Truyện tranh >> Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 >>Chương 92: Anh bước về phía em

Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 92: Anh bước về phía em


Lâm Tố Mỹ đương nhiên không về kí túc, cũng không đến nhà khách ở như lời Tạ Trường Bình nói, mấy cô gái cùng đến lớp gia sư tìm một phòng, trải bừa một chiếc giường rồi ở tạm một đêm.

Không ai nhắc đến mấy chuyện không vui, coi nơi này thành phòng kí túc tạm thời, trò chuyện rất thoải mái.

Hiếm khi Thẩm Thanh và Thư Ngôn kể ra lịch sử tình yêu của mình dưới sự thẩm vấn của mọi người. Mà vì sự tuyên truyền của Tạ Trường Bình, Lâm Tố Mỹ bị bức nghe lịch sử được theo đuổi của cô. Mọi người cùng hi hi ha ha, bầu không khí nhẹ nhàng và vui vẻ.

Hôm sau Lâm Tố Mỹ ở bên Tạ Trường Bình cả ngày, đến gần tối mới tiễn Tạ Trường Bình lên chuyến xe cuối cùng.

Tạ Trường Bình ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, hé miệng, nói chuyện với Lâm Tố Mỹ ở bên ngoài.

Lâm Tố Mỹ nghe hồi lâu cũng không nghe ra Tạ Trường Bình đang nói gì, sau đó thấy nụ cười đắc ý của Tạ Trường Bình, cô lập tức hiểu ra Tạ Trường Bình cố ý.

Lâm Tố Mỹ đầy bất lực, hơi muốn lên xe túm lấy Tạ Trường Bình, kí ức ảo giác của đứa trẻ nghịch ngợm này mạnh quá rồi.

Cuối cùng Tạ Trường Bình vẫy tay với Lâm Tố Mỹ, nét mặt khá kiêu ngạo, câu vừa rồi chị nói là – Lần sau đến chị sẽ kể cho gái nghe lịch sử chuyện tình yêu tình báo của chị, ha ha ha!

……

Lúc về kí túc, Lâm Tố Mỹ bất giác nhìn mọi người xung quanh. Với động tác này, cô đi đường cũng trở nên cực kì chậm chạp.

Nếu Tạ Trường Du thật sự một mình đến đại học Vân, anh sẽ đến đâu? Có thể chỉ đi dạo loanh quanh, có thể sẽ buồn chán ngồi ở một nơi nào đó, nhìn sinh viên đại học Vân tự do đi lại trong sân trường.

Cô dừng bước chân, thấy bên cạnh có chiếc ghế dài ngồi được, đi qua rồi ngồi xuống.

Cơn gió mát lạnh mang theo mùi bùn đất, trong bùn đất pha tạp mùi lá cây, phần tĩnh mịch này luôn khiến người ta muốn trân trọng, từ đó kéo dài cảm giác ấm nóng kế tiếp, khi ấy dù có gió thổi chắc chắn cũng tích chứa nhiệt độ nóng và sự cáu bẳn của ban ngày.

Cô khẽ thở dài một hơi, tiếp tục nhìn dòng người qua lại.

Tạ Trường Du đương nhiên không rảnh, điều kì lạ là cô lại đang nghĩ về tâm lý của anh lúc đến đại học Vân, có lẽ là cảm thấy chán nản trong biển bài tập không ngớt, có lẽ là cảm thấy buồn bực khi thời gian thì gấp gáp còn bài tập thì vẫn nhiều vô kể, cần chút động lực và thứ gì đó để tiếp tục duy trì, vì thế anh đến đây để có được năng lượng nào đó.

Cô bất giác cười khẽ, dường như cô cũng là một trong số các năng lượng kia?

Cô đứng dậy, về kí túc. Lúc đi được nửa đường, cô đột ngột quay đầu, phía sau đều là sinh viên đại học Vân đến đến đi đi, không hề có bóng dáng Tạ Trường Du, nhưng cả người cô lại cứng đờ.

Liệu khi cô không biết, Tạ Trường Du có đứng ở một nơi nào đó, cứ bình thản nhìn bóng lưng cô như vậy không?

Đương nhiên không có đáp án.

Mà dòng kích động trong hiện thực cũng nhanh chóng đẩy lùi đủ cảm xúc hỗn tạp. Cô vừa về kí túc thì đã bị người của phòng bên cạnh báo rằng chủ nhiệm lớp bảo cô đến gặp thầy vào ngày hôm sau.

Ban đầu Lâm Tố Mỹ không mấy bận tâm.

Nhưng ngày hôm sau khi đến văn phòng theo yêu cầu của chủ nhiệm lớp, cô mới biết lần này không liên quan đến việc học, thậm chí cũng không có sự sắp xếp công việc gì khác, mà là chủ nhiệm muốn hiểu vấn đề trong phòng kí túc của bọn cô.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới biết hóa ra Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến liên hợp với người khác mách với chủ nhiệm rằng ở trong phòng kí túc họ bị cô lập, với đại diện là Lâm Tố Mỹ, Tô Uyển phối hợp, đến cả Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng cùng bắt nạt Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến.

Lâm Tố Mỹ thực sự câm nín, cô thay đổi hình tượng sinh viên ngoan trước mặt chủ nhiệm, lúc đối đáp ngữ khí cực kì dữ dội.

Thầy chủ nhiệm vốn chỉ giảng lý lẽ, vừa thấy thái độ của Lâm Tố Mỹ thì lập tức bắt đầu an ủi.

Lâm Tố Mỹ cũng chỉ nói thản nhiên: “Em muốn dẫn bạn em về kí túc ở cùng em, đây quả thực là lỗi của em, nhưng vì Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến châm chọc, em bèn dẫn bạn em ở lại bên ngoài trường, cho nên tội danh em dẫn người ngoài vào sống trong kí túc là không đúng, bởi vì em chỉ nghĩ chứ cuối cùng không thực hiện. Nhưng Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến chế giễu bạn em trước mặt nhiều người, dù sao cũng không thể bắt em phải ăn nói ngọt xớt với cậu ta đúng không ạ? Vả lại có thể tùy ý nói bạn thân của người khác trước mặt nhiều người mà chẳng màng đến tâm trạng của người ta, loại người này không bắt nạt người khác thì thôi, đâu ra bị người khác bắt nạt chứ ạ”.

Thầy chủ nhiệm ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý này, học sinh sinh viên thật sự bị bắt nạt thông thường đều là người kiệm lời ít nói, thầy bèn lập tức khuyên Lâm Tố Mỹ, nói mấy lời kiểu phải đoàn kết, vân vân.

Lâm Tố Mỹ chỉ đề nghị thầy chủ nhiệm dành lại những lời này cho Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến.

Mà khi Lâm Tố Mỹ về kí túc, cô đá cửa cái rầm. Lúc Nhiễm Yến muốn mắng, cô trực tiếp trừng lại: “Có vài người không có mệnh công chúa nhưng lại có bệnh công chúa, chỉ cần không hùa theo họ tức là bắt nạt họ, nếu tâm hồn mong manh yếu đuối như thế mà lại có quan hệ tốt với cán bộ lớp thì cứ đổi quách phòng luôn đi, hà tất phải ở lại căn phòng này để bị người ta bắt nạt? Có lẽ là rời khỏi đây thì không diễn được vai kẻ yếu nữa chăng?”.

“Cậu…” Nhiễm Yến trừng Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ cười, xoay người ra ngoài, gọi tất cả người của hai phòng khác ra. Trước mặt mọi người, cô hỏi thẳng họ Lâm Tố Mỹ cô có hành vi và lời nói bắt nạt người khác ở chỗ nào, vào lúc nào, bây giờ họ cứ nói thẳng ra.

Mọi người đều bị dáng vẻ của Lâm Tố Mỹ hù sợ, không ai hé tiếng.

“Các cậu không nói, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng tồn tại, còn mấy người mách chủ nhiệm kia đang muốn hãm hại tôi nhé.”

Có người chủ động lên tiếng: “Lâm Tố Mỹ, đã xảy ra chuyện gì à?”.

Chu Thanh Vũ nhìn Nhiễm Yến. “Hẳn là có hiểu lầm gì rồi đúng không?”

Lâm Tố Mỹ nhếch khóe miệng, nhìn Chu Thanh Vũ với ánh mắt hơi phức tạp, sau đó nhìn mọi người, cười xùy một tiếng.

Lúc này tất cả mọi người đều biết một chuyện, đó là Lâm Tố Mỹ không phải người có tính khí tốt mà để mặc người khác đâm dao sao lưng.

Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ còn mua quà riêng tặng người ở hai phòng khác, bày tỏ ý xin lỗi họ vì chuyện lôi họ ra bắt nhận xét. Dường như đến lúc này những người nhận được quà mới nhớ lại, dù Lâm Tố Mỹ đi đâu rồi trở về trường thì ít nhiều đều chia một chút quà nhỏ cho họ, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ nổi cáu như thế.

Có người không nhịn được, chủ động tỏ ý xin lỗi Lâm Tố Mỹ, bày tỏ họ cũng bị người ta lừa…

Kể từ hôm đó, người của phòng khác không muốn nhúng tay vào chuyện của phòng Lâm Tố Mỹ nữa, cảm xúc với Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến dường như cũng rất phức tạp.

Còn thái độ của Lâm Tố Mỹ với Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến thì là – cô trực tiếp coi họ thành không khí, căn bản chẳng buồn đoái hoài.

……

Lâm Tố Mỹ không để tâm mấy chuyện trong phòng, bởi vì cô quả thực có rất nhiều chuyện phải làm. Vốn cô không định thu xếp chuyện của nhà trẻ nhanh như thế, nhưng những chủ hộ kia không đợi được nữa, lũ lượt tìm Lâm Tố Mỹ cùng thảo luận tình hình, hy vọng có thể bán nhà cho Lâm Tố Mỹ nhanh nhất có thể.

Lâm Tố Mỹ thấy tình hình đó, nghĩ mua nhà về trước rồi sau này xử lý cũng được nên cô đồng ý.

Chỉ là bây giờ, xử lý những chuyện này không nhẹ nhàng bằng lúc thương lượng mua những căn nhà làm lớp gia sư, khi ấy phần nhiều có thể lấy nhà đổi nhà, còn bây giờ suy nghĩ của mọi người đã thay đổi, họ hy vọng trên nền tảng là lấy nhà đổi nhà, Lâm Tố Mỹ còn phải trả thêm một khoản tiền.

Đương nhiên, không phải những người này tham lam, mà là họ hy vọng căn nhà họ đổi không cần quá tốt, chỉ cần trả thêm một khoản tiền nữa cùng với việc đổi nhà mà thôi.

Lâm Tố Mỹ biết những người này khó khăn đến mức nào, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng quá, cô đều bằng lòng chấp nhận. Có điều cũng phải cân nhắc đến suy nghĩ của người ta, dẫu sao cũng không thể khiến một vài người cảm thấy mình chịu thiệt.

Cách giải quyết cuối cùng là Lâm Tố Mỹ vẫn thảo luận với mọi người rồi căn cứ theo kích thước căn nhà, gọi người trung gian đến đánh giá, cô trực tiếp trả tiền, họ cầm tiền tự đi mua nhà, mua tốt hay không đều là chuyện của họ.

Đề nghị này nhận được sự đồng tình của đa số mọi người.



……

Mà thời gian này, cuối cùng Quách Chí Cường cũng đã đến thành phố Vân.

Quách Chí Cường chia việc ở Định Châu cho người khác, để tận mấy người cùng quản lý, đây là để phòng ngừa một người quản lý sẽ xảy ra chuyện, mà Tạ Trường Bình cũng sẽ luôn trông chừng người bên trung tâm thương mại.

Sở dĩ Quách Chí Cường không muốn ở lại Định Châu, một là vì bây giờ mọi người đều ở thành phố Vân, chỉ có một mình anh ở Định Châu thì hơi chán; một nguyên nhân khác chính là Trương Quế Hoa và người nhà luôn gây chuyện ở trung tâm thương mại, còn lấy danh nghĩa Quách Chí Cường làm vài chuyện.

Lần này Quách Chí Cường vô cùng quả quyết đuổi tất cả những người có quan hệ với Trương Quế Hoa ra khỏi trung tâm thương mại. Bây giờ anh không ở đó, nếu người nhà Trương Quế Hoa còn muốn gây chuyện, người khác sẽ không khách khí, càng sẽ không do dự hay nao núng vì Quách Chí Cường ở đó, chuyện này có thể giải quyết một cách tốt nhất.

Quách Chí Cường đến, sau khi mọi người ăn một bữa cơm thì cũng biết trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí.

Lâm Tố Mỹ, Tô Uyển, Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều trở thành đối tượng ăn thử của Quách Chí Cường. Quách Chí Cường định bán món lẩu khô mà Lâm Tố Mỹ nhắc hồi trước, đến lúc đó quán sẽ mở bên cạnh quán của hội Trương Thành An, họ vẫn cùng nhau làm, tiền cũng chia theo cách của hội Trương Thành An và Tạ Trường Du.

Ý là Quách Chí Cường và hội Trương Thành An làm cùng nhau.

Chuyện này đến cả hội Trương Thành An cũng rất bất ngờ, nhưng Quách Chí Cường nói vậy, họ cũng không từ chối, anh em tốt cũng chẳng so đo những thứ này.

Lâm Tố Mỹ quả thực sinh ra bóng ma từ lần ăn thử món nướng ván sắt, chỉ thỉnh thoảng mới đi, còn số lần Tô Uyển đi khá nhiều, bởi vì hội Quách Chí Cường đều nói Tô Uyển am hiểu chuyện ăn uống khiến Tô Uyển cực kì bất lực, nhưng cô cũng phải tiếp tục kiên trì.

Khi quán lẩu khô khai trương, hội Lâm Tố Mỹ đương nhiên đến giúp. Sau đó buổi tối mọi người cùng ăn cơm, lúc này chồng con của Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều có mặt, người nhiều, càng thêm huyên náo, mọi người cùng nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Lâm Tố Mỹ cầm một cốc nước sôi, đi sang một bên, chậm rãi uống.

Vừa rồi cô cũng uống chút rượu, uống không nhiều, nhưng mặt lại hơi đỏ, thật sự giống như dặm phấn hồng, mặt mày rung động lòng người, những người qua lại đều dừng lại nhìn cô mấy cái, tựa như cô chính là một phong cảnh mê người, bất giác thu hút người ta thưởng lãm.

Quách Chí Cường đi đến trước mặt Lâm Tố Mỹ. “Có chuyện à?”

Vừa rồi khi Lâm Tố Mỹ rời khỏi chỗ thì nhìn Quách Chí Cường một cái ra hiệu, Quách Chí Cường không thể không hiểu.

Lâm Tố Mỹ đương nhiên xinh đẹp, cũng có thể gọi là cực kì xinh đẹp, nhưng đối với Quách Chí Cường mà nói, cô có đẹp nao lòng hơn nữa thì anh cũng sẽ không nghĩ nhiều. Chủ yếu là vì từ rất lâu Quách Chí Cường đã hiểu tâm tư của Tạ Trường Du, vì thế trong tiềm thức anh cảm thấy đây là người phụ nữ mà người anh em của mình ưng. Một nguyên nhân khác là cô gái có xinh đẹp hơn nữa, một khi thân quen thì ít nhiều sẽ không còn đẹp tuyệt trần như người khác cảm thấy nữa.

“Cậu từng đi thăm Tạ Trường Du chưa?” Lúc hỏi, cô cúi đầu uống nước, động tác này che lấp đi nét mặt cô, khiến cô giống như chỉ hỏi vu vơ mà thôi.


“Hồi trước từng đi một lần.” Quách Chí Cường gãi đầu. “Nó quá bận, tranh phút đoạt giây, ánh mắt nhìn tôi như hận không thể khiến tôi biến mất ngay lập tức, đừng làm phiền nó nữa, cho nên tôi không đi làm nó gai mắt nữa.”

Quách Chí Cường ngẫm nghĩ, sau đó trở nên vui vẻ. “Nếu tôi đi thăm nó, có khi nó còn đuổi thẳng cổ tôi ấy chứ.”

Sắc mặt Lâm Tố Mỹ càng không tự nhiên.

Quách Chí Cường có đãi ngộ này à…

Cô nắm chặt cốc. Nhưng lần cô đi tìm Tạ Trường Du, anh cố ý kéo dài thời gian, thậm chí còn chủ động mời cô vào trường.

Đãi ngộ vi diệu này khiến mặt cô càng nóng bừng, may là được che lấp bởi hơi rượu giúp cô không đến mức bị người ta phát hiện ra. Nhưng khi hai chữ “đặc biệt” trào lên từ đáy lòng, dường như cô cũng không thể không có tâm lý rất kì diệu – hưng phấn, kích động…

Cô khẽ thở dài một hơi. “Cậu ấy đổi xử với anh em tốt như vậy à?”

“Anh em mà để làm gì?”

“Hử?”

“Lúc cần thì giúp đỡ một tay, lúc không cần thì dẹp sang một bên.” Quách Chí Cường thở dài thườn thượt, sau đó nhìn cô, mắt hơi sáng lên. “Nếu cậu đi, chắc chắn sẽ không có đãi ngộ đó.”

Lâm Tố Mỹ trừng anh.

“Coi như tôi chưa nói gì cả.” Quách Chí Cường cười hơi thật thà.

Lâm Tố Mỹ không nói gì.

Cô đương nhiên sẽ không nói cho Quách Chí Cường biết cô và Tạ Trường Du liên lạc với nhau, tất nhiên không phải là cô đến Nhất Trung tìm anh, cũng không phải là Tạ Trường Du chạy đến đại học Vân, mà là hai người trao đổi bằng thư.

Lâm Tố Mỹ kể những chuyện xảy ra trong phòng cho Tạ Trường Du biết, hỏi anh xem liệu có phải mình quá hung dữ hay quá đáng quá không.

Nội dung thư trả lời của Tạ Trường Du không nhiều, một là bày tỏ lời khen ngợi rằng cô đã làm vô cùng tốt, hai là tỏ ý vô cùng tiếc nuối, anh rất muốn biết cô trở nên hung dữ thì sẽ như thế nào, người khác đã được nhìn thấy rồi mà anh vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.

Lâm Tố Mỹ tưởng tượng dáng vẻ trả lời thư của anh, anh chắc chắn sẽ đọc thư của cô tận mấy lần, sau đó lại đắn đo tìm từ ngữ để trả lời.

Tuy như vậy cũng sẽ làm chậm trễ chút thời gian nhất định của anh, nhưng vẫn còn tốt hơn việc cô đến trường anh hay thậm chí là lúc chán nản anh bèn chạy đến đại học Vân tìm kiếm chút động lực nào đó.

Lâm Tố Mỹ cũng kể chuyện nhà trẻ, viết ra suy nghĩ của cô và yêu cầu của những chủ hộ đó trong thư.

Tạ Trường Du hồi âm rất nhanh, anh cảm thấy cô làm rất tốt, nếu đã là yêu cầu của bản thân các chủ hộ thì bây giờ cứ mua lại trước đã, sau này dự tính thì cũng chẳng vấn đề gì.

Đương nhiên, cô cũng sẽ nói ra một vài chuyện mình lo lắng. Chẳng hạn như lớp gia sư làm việc tuy ổn nhưng vấn đề cũng nhiều, rất nhiều mâu thuẫn dần xuất hiện; mà nhà trẻ thì phát triển quá chậm, thói quen sống của mọi người có vẻ rất khó thay đổi, nhà trẻ còn bị mọi người xem thành nơi trông trẻ chứ không phải nơi học…

Những bức thư ấy sau khi Tạ Trường Du đọc xong thì đều sẽ lập tức trả lời.

Mấy hôm trước Lâm Tố Mỹ còn mắng Quách Chí Cường một trận, ngày nào cũng kéo hội bọn cô đi thử đồ ăn, bây giờ nhìn thấy hội Quách Chí Cường là cô đã muốn xoay người rời đi luôn rồi.

Trong thư Tạ Trường Du bày tỏ vô cùng rõ ràng rằng anh đang cười, sau đó đề nghị cô mau tìm hội đó thu phí, xem họ còn dám coi hội bọn cô thành vật thử nghiệm hay không.

Sau khi đọc xong thư, Lâm Tố Mỹ trợn mắt, ha ha ha, nói cứ như trước đây Tạ Trường Du chưa từng kéo cô đi thử đồ ăn vậy.

Mà hôm nay, Lâm Tố Mỹ lại có nội dung để có thể viết thư rồi.

Lâm Tố Mỹ quả thực thấy rất khó hiểu, cô bị Mạnh Diệu Sinh ngăn lại, Mạnh Diệu Sinh cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng cô quen biết nhiều người thì có thể bắt nạt Chu Thanh Vũ, còn nói với cô làm người đừng quá đáng thấy Chu Thanh Vũ tính tình tốt bèn thỏa thích bắt nạt như thế.

Lâm Tố Mỹ trực tiếp mắng Mạnh Diệu Sinh có bệnh, bị Mạnh Diệu Sinh nói là cô có khuôn mặt xinh đẹp bao nhiêu thì có lòng dạ xấu xa độc ác bấy nhiêu.

Lâm Tố Mỹ rất câm nín, cũng viết thư cho Tạ Trường Du. Trong thư cô mắng Mạnh Diệu Sinh một trận xối xả, có lẽ là đã nguôi giận, cô còn có thể tự giễu rằng trước đây cô cảm thấy Mạnh Diệu Sinh chẳng có mấy phần thật lòng thật dạ với Chu Thanh Vũ, bây giờ sau khi chuyện này xảy ra lại khiến cô cảm thấy thực ra Mạnh Diệu Sinh cũng có tình cảm với Chu Thanh Vũ.

Tạ Trường Du vẫn trả lời thư rất nhanh.

Sau khi đọc thư, Lâm Tố Mỹ muốn xé ngay.

Tạ Trường Du nói có thể cô chính là chất xúc tác giữa bạn cùng phòng với bạn trai của bạn cùng phòng, nhờ có sự tồn tại của cô, bạn cùng phòng đã trở thành chú thỏ trắng nhỏ đáng thương, nhận được sự thương xót chân thành nhất của bạn trai, cũng khiến bạn trai của bạn cùng phòng cảm nhận được rằng mình được cần đến…


Tạ Trường Du còn nói, có lẽ Chu Thanh Vũ sẽ đến cảm ơn cô.

Lâm Tố Mỹ trợn mắt, ha ha ha, cho nên cô còn vô tư cống hiến khiến tình cảm giữa Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh trở nên tốt hơn?

Thực ra chuyện này Tạ Trường Du thật sự nói không sai, mấy ngày nay Chu Thanh Vũ quả thực có tâm trạng vô cùng tốt, tốt đến mức độ nào ấy hả, vậy mà còn chủ động chào hỏi Lâm Tố Mỹ, khiến Lâm Tố Mỹ khá không thích ứng được, cô thà rằng giữa hai người không có bất cứ giao lưu gì còn hơn.

……

Ngoài thời gian đi học, tan học và làm bài tập, tâm tư của Lâm Tố Mỹ đều dồn vào việc mua nhà. Tuy lúc bàn bạc không tệ nhưng lúc thực hành cụ thể lại có rất nhiều vấn đề. Cô xử lý từng việc một, còn phải tham khảo ý kiến của một vài chuyên gia.

Hơn nữa con cái của chủ hộ khá nhiều, còn phải gọi hết con cái họ về cùng thương lượng những chuyện này.

Thậm chí cũng có người không muốn chuyển đi, Lâm Tố Mỹ không đi khuyên mà đều tùy theo họ. Sau đó chẳng được mấy ngày, những người không muốn chuyển đi lập tức thay đổi thái độ.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình cũng rất xấu bụng, cô không đi làm công tác tư tưởng cho những người không muốn chuyển đi, không muốn chuyển thì thôi, thế thì không mua nữa, lúc này những người muốn bán nhà chắc chắn còn nóng ruột hơn cô, những người đó chắc chắn sẽ làm công tác tư tưởng giúp cô.

Còn về việc làm công tác tư tưởng thế nào, cô cũng không muốn lo.

Chuyện này chủ yếu là vì bản thân cô cũng bị bức xử lý những chuyện này vào lúc này, sau này có thể mở nhà trẻ hay không còn chưa biết, cho nên cô không muốn tiêu tốn thời gian vào những chuyện này.

May là cuối cùng mọi việc giải quyết mỹ mãn, sau khi cô trả tiền, những người đó bèn lục tục mua nhà rồi chuyển đi.

……

Lâm Tố Mỹ dồn tâm tư vào chuyện bên đó, thế nên khi cô tình cờ nhìn thấy Quách Chí Cường và Tô Uyển đi cùng nhau, cô đờ người nguyên tại chỗ, thậm chí còn hoài nghi mình đã nhìn nhầm.

Sau khi thấy Lâm Tố Mỹ, Tô Uyển còn kinh ngạc hơn Lâm Tố Mỹ. Sau đó Tô Uyển vội chạy đến trước mặt Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, chị đừng hiểu lầm.”

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, ra hiệu cho Tô Uyển – Em nói đi, chị nghe đây.

Tô Uyển đưa mắt ra hiệu cho Quách Chí Cường, Quách Chí Cường bèn rời đi, bấy giờ Tô Uyển mới kéo Lâm Tố Mỹ vừa đi vừa kể.

Sự tình rất đơn giản, Ngô Thanh Thụ kia vẫn cứ không từ bỏ Tô Uyển, thậm chí lấy phương thức khác dùng dư luận đè người, nói Ngô Thanh Thụ si tình với cô như thế, vậy mà cô lại chẳng có động tĩnh gì, Ngô Thanh Thụ gầy xọp hẳn đi vì cô, sao cô có thể vô tình như thế.

Bây giờ Ngô Thanh Thụ đã biến thành một đại diện cho sự si tình, còn Tô Uyển trở thành đại diện cho sự máu lạnh vô tình.

Nói thực lòng, Tô Uyển thật sự không có ác cảm với Ngô Thanh Thụ, dẫu sao cũng từng yêu nhau, cho dù chia tay quyết tuyệt như thế, cô cũng không hy vọng người mình từng thích trở nên quá buồn nôn.

Nhưng phương thức bây giờ của Ngô Thanh Thụ khiến lòng Tô Uyển thấy rất khó chịu, tựa như Ngô Thanh Thụ chưa từng làm gì với mình nhưng lại dùng sợi dây thừng vô hình trói buộc Tô Uyển vậy.

Sau đó lúc Tô Uyển đi ăn thử lẩu khô, bị Ngô Thanh Thụ nhìn thấy. Ngô Thanh Thụ chủ động hỏi Tô Uyển có phải đã đến với Quách Chí Cường rồi không.

Tô Uyển muốn thoát khỏi Ngô Thanh Thụ, vì thế chợt sinh ra một kế giả vờ đã đến với Quách Chí Cường để Ngô Thanh Thụ hoàn toàn cách xa khỏi cô.

Lúc này Tô Uyển trông hơi buồn bã. “Tiểu Mỹ, trước đây em không mấy hối hận vì đã ở bên Ngô Thanh Thụ, thậm chí dường như còn có thể thấu hiểu cho những chuyện mà anh ta làm, bởi vì anh ta không hề có lỗi với em, người anh ta có lỗi là vợ con anh ta… Nhưng bây giờ, em cảm thấy hơi có ác ý.”

“Con người đều có một mặt tốt và một mặt không tốt, bây giờ em chỉ nhìn thấy mặt không tốt của anh ta thôi.”

“Nhưng em thật sự rất ghét điệu bộ nói chuyện của anh ta. Điều khiến anh ta tức giận phần nhiều không phải vì em thay lòng đổi dạ, mà là em lại tìm một người đàn ông như thế, người nông thôn chân đất mắt toét, chỉ có thể làm mấy chuyện đầu cơ… Còn nói em vì tiền…” Tô Uyển thở dài, chút xíu hồi tức tuyệt vời từng có kia cũng đã hoàn toàn phai màu.

“Đừng nghĩ quá nhiều.”

Tô Uyển cười khổ.

Lâm Tố Mỹ vuốt tóc Tô Uyển. “Chị luôn cảm thấy dù chúng ta trải qua những chuyện đau khổ và khó chịu đến thế nào thì đó đều là thượng đế đang tôi luyện cho ý chí của chúng ta, để chúng ta trở thành người tốt hơn.”

Tô Uyển thoáng ngẩn ra. “Vậy được rồi, nghe chị, em… bây giờ đang trên con đường trở thành người tốt hơn.”

……

Lúc sắp đến kì thi đại học, Lâm Tố Mỹ dừng việc viết thư với Tạ Trường Du, hy vọng anh có thể toàn tâm toàn ý chú tâm vào việc học. Mà bức thư cuối cùng cô viết chỉ có mấy chữ - Thi đại học cố lên!

Đến ngày thi đại học, đối với sinh viên đại học như họ thì đó vẫn là một ngày rất bình thường, nhưng Lâm Tố Mỹ lại hiếm khi hơi căng thẳng, tuy rằng cô đã cố hết sức khiến bản thân mình sống như bình thường.

Hôm kết thúc kì thi đại học, Lâm Tố Mỹ cũng không thấy Tạ Trường Du, cô trở nên hơi nóng ruột, lẽ nào là bởi anh thi không tốt hay là làm sao ư?


Cô còn tưởng rằng sau khi kết thúc kì thi đại học, Tạ Trường Du sẽ đến tìm mình.

Mà cô cũng như rất vô tình đi đến trước mặt hội Trương Thành An, khi nhắc đến Tạ Trường Du, ai nấy đều mờ mịt cả, họ hoàn toàn không biết Tạ Trường Du ở đâu. Quách Chí Cường cũng thế, thậm chí ngay cả việc bây giờ là thời gian thi đại học Quách Chí Cường cũng không biết.

Lâm Tố Mỹ lườm Quách Chí Cường cháy mắt, khiến Quách Chí Cường cực kì mông lung, không biết mình đã đắc tội Lâm Tố Mỹ chỗ nào.

Lâm Tố Mỹ lại đợi hai ngày nhưng vẫn không có được bất cứ tin tức nào về Tạ Trường Du, cuối cùng cô không chịu được nữa, chạy đến trường Nhất Trung.

Cô thậm chí còn không vào bên trong, chỉ đứng ở cổng, hỏi bác bảo vệ nhìn trông rất ôn hòa đó: “Cháu chào bác, làm phiền bác ạ, cháu muốn biết tình hình của Tạ Trường Du, bác có thể nói cho cháu biết cậu ấy…”.

Còn chưa đợi Lâm Tố Mỹ nói hết, đối phương đã nói cặn kẽ tất cả những gì mình biết cho Lâm Tố Mỹ.

“Cháu đừng nhắc đến thằng oắt đó nữa, khiến hiệu trưởng trường tức gần tắc thở rồi, thiếu chút nữa thì phát bệnh tim luôn đấy.”

Lâm Tố Mỹ phấp phỏng. “Sao thế ạ, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

“Thằng oắt đó điền nguyện vọng chỉ điền mỗi đại học Vân thôi. Hiệu trưởng trường bác khuyên nó rất lâu, với thành tích thi thử của nó, thi đại học bình thường thì ăn chắc, nhưng nếu thi vào đại học Vân thì căn bản không ổn, nhưng mà nó chẳng nghe, cứ chỉ điền đại học Vân, cháu nói xem có tức không cớ chứ.”

Lâm Tố Mỹ cứng đờ người tại chỗ, miệng hé ra, nhưng một câu cũng chẳng thốt ra được.

Vì để trở thành một người tốt hơn.

Anh không nói dối, nhưng ngoài điều đó, còn có nguyên nhân và lý do quan trọng hơn.

Bác bảo vệ thở dài. “Hiệu trưởng trường bác nói rồi, thằng oắt đó là đứa thông minh, thật sự thông minh ấy, học đến đâu hay đến đó, chỉ cần hiểu bài thì lần sau gần như đều sẽ không làm sai. Nhưng thời gian quá gấp gáp, nếu cho nó thêm chút thời gian nữa thì chắc chắn có thể đỗ đại học Vân, song bây giờ…”.

Bác bảo vệ lắc đầu, tốc độ tiến bộ của Tạ Trường Du rất nhanh, có điều có nhanh hơn nữa thì cũng cần thời gian.

Tay Lâm Tố Mỹ khẽ siết chặt, cô cảm ơn đối phương rồi mới chuẩn bị rời đi.


“Này, cháu và Tạ Trường Du thật sự không phải quan hệ đó hả?”

“Thật sự không phải ạ.” Lâm Tố Mỹ trả lời rất nghiêm túc.

“Thế sao cháu quan tâm nó như thế?”

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, không trả lời câu hỏi của đối phương.

……

Lâm Tố Mỹ vẫn không gặp được Tạ Trường Du, cũng không có được bất cứ tin tức gì của anh, không chỉ cô mà hội Quách Chí Cường cũng vậy.

Cô thậm chí còn về Định Châu một lần, cùng ăn cơm với Tạ Trường Bình. Lúc nhắc đến Tạ Trường Du, Tạ Trường Bình chai cảm xúc như đã thành quen.

Cô cũng về nhà một lần, cũng không có tin tức của Tạ Trường Du.

Tình hình đó khiến cô sinh ra chút hoài nghi, chắc không phải là Tạ Trường Du thi kém nên không muốn ra ngoài gặp người khác chứ?

Lúc lại về trường, cô lấy bức thư hồi âm của Tạ Trường Du ra đọc.

Trong thư Tạ Trường Du viết, anh cảm thấy bản thân anh rất thông minh, đỗ đại học Vân chắc chắn không vấn đề. Nhưng tuy anh thông minh thì cũng không phải người thông minh nhất, thánh học ở Nhất Trung quá nhiều, cho nên anh hiểu được một đạo lý: tự mình biết mình thông minh là được rồi, nhất định đừng so bì với người khác, một khi so bì… thì sẽ hoài nghi bộ não thông minh này của mình.

Lâm Tố Mỹ đọc mãi đọc mãi rồi bật cười.

- ------------------------

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã lại khai giảng.

Cuộc sống của Lâm Tố Mỹ nhìn có vẻ không có gì khác, cô vẫn bận luôn chân luôn tay, sẽ luôn có chuyện cần giải quyết không ngừng.

Trước khi khai giảng một ngày, Lâm Tố Mỹ ngồi trong phòng kí túc, đột nhiên hỏi: “Ngày mai phải tổ chức đón sinh viên mới à?”.

Tô Uyển, Thẩm Thanh, Thư Ngôn trông đều mù mờ. Từ sau khi họ trở thành cô giáo của lớp gia sư thì bận đủ thứ chuyện, cũng không còn hứng thú với các hoạt động của trường nữa, đương nhiên không biết về chuyện này.

Tô Uyển hơi thắc mắc: “Tiểu Mỹ, chị muốn đi đón sinh viên mới à?”.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Không phải, chỉ là nghe nói sinh viên mới năm nay nhiều trai đẹp, muốn đi xem chút thôi.”

Tô Uyển trợn mắt. “Ai đồn vớ vẩn đấy, sinh viên mới còn chưa đến, lại còn nhiều trai đẹp cái gì. Năm ngoái cũng có người đồn như vậy, em đi xem, chẳng có trai đẹp nào luôn… một người cũng không có.”

Giọng Tô Uyển lúc nhấn mạnh chỗ “một người cũng không có” hơi to, khiến Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều không nhịn được mà bật cười.

Tô Uyển lắc đầu nguầy nguậy giáo dục hai quý cô đã kết hôn kia: “Biểu hiện này của hai chị là bởi hai chị đã mất đi tư cách ngắm trai đẹp rồi có được không, đương nhiên không hiểu tâm trạng của bọn em rồi…”.

Lâm Tố Mỹ nghe thấy lời này, ngước mắt nhìn cô nàng.

Lâm Tố Mỹ không nhiều lời, nhưng ánh mắt này đã khiến Tô Uyển hơi hoảng hốt.

Lâm Tố Mỹ nghi ngờ Tô Uyển và Quách Chí Cường diễn giả làm thật, từ giả vờ là người yêu biến thành thật, chẳng qua có lẽ chưa phá lớp giấy ngăn cách đó mà thôi.

Lâm Tố Mỹ nhớ đến việc mình nhắc nhở Tô Uyển về chuyện Quách Chí Cường có bạn gái lúc trước, vậy mà đã nhanh tựa một đời rồi, khi ấy đâu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?

Thế sự quả thực vô thường, không ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mà khẳng định chắc nịch lúc ban đầu rất có thể cũng sẽ tiêu tan như mây khói.

Thời gian thật sự là một thứ rất kì diệu.

Bây giờ Lâm Tố Mỹ vẫn còn có thể nhớ tâm trạng mình khi từ chối Tạ Trường Du cùng với cảm xúc hỗn loạn cố gắng đè nén trên mặt anh khi ấy. Nhưng bây giờ cô lại vẫn cảm thấy khó tin, giống như cảnh tượng ấy chưa xảy ra trong hiện thực vậy.

Mà những đắn đo băn khoăn trước đây, trong thoáng vô hình, đã tan biến.

……

Lâm Tố Mỹ không tham gia vào đội đón sinh viên mới, song cô lại chạy đến cổng trường xem náo nhiệt, dọa mọi người trong phòng hết hồn, chuyện thế này thực sự không giống chuyện cô sẽ làm.

Tô Uyển còn cẩn thận hỏi riêng cô: “Thật sự ngắm trai đẹp hả!”.

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Tô Uyển lập tức cuống cuồng, sờ trán Lâm Tố Mỹ, không sốt, rất bình thường mà.

Lâm Tố Mỹ cười, cảm thấy vô vị mà thôi, cô thích cảm giác nhìn các tân sinh viên trẻ trung và tràn trề sức sống.

Tuy Tô Uyển vẫn khá khó hiểu nhưng vẫn chấp nhận mà gật đầu, chỉ là cô nàng đi được một đoạn rồi chốc chốc lại quay đầu nhìn, cảm thấy hai hôm nay Lâm Tố Mỹ hơi kì lạ.

Sau khi Tô Uyển rời đi, Lâm Tố Mỹ vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Luôn có tân sinh viên đi qua, cố ý quan sát Lâm Tố Mỹ hồi lâu, hy vọng đàn chị này chiếu cố mình một chút, nhưng Lâm Tố Mỹ đều lịch sự từ chối, không nhúc nhích gì.

Buổi sáng trời đổ mưa, tuy mưa đã tạnh nhưng mặt đường vẫn lầy lội và ẩm ướt, dù mặt trời đã ló dạng song chưa đẩy lùi được ảnh hưởng sau cơn mưa, mọi thứ vẫn lù mù.

Lâm Tố Mỹ nhìn thấy một người bước từ phía xa qua đây, giữa đó ngăn cách bởi rất nhiều bóng dáng. Nhưng tựa như ảo giác vậy, những người khác đều là chiếc bóng đen thẫm, chỉ có thân hình người ấy rõ ràng, chầm chậm bước tới.

Cô khẽ chớp mắt, như hoài nghi mình đã nhìn nhầm người, dụi dụi mắt.

Nước mưa trên lá cây đột nhiên rầm rì, rơi xuống lộp bộp. Các sinh viên chịu trận lập tức cúi đầu, dùng hai tay che đầu, rời đi như chạy trốn. Nhưng người ấy vẫn chậm rãi bước đi, tay xách hành lý, bước thẳng đến đây, dáng người thẳng tắp, tướng mạo cứng cỏi, đôi con ngươi như có ánh sáng sâu kín xuyên ra.

Anh mặc áo sơ mi, quần kaki và đi đôi giày màu trắng, giày đã giẫm qua bùn bị bắn lên những chấm li ti, dường như lưu lại đây chứng cứ của một phần chân thực.

Ánh dương mờ nhạt đậu trên người anh, mái tóc bị lá cây làm ướt ấy càng đen nhánh, ngay cả đôi lông mày rậm cũng như được tô thêm một vệt mực, đôi mắt kia, trong khoảng cách càng lúc càng gần lại càng ấm nóng, dù rõ ràng nét mặt anh thản nhiên và bình tĩnh như thế.

Nhưng vào khoảnh khắc này, không hề dự liệu, cô nghĩ đến mặt biển lớn, mặt biển phẳng lặng không chút gợn sóng đó che giấu biết bao bí mật dưới đáy biển, còn cơn gió biển thổi tới lại mang theo bao cảm xúc cuồn cuộn mà tươi đẹp.

Anh mang theo cơ thể cát bụi dặm trường đã được ánh dương gột rửa, đi đến trước mặt cô. “Học tỷ ơi, em không biết đi báo danh ở đâu, có thể dẫn đường giúp em được không?”

Mà cô thì ngơ ngẩn như mất tri giác, không nghe thấy bất cứ điều gì.

Cô chỉ có thể nghĩ đến một câu – Anh gột sạch bụi trần, chỉ bước về phía em.


Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 92: Anh bước về phía em