứng ở đó, giống dáng vẻ nam sinh đang đợi bạn gái mình mà Long Ngọ đã từng thấy trước đây.

Long Ngọ vô thức nhìn xung quanh, không hề thấy có những nữ sinh khác. Chắc là chưa đến, cô nghĩ thế.

Lúc chạy ngang qua Thi Sơn Thanh, Long Ngọ có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không đến chào hỏi Thi Sơn Thanh. Tuy rằng mọi người đều là bạn học, nhưng Long Ngọ cũng biết, dường như nữ sinh có vẻ rất để ý việc bạn trai mình nói chuyện với nữ sinh khác, huống hồ là kiểu bạn trai như Thi Sơn Thanh.

Vẫn không nên nói chuyện thì tốt hơn. Long Ngọ mắt nhìn thẳng chạy ngang qua, lặng lẽ nghĩ trong lòng: Nếu là cô, có lẽ cũng không hy vọng nhìn thấy Thi Sơn Thanh nói chuyện với nữ sinh khác.

“…” Vào giờ phút này, Thi Sơn Thanh cảm thấy mình giống y thằng ngốc vậy. Cậu vốn đang nghĩ nếu hai người mượn cơ hội này để làm tiêu tan hiềm khích lúc trước cũng đươc. Cậu cũng không phải kiểu người lòng dạ hẹp hòi, vì dù sao mọi người cũng là bạn học.

Giờ thì hay rồi, cậu xem cô là bạn học. Còn cô, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cậu!

“Này!” Mặt Thi Sơn Thanh căng thật căng, nhịn không được mà gọi người đang chạy phía trước lại.

Long Ngọ kinh ngạc quay đầu: “Gọi tôi hả?”

Long Ngọ mang nặng chạy bộ nhưng hô hấp không hề rối loạn. Nhưng không biết vì sao, lúc quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đẹp của Thi Sơn Thanh, trái tim cô bỗng đập thật nhanh.

Có lẽ là dừng quá đột ngột, Long Ngọ giải thích về sự bất thương này như vậy.

Thi Sơn Thanh sửng sốt. Cậu gọi cô lại, sau đó thì sao? Cũng không thể nói: Cô không để ý đến tôi, nên tôi không vui được.

“Cậu… Ăn sáng chưa?” Thi Sơn Thanh nhấc đồ ăn sáng trong tay lên rồi nói.

“Hả?” Long Ngọ không hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Còn chưa ăn.”

“Ừ, cái này tôi ăn không vô, mà vứt đi thì phí. Cậu muốn ăn không?” Thi Sơn Thanh cũng không biết mình đang nói gì nữa, vừa nói xong đã thấy hối hận rồi.

Người bình thường còn không ăn đồ thừa của người khác, huống chi… Huống chi bọn họ vẫn chỉ là quan hệ bạn học bình thường.

“Thế thì…” Long Ngọ đi lên phía trước hai bước, sau đó nhận lấy đồ ăn, “Cảm ơn.”

Đây cũng là một trong những thói quen trong quân đội: Không được lãng phí.

Thi Sơn Thanh cảm thấy mặt mình hơi khô, ánh mắt cũng nhìn lung tung bốn phía. Cô, sao cô có thể dễ dàng nhận đồ của người khác như vậy, chẳng có sự rụt rè của nữ sinh gì cả.

Đồ ăn trong tay vẫn còn nóng hổi. Long Ngọ dứt khoát không chạy nữa, mà mở túi ra bắt đầu ăn.

“Cảm ơn, ăn ngon lắm.” Long Ngọ cười, nói với Thi Sơn Thanh.



Thi Sơn Thanh nghiêng đầu qua một bên, không lên tiếng. Rõ ràng trước đó cậu còn giận vì Long Ngọ giả vờ không nhìn thấy cậu. Nhưng bây giờ cậu còn tự đưa đồ ăn sáng của mình cho cô, rõ ràng cậu ghét cô thế kia mà!

“Tôi vẫn nghĩ cậu luôn ghét tôi.”

Thi Sơn Thanh thấy đôi mắt luôn sắc bén của người đối diện bỗng thoáng qua ý cười nhàn nhạt thì ngây ngẩn cả người. Cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ?

“Ngay từ đầu cậu dường như đã không thích tôi lắm.” Long Ngọ hơi bất đắc dĩ nói.

Hầu kết của Thi Sơn Thanh giật giật, không nói nên lời.

“Nếu tôi không tốt chỗ nào, cậu có thể nói cho tôi biết mà.” Long Ngọ cũng không muốn bị cậu ghét. Từ lần đầu tiên gặp Thi Sơn Thanh, cô đã rất có cảm tình với cậu rồi.

Dáng người đẹp mắt, khí chất toàn thân sạch sẽ, giống như… một hoàng tử bé.


“Không đâu, cậu hiểu lầm rồi.” Thi Sơn Thanh bị người ta chọc thủng tâm sự thì hơi luống cuống, nói một cách nhạt nhẽo.

Đương nhiên Long Ngọ không thể tiếp tục nói về chuyện này. Cô giật giật những đường nét cứng ngắc trên khuôn mặt, cố gắng nở một nụ cười hiền hòa. Đáng tiếc, trời sinh cô đã không thích cười. Nụ cười kia chẳng những không hiền hòa, còn giống như đang cười nhạo vẻ nhợt nhạt và sự bất lực của Thi Sơn Thanh.

“Tôi đi trước đây.” Thi Sơn Thanh nhìn nụ cười có lệ của Long Ngọ thì lại mất hứng, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi.

“À.” Chờ Long Ngọ ở phía sau chậm chạp trả lời một câu, thì người đã đi thật xa rồi.

Cảm giác nóng hổi của đồ ăn trong tay, cũng làm lòng Long Ngọ thấy ấm áp. Thi Sơn Thanh, cậu ấy không chỉ xinh đẹp, mà tâm địa cũng tốt nữa. Lần sau cô cũng phải mua một phần ăn sáng trả lại cậu mới được, Long Ngọ nghĩ thầm.

Thi Sơn Thanh không biết Long Ngọ nghĩ gì, cậu chỉ không hiểu tại sao mình lại đưa đồ ăn sáng cho Long Ngọ ăn, nhưng lại nhận một bụng tức giận mà về.

Ghét cô thật, ghét cái người tên Long Ngọ kia quá!

Suốt một ngày, trong đầu Thi Sơn Thanh không ngừng lặp lại những lời này.

Phòng một người ở ký túc xá nhà bảy giống như phòng tiểu khu ở bên ngoài. Không gian cũng khá rộng, nên Thi Sơn Thanh đặt một cái máy chạy bộ trong phòng. Cậu thật sự không muốn đến phòng tập, vì trong đó vàng thau lẫn lộn, toàn mùi mồ hôi. Cho dù là phòng tập cao cấp thì cậu cũng chẳng muốn đến. Đầu tiên là không vượt được chướng ngại tâm lý.

Ở nhà, cậu có phòng tập của mình, nhưng bây giờ có thể đặt một máy chạy bộ ở trường đã không tệ lắm rồi. Ít nhất cũng không cần giống Long Ngọ kia, sáng sớm mùa đông còn phải chạy ra ngoài để rèn luyện.

Bình thường, một tuần Thi Sơn Thanh sẽ rèn luyện ba ngày. Thật ra cậu vẫn tương đối lười, nhưng không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên muốn chạy bộ.

Thay quần áo xong, Thi Sơn Thanh bắt đầu chạy bộ. Ưu điểm của cậu là sự trung hoà của cha mẹ cậu. Khuôn mặt đẹp nhưng đường nét anh tuấn. Trời sinh có làn da trắng nõn, nhưng lại không có vẻ nữ tính.

Không giống những cậu con trai khác chỉ mặc độc cái quần. Cho dù ở trong phòng mình, Thi Sơn Thanh cũng mặc nguyên bộ đồ tập thể dục. Chẳng qua, theo thời gian chạy bộ, khóa áo từ từ tuột xuống. Cổ áo hơi mở, liếc một cái là thấy xương quai xanh đẹp đẽ trơn bóng ngay.


Nếu có người ở đây, sẽ nhìn thấy từng giọt mồ hôi chảy theo xương quai xanh xuống, rơi vào trong cổ áo của người đàn ông.

Phương Nam không có hệ thống sưởi, Thi Sơn Thanh cũng không thích mùi của điều hòa. Cửa sổ lại mở hé, cho nên khi cậu thở ra thậm chí còn bốc lên khói trắng.

Bình thường cậu sẽ tháo khóa bình an đeo trên cổ xuống, đặt ở trên chiếc bàn bên trái. Lúc chạy bộ, Thi Sơn Thanh thường xuyên dùng ánh mắt để xác nhận. Nhưng cậu không hề hay biết, mỗi lần cậu nhìn khóa bình an có bao nhiêu tình cảm ấm áp trong đó. Chỉ cần một ánh mắt, nếu bị người ta nhìn thấy sợ là sẽ tan trong ánh mắt cậu.

Ninh Trừng vẫn còn năm nhất, nhiều môn nên phải di chuyển rất nhiều. Long Ngọ nhìn thời khoá biểu của cô ấy, thấy buổi chiều hai người đều trống tiết, nên dứt khoát đợi cô ấy tan học rồi cùng đi ăn cơm luôn.

Ninh Trừng tan học nhìn thấy Long Ngọ thì đương nhiên cũng vui mừng hết lớn, cứ nhảy nhảy nhót nhót trên đường. Long Ngọ đi ở phía sau, còn xách túi của Ninh Trừng trong tay nữa.

“Chị ơi, chị rất giống chị của em ấy!” Ninh Trừng xoay người, hai tay bắt thành cái loa rồi hét.

Ừ, em cũng giống chị của chị lắm. Long Ngọ nói thầm trong lòng.

“Thật đó!” Ninh Trừng nhảy đến trước mặt Long Ngọ, cười đến hai mắt cong cong. Cô ấy nói: “Trước đây chị của em cũng thế này nè, đi theo sau em giúp em xách túi. Lúc đó mọi người thường nói chị của em giống hệt bạn trai em.”

“Ừ.” Long Ngọ từ chối cho ý kiến.

“Nếu chị là con trai, em nhất định phải theo đuổi chị, để chị làm bạn trai của em.” Ninh Trừng chẳng chút xấu hổ, nói rất vui vẻ.

Long Ngọ liếc mắt nhìn cô ấy, sau đó mới nói: “Chị là nữ sinh.”

“Biết mà!” Ninh Trừng vươn tay khoác vào tay Long Ngọ.

Hai người nói chuyện ầm ĩ trên đường, hoặc là nói Ninh Trừng đơn phương đùa giỡn, cùng đi đến căn tin.


Theo thường lệ, Ninh Trừng sẽ phàn nàn về cơm và đồ ăn ở căn tin một lúc. Chẳng qua bị Long Ngọ chèn ép trong im lặng, cô ấy vẫn ăn sạch khay cơm. Ninh Trừng chỉ tham gia câu lạc bộ thanh niên tình nguyện, học xong lớp cơ bản là được. Long Ngọ xách theo túi của cô ấy, hai người cùng đi về ký túc xá.

Lần này vẫn bị bà dì chặn trước cửa, nhưng là Ninh Trừng bị chặn.

“Bạn học, dì đang muốn đi tìm con đây.” Bà dì cười cười, sau đó bảo Ninh Trừng đến phòng chủ nhiệm quản lý nội trú của trường.

“Đi thôi, chị đi với em.” Long Ngọ mang vẻ mặt lạnh lùng.

Ninh Trừng không hiểu ra sao, cô ấy mơ mơ màng màng đi theo Long Ngọ.

“Chị?”


“Chắc là chuyện chăn mền của em. Gần đây em có mâu thuẫn với ai không?” Long Ngọ đi đằng trước, sắc mặt không tốt lắm. Nếu là trước đây, gặp phải loại chuyện này cô sẽ chẳng để ý. Nhưng bây giờ cô đã biết, có đôi khi sự đố kị sẽ lấy mạng người ta.

Chẳng ai biết một người đố kị sẽ làm ra chuyện gì.

“Không có mà.” Ninh Trừng không phải đồ ngốc, nghe Long Ngọ hỏi vậy thì cũng hiểu ra.

Đây là lần đầu tiên cô ấy sống xa nhà, không có người nhà che chở sẽ không thấy thoải mái. Bình thường tuy rằng cô ấy có thân thiết với Long Ngọ, nhưng sẽ không gần gũi với mọi người. Những người có địa vị như bọn họ ít nhiều cũng phải có kiến thức cơ bản trong việc nhìn người.

“Lát nữa sẽ biết.” Long Ngọ dừng bước để chờ Ninh Trừng theo kịp. Nếu bà dì đã bảo các cô đến phòng chủ nhiệm, hẳn là đã phát hiện ra gì đó.

Cửa phòng đóng chặt, chắc bên trong đang mở điều hòa. Ninh Trừng giơ tay gõ cửa, chờ người bên trong nói “Mời vào” thì mới đẩy cửa bước vào. Long Ngọ thấy Ninh Trừng ưỡn lưng thẳng tắp, đi đầu, thì đáy mắt bỗng có ý cười thoáng qua.

Chủ nhiệm Dương ngẩng đầu nhìn người đến, sau đó nâng gọng kính cười híp mắt nói: “Bạn học Ninh Trừng đúng không? Lại đây nào.”

Ninh Trừng bước lên vài bước, cuối cùng vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn Long Ngọ. Cô ấy thấy Long Ngọ gật đầu, mới đi đến trước mặt chủ nhiệm Dương.

“Là thế này, các thầy cô đã kiểm tra hết camera xung quanh. Thật ra chăn của bạn học Ninh Trừng đã bị người khác lấy rồi vứt đi. Các thầy cô rất quan tâm đến vấn đề này, chắc chắn sẽ không nhân nhượng những người như thế. Hơn nữa, vấn đề sức khỏe và tâm lý của sinh viên luôn là vấn đề nhà trường rất xem trọng. Các thầy cô sẽ nhân cơ hội này thành lập một lớp hướng dẫn tâm lý.” Chủ nhiệm Dương nói một cách nghiêm túc.

Ông ấy mở video trong máy tính lên, liền thấy rõ có hai nữ sinh nhân lúc người khác không chú ý đã ôm chăn của Ninh Trừng đi.

“Trò biết hai nữ sinh này không?” Chủ nhiệm Dương hỏi. Thật ra việc này không được xem là việc lớn, chuyện xấu xa của nữ sinh còn ghê gớm hơn thế này nhiều. Nhưng có đôi khi lại thiếu một ví dụ kiểu giết gà dọa khỉ thế này. Bọn họ là trường hàng đầu, đầu óc sinh viên không rõ ràng như thế thì nên trị.

“Không biết ạ.” Tuy rằng nhìn rõ mặt hai nữ sinh trong video, nhưng Ninh Trừng không hề có chút ấn tượng với hai người đó.

“Vậy thì…” Chủ nhiệm Dương thấy khuôn mặt xinh xắn lanh lợi của Ninh Trừng, thầm nghĩ sợ là hai nữ sinh kia đố kị bạn học Ninh Trừng này, cho nên mới hồ đồ phạm lỗi. Ôi, giới trẻ bây giờ!

Cuối cùng chủ nhiệm Dương trầm ngâm một lúc, vỗ vai Ninh Trừng an ủi. “Trường học sẽ xử lý giúp. Bạn học Ninh Trừng đừng nên để trong lòng, học tập cho giỏi, sớm ngày tìm được bạn trai.”

“…” Câu trước còn dễ nghe, câu sau là gì thế?

“Đi thôi.” Long Ngọ dẫn theo Ninh Trừng ra ngoài. Trường học đã tỏ rõ thái độ sẽ không làm ngơ bỏ qua.

“Chị, vừa nãy chị có nghe được không?” Đôi mắt Ninh Trừng mở mắt thật to, hỏi.

“Có nghe.” Long Ngọ giật giật khóe miệng, “Em sớm có chủ đi, mấy cô kia chắc sẽ yên tĩnh lại.”

“Đây là logic kiểu gì thế!” Ninh Trừng bất mãn.

Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé? - Chương 7