Truyện tranh >> Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 >>Chương 71: Bất cần

Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 71: Bất cần


Lâm Tố Mỹ thường đến chỗ lớp gia sư kiểm tra tình hình. Các công nhân vô cùng tích cực, tự động làm thêm giờ, không lười biếng chút nào, ngày nào cũng đều hăng hái. Điều này khiến cô vui mừng hơn, lúc chuẩn bị lương thực cho công nhân cũng có lòng hơn.

Thi thoảng cô cũng hàn huyên đôi câu với những công nhân ấy, biết họ đến thì sơn thôn xa xôi, quanh năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nên ra ngoài tìm việc, bà chủ còn cung cấp cả lương thực như cô rất hiếm gặp, hơn nữa cô còn cho họ ăn đến no nữa.

Lâm Tố Mỹ biết cuộc sống của họ khó khăn, nghĩ cứ thế này khả năng lớn là sẽ làm xong việc trước thời hạn, đến lúc đó cho mỗi người một phong bì lớn là được.

Cô nhàn nhã chậm rãi đi về trường, ngắm nhìn những căn nhà hai bên đường. Những căn nhà như vậy bây giờ có thể mua được với giá mấy trăm hay mấy nghìn tệ, nếu có căn nhà trên mười nghìn tệ thì chính là giá trên trời, không biết phải sang trọng cỡ nào mới có thể hét đến giá đến hơn mười nghìn tệ nữa.

Nếu những người này biết nhà cửa sau này chỉ mua bừa cũng mất đến mấy trăm nghìn hoặc trên một triệu tệ, ở những thành phố phát đạt một chút nhà cửa giá mấy triệu đến chục triệu tệ, cô cảm thấy những người này sẽ nhìn cô như nhìn kẻ ngốc vậy.

Trước đây có người hỏi nếu trở về quá khứ thì sẽ làm gì, phần lớn mọi người đều sẽ trả lời là mua nhà, mua thêm mấy căn nhà, sau này có thể kiếm ngược về. Bộ phận nhỏ mới trả lời là mua xổ số.

Giá nhà bây giờ thực sự rất mê người.

Có điều muốn mua nhà cũng không phải chuyện quá dễ dàng. Phần lớn mọi người đều sống trong căn nhà của mình, nhà thương mại vẫn chưa xuất hiện, người muốn mua nhà không nhiều, người bán nhà lại càng ít, chưa hình thành ý thức mua bán. Đương nhiên, nếu thật sự muốn mua, tiêu tốn chút thời gian và sức lực thì cũng có thể tìm được, dẫu sao cũng luôn có người muốn bán nhà mình đi vì nguyên nhân này nguyên nhân nọ.

Nhưng Lâm Tố Mỹ không có suy nghĩ mua số lượng bất động sản lớn. Bây giờ nhà cửa vốn khan hiếm, nếu cô thực sự làm vậy sẽ chặn đường những người thực sự cần nhà ở. Đợi đến lúc nhà thương mại xuất hiện thì hãy mua mấy căn.

Lâm Tố Mỹ thường ra ngoài, mấy người bạn cùng phòng của cô cũng không cảm thấy có gì kì lạ, họ cảm thấy cô đến thư viện hoặc nghĩ rằng cô đến nhà máy.

Cho nên khi Lâm Tố Mỹ hỏi riêng Thẩm Thanh và Thư Ngôn xem họ có bằng lòng làm giáo viên ở lớp gia sư vào cuối tuần không, đầu tiên Thẩm Thanh và Thư Ngôn sốc, sau đó mới hớn hở đồng ý.

Phản ứng của họ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lâm Tố Mỹ. Dẫu sao trước đây lúc hay tin cô ra ngoài làm bán thời gian, họ đã hâm mộ như thế và nghĩ nếu có cơ hội làm bán thời gian để kiếm tiền thì sẽ cực kì vui rồi.

Thẩm Thanh và Thư Ngôn lập tức đồng ý. Có điều Lâm Tố Mỹ đề nghị họ bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, phải lật xem đề thi đại học mấy năm trước cùng tài liệu ôn tập hồi cấp ba, rồi xem nội dung học của học sinh hiện giờ, làm quen với tài liệu giảng dạy, vân vân, trước phải trau dồi bản thân đã.

Lâm Tố Mỹ nhấn rất mạnh rằng làm giáo viên của lớp gia sư tuy là công việc bán thời gian chỉ cuối tuần mới phải đi nhưng phụ huynh nhà người ta đưa con đến, cam tâm tình nguyện trả tiền là vì hy vọng thành tích của con họ tiến bộ rõ rệt, nếu không việc gì người ta phải đưa con đến, lại còn tốn tiền nữa? Khi lựa chọn công việc này, phải tôn trọng phụ huynh, tôn trọng học sinh, cũng phải xứng với thân phận của mình, dẫu sao đến lúc đó, những đứa trẻ ấy cũng sẽ gọi họ một tiếng “cô giáo”.

Lâm Tố Mỹ có chút đánh giá về tâm tư của Thẩm Thanh và Thư Ngôn. Bây giờ tìm một công việc bán thời gian khó biết mấy, nhất là kiểu sinh viên làm việc bán thời gian thì chưa nghe thấy bao giờ, có được một công việc thế này, hai người họ vui còn chẳng kịp, đâu có tâm tư làm qua loa hời hợt, vừa nghe thấy lời Lâm Tố Mỹ nói, họ không nói hai lời bèn ngày ngày chạy đến thư viện để đạt được yêu cầu của Lâm Tố Mỹ.

Bởi thế, Lâm Tố Mỹ cũng tìm mấy người bạn học mình quen nói đến chuyện này, nhân phẩm đối phương Lâm Tố Mỹ đã từng quan sát, đều đáng để tin tưởng. Quả nhiên phản ứng của đối phương cũng giống như Thẩm Thanh và Thư Ngôn, họ đều vội vã chuẩn bị.

Sau khi thấy thái độ của mọi người, Lâm Tố Mỹ mới hiểu ra, đối với họ mà nói, có thể kiếm tiền từ bây giờ, dù là nâng cao mức sống của bản thân hay giảm bớt gánh nặng cho gia đình, họ đều vô cùng mừng rỡ.

Lâm Tố Mỹ lại nói với Tô Uyển, kết quả Tô Uyển tỏ ra còn tích cực hơn mấy người Thẩm Thanh, khiến Lâm Tố Mỹ thấy hơi quen thuộc.

Tô Uyển thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: “Em muốn gia nhập hội bọn chị, a a a, làm cô giáo là ước mơ của em đó, từ nhỏ em đã muốn làm cô giáo rồi”.

Lâm Tố Mỹ liền thắc mắc: “Thế sao còn chọn đại học Vân?”.

Tô Uyển thở dài: “Ầy, bố mẹ em nói điểm thi cao như thế, đăng kí trường đại học Sư phạm bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh quá thiệt, sau đó bèn chọn đại học Vân”.

Lâm Tố Mỹ xoa đầu Tô Uyển: “Tô Uyển nhà mình đúng là bảo bối ngoan ngoãn nghe lời ha”.

“Chuẩn luôn, bố mẹ em cũng nói thế.”

Lâm Tố Mỹ bật cười.

Phía giáo viên thì dễ tìm, nhưng còn phía học sinh thì sao?

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, liên hệ với Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh, kể cho họ về tình huống hiện giờ. Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh còn kích động hơn Lâm Tố Mỹ, nói sau khi đỗ đại học, hai người họ gặp họ hàng thì bố mẹ và họ đều nói đến chuyện Lâm Tố Mỹ dạy kèm cho họ, mấy người thân họ hàng đều hâm mộ, trong lời nói đều để lộ ra ý nếu gặp được bạn học bằng lòng dạy kèm như thế thì tốt.

Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh thật lòng cảm kích Lâm Tố Mỹ, không chỉ vì Lâm Tố Mỹ giúp họ nâng cao thành tích rồi đỗ được đại học mà còn vì nhờ có Lâm Tố Mỹ, trước đây hai người họ không mấy qua lại, bây giờ đã trở thành bạn thân rồi, tình bạn này có được nhờ Lâm Tố Mỹ, vì thế họ vô cùng để tâm tới chuyện của Lâm Tố Mỹ.

Điều kiện gia đình Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh vốn tốt, cũng có không ít họ hàng trong thành phố, cứ tuyên truyền tới lui như vậy, họ hàng cũng xiêu lòng. Các đồng nghiệp của họ hàng nghe thấy tin này thì vừa thấy mới mẻ mà lại khó tin, sau đó đồng nghiệp của đồng nghiệp cũng biết đến tin tức này…

Lâm Tố Mỹ vốn đắn đo xem có cần tuyên truyền chút không, đâu biết Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh lại giúp đỡ hết mình như thế. Cứ vậy, Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh đều dẫn theo mấy tốp người đến hỏi thăm tình hình.

Lâm Tố Mỹ cũng vội vàng chuẩn bị, nói về tình hình của lớp gia sư cho mọi người, sau đó quyết định đăng kí cho những phụ huynh đưa con đến lớp gia sư vào kì nghỉ hè, như thế sẽ tiện để sắp xếp giáo viên, hơn nữa môn các em yếu kém cũng khác nhau, có người học Toán không tốt lắm, có người Vật lý không tốt lắm, hơn nữa tuổi tác của các em cũng khác nhau…

Lâm Tố Mỹ bận chóng mặt, thống kê qua về số người liền phát hiện vẫn còn thiếu giáo viên, vì thế cô tiến hành tuyên truyền trong trường để tuyển những giáo viên làm bán thời gian vào kì nghỉ hè và cuối tuần.

Lâm Tố Mỹ và hội Tô Uyển chuẩn bị nơi tuyển dụng tạm thời, cảnh tượng cũng vô cùng náo nhiệt, chỉ một buổi sáng mà số người đã quá tải.

……

Lâm Tố Mỹ cầm tờ đơn đăng kí trên tay, nghĩ những người này vẫn phải được đào tạo thêm, đồng thời cũng phải quy định một vài yêu cầu, chẳng hạn như nếu thật sự trở thành giáo viên lớp gia sư, cuối tuần nhất thiết phải đến lớp gia sư điểm danh, nếu có tình huống đặc biệt cũng phải tìm được người thay thế mới có thể rời đi, không được tùy tiện rời đi…

Khi Lâm Tố Mỹ muốn ăn cơm cùng Tô Uyển, một cô gái trẻ dắt theo một đứa bé hơn ba tuổi bước chầm chậm qua. Tuy quần áo trên người cô gái giản dị nhưng vô cùng gọn gàng, đứa bé cũng ăn mặc sạch sẽ, có một vẻ đẹp mộc mạc.

Dường như cô gái đến đây lần đầu tiên, nét mặt hơi sợ sệt.

“Chào hai bạn… Xin hỏi, hai bạn có quen Ngô Thanh Thụ không?”

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển nhìn nhau, người này tìm Ngô Thanh Thụ?

Trong mắt cô gái không có cảm xúc gì. Cô đã hỏi rất nhiều người rồi mà không có ai quen biết Ngô Thanh Thụ cả, vì thế cô rất bình tĩnh, chỉ có điều cô đã hoàn toàn chán nản.

“Mẹ ơi, con đói rồi.” Cậu bé kéo tay mẹ mình, liếm môi.

Người phụ nữ xoa đầu con trai: “Đợi mẹ con mình tìm được bố rồi sẽ bảo bố đưa mẹ con mình cùng đi ăn cơm, được không nào?”.

Cậu bé gật đầu.

“Tiểu Bảo ngoan quá.”

……

Màn đối thoại đơn giản lại khiến tim Lâm Tố Mỹ nảy lên, tìm Ngô Thanh Thụ, tìm được bố sẽ cùng đi ăn cơm. Trong nháy mắt, Lâm Tố Mỹ nghĩ đến một khả năng, Ngô Thanh Thụ là trí thức, chỉ nói anh ta từ một nơi rất xa thi đỗ vào đây, không hề nhắc đến việc anh ta đã kết hôn hay có con chưa, còn hẹn hò yêu đương với Tô Uyển.

Nhưng khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa của Ngô Thanh Thụ lại khiến Lâm Tố Mỹ xẹt qua chút nghi hoặc, cùng tên cùng họ ư?

Bây giờ, Lâm Tố Mỹ thật sự hy vọng chỉ là cùng tên cùng họ mà thôi.

Lúc này, Tô Uyển vẫn chưa phản ứng lại được, cô nàng nhiệt tình nhìn đôi mẹ con kia: “Hai người tìm Ngô Thanh Thụ à? Khéo ghê, em cũng quen một người tên như thế, hai người là gì của anh ấy…”.

Người phụ nữ chưa kịp trả lời thì mặt mày đã vui vẻ, còn cậu bé kia trả lời ngay lập tức: “Đó là bố cháu”.

Bố? Nét mặt Tô Uyển cứng đờ, cô nhìn đôi mẹ con với vẻ khó tin: “Bố cháu? Sao có thể…”.

Cả người Tô Uyển run rẩy khó tin.

Lâm Tố Mỹ vội nói: “Ngô Thanh Thụ mà hai người tìm học tài chính à?”.



Mặt người phụ nữ trông đầy mông lung, cậu bé cũng không nghe hiểu là ý gì. Người phụ nữ chỉ kể lại những gì chị trải qua. Rất nhiều năm trước chị và trí thức Ngô tên Ngô Thanh Thụ đã yêu nhau, sau đó kết hôn, tiếp đó chị mang thai, cũng ủng hộ Ngô Thanh Thụ tham gia thi đại học, chỉ là sau khi thi đại học xong Ngô Thanh Thụ chưa từng quay về, chị ở nhà cứ lo ngay ngáy không biết bố của con mình thế nào, sau đó có người nói với chị từng gặp Ngô Thanh Thụ ở đại học Vân, chị ngẫm nghĩ, dù thế nào cũng phải đến tìm bố của con mình, hỏi anh ta xem rốt cuộc anh ta nghĩ thế nào.

Lâm Tố Mỹ nghe xong, thở dài một hơi.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy không phải người phụ nữ này không biết gì, dẫu sao hoàn cảnh bây giờ chính là như thế, biết bao trí thức kết hôn có con rồi, sau khi đỗ đại học bèn không quay về nữa, những người bên cạnh người phụ nữ không thể chưa từng khuyên chị, nhưng chị vẫn đến đại học Vân tìm người, có lẽ nếu không nhận được một câu trả lời chuẩn xác, chị không thể vượt qua được hố sâu trong lòng.

Tô Uyển cắn môi: “Em dẫn hai mẹ con chị đi tìm Ngô Thanh Thụ, xem xem anh ấy… có phải người hai mẹ con chị muốn tìm không nhé”.

Cơ thể Tô Uyển đang khẽ run rẩy, như sợ hãi cục diện mình sắp phải đối mặt, đồng thời lại chờ mong đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, bạn trai cô không vứt bỏ vợ con, cũng không lừa dối cô.

Lâm Tố Mỹ khẽ đỡ Tô Uyển.

“Em…” Tôi Uyển không thốt được thành lời.

Lâm Tố Mỹ cũng yên lặng, bởi vì nếu an ủi, đợi lát nữa đối diện với nỗi thất vọng lớn hơn thì phải làm sao? Chi bằng không nói gì cả.

Tô Uyển muốn tìm được Ngô Thanh Thụ rất dễ dàng, hai người họ vốn là tình nhân, lúc ăn cơm thường hẹn gặp nhau ở đâu, đã thành thói quen rồi.

Cho nên Ngô Thanh Thụ vốn đang đợi ở cửa nhà ăn.

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển dẫn theo hai mẹ con họ đi qua. Lúc nhìn thấy Tô Uyển, Ngô Thanh Thụ vốn cười ôn hòa, nhưng khi nhìn thấy hai mẹ con phía sau họ, sắc mặt Ngô Thanh Thụ lập tức thay đổi, lạnh như băng vậy.

Tim Tô Uyển như thoáng ngưng đập, cô như đã nhìn thấy kết quả xấu nhất.

Cậu bé kia nhìn thấy Ngô Thanh Thụ bèn lập tức chạy như bay qua, ôm chân Ngô Thanh Thụ: “Bố, cuối cùng con và mẹ cũng tìm được bố rồi, mẹ và con tìm bố vất vả lắm…”.

Chẳng nghi ngờ gì, giọng nói của đứa trẻ đã phán cho Tô Uyển tội tử hình.

Ngô Thanh Thụ nhìn Tô Uyển với vẻ sợ hãi: “Tô Uyển…”.

“Còn gì để nói nữa?” Tô Uyển đột nhiên nổi nóng, nước mắt cũng lăn xuống.

Ngô Thanh Thụ muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy con trai đang ôm mình, cuối cùng chỉ nhìn theo hướng Tô Uyển rời đi với vẻ lo lắng.


“Trước tiên anh vẫn nên lo tốt cho vợ và con trai anh đi!” Lâm Tố Mỹ lạnh lùng ném lại một câu rồi vội đuổi theo Tô Uyển.

Tô Uyển chỉ khóc không ngừng: “Sao anh ta có thể như thế, sao có thể làm thế với em… Em tưởng là, em tưởng là chỉ cùng họ cùng tên thôi, anh ta không thể làm ra chuyện như thế được… Sao anh ta có thể như thế…”.

Lâm Tố Mỹ không nói gì. Chuyện thế này, ở thời đại đặc biệt này, xác suất xảy ra quá cao.

Tô Uyển chỉ khóc, ôm Lâm Tố Mỹ mà khóc.

Mà sau khi về đến phòng, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện này. Tô Uyển nằm trên giường chẳng nói chẳng rằng, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô trên giường.

Tối hôm đó, Ngô Thanh Thụ đợi Tô Uyển ở dưới kí túc, Tô Uyển không xuống, Ngô Thanh Thụ đợi cả đêm.

Ngày hôm sau, Tô Uyển thậm chí chẳng ra khỏi cửa kí túc, không ăn không uống nằm trên giường.

……

Lúc này đã có không ít người đến làm thuyết khách cho Ngô Thanh Thụ, họ đều nói với Tô Uyển rằng Ngô Thanh Thụ không đúng vì đã giấu giếm chuyện này, nhưng Ngô Thanh Thụ thật lòng thích cô, vì sợ cô biết chuyện này rồi sẽ rời xa anh ta nên mới không nói cho cô biết.

Lâm Tố Mỹ nghe thấy những lời đó, đột nhiên cảm thấy rất khó hiểu. Cô không biết có phải tam quan của mình có vấn đề hay không, vì sao người khác đều có thể thấu hiểu được và cảm thấy đây là chuyện không thể bình thường hơn, còn cô lại cảm thấy có vấn đề rất lớn chứ.

Cô không phủ nhận, trong hoàn cảnh đặc biệt này, rất nhiều trí thức quả thực phải chịu đựng sự vô vọng và đau khổ khi người khác không thể thấu hiểu mình, nhưng dựa vào đâu mà đổ hết những đau khổ và sự không cam lòng đó cho người khác?

Trong thôn không phải không có trường hợp như vậy. Nếu thật sự không thích hôn sự đó thì quản nửa thân dưới của mình cho tốt vào, lúc rời đi, người trong thôn không có ai nói tên đàn ông đó đã sai mà đều chỉ trích phía nhà gái hại người hại mình. Những người không quản nổi nửa thân dưới của mình, thậm chí những người có con, nếu rời đi, vậy thì phải phân chia nhiệm vụ chăm sóc con cái, bạn chạy đi đương nhiên sảng khoái, nhưng người ta là phụ nữ một thân một mình trông con, sống khổ cực trong thôn thì không nói, còn gặp cảnh bị người ta chỉ trỏ bàn tán.

Nếu gặp phải gia đình cực kì méo mó, tình huống đó, Lâm Tố Mỹ cũng không còn gì để nói, có lẽ thật sự chỉ có thể trốn chạy thôi.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy chuyện gì cũng phải phân tình huống, không thể vơ đũa cả nắm. Cô vợ của Ngô Thanh Thụ, vừa nhìn đã thấy dịu dàng hiền lành, hoàn toàn không phù hợp với tình huống thứ ba, mà Ngô Thanh Thụ chạy cái là chạy luôn, không lo cho vợ, càng không lo cho con…

Tô Uyển cứ nằm mãi trên giường, không trả lời người khác, như đã thật sự ngủ.

Cho đến khi người khác rời đi, Tô Uyển mới xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, sau đó tắm rửa.

Tô Uyển không nằm mà chỉ ngồi trên giường mình, sau đó hỏi khẽ: “Tiểu Mỹ, chị nói xem em nên làm thế nào?”.

Tô Uyển lại khóc. Ngô Thanh Thụ thật sự đối xử với cô rất tốt. Cô nhớ lại dáng vẻ của anh ta, dù thế nào cũng không thể so sánh anh ta với người đã vứt bỏ vợ con được.

“Tiểu Mỹ, chị nói chuyện đi!” Giọng của Tô Uyển cũng run rẩy.

Lâm Tố Mỹ cũng ngồi dậy khỏi giường, thở dài: “Tô Uyển, Ngô Thanh Thụ từng nhắc tới chuyện này với em chưa?”.

“Chưa.”

“Vậy thì chị cảm thấy, trong tình huống thông thường, anh ta nên thu xếp tốt cho con anh ta, hơn nữa cũng phải nói ra sự thực cho em biết, với tiền đề đó, em có đón nhận anh ta hay không là lựa chọn của riêng em. Em có quyền được biết sự thực…”

Lâm Tố Mỹ còn chưa nói hết đã bị Chu Thanh Vũ đột nhiên cất tiếng ngắt lời: “Lâm Tố Mỹ, cậu có phải trí thức không?”.

Giọng của Chu Thanh Vũ toát ra chút lạnh lùng như sắt thép ngày đông, dường như tay chạm vào thì sẽ dính các phân tử nước đóng băng vì thời tiết.

“Không phải.” Lâm Tố Mỹ trả lời.

Chu Thanh Vũ cười: “Nếu cậu không phải trí thức, cậu có tư cách gì nói lời như thế? Cậu có biết trí thức đã phải chịu bao nhiêu đau khổ bao nhiêu tổn thương không? Tô Uyển, nếu Ngô Thanh Thụ đã lựa chọn giấu em, đương nhiên là vì anh ta có nỗi khổ riêng, nếu em yêu anh ta thì nên thấu hiểu cho nỗi khổ của anh ta, bởi vì bây giờ chắc chắn anh ta còn đau khổ hơn em, em nên khoan dung cho anh ta…”.

Lâm Tố Mỹ nghe vậy liền cười: “Tôi không phải trí thức, cũng không biết được nỗi khổ của trí thức, càng không biết các trí thức đã phải chịu đau khổ lớn đến mức nào. Nhưng tôi biết một chuyện, các trí thức có chịu nhiều cực khổ hơn nữa thì liên quan gì đến tôi, liên quan gì đến Tô Uyển? Những đau khổ đó, dựa vào đâu mà Tô Uyển phải thừa nhận phải thấu hiểu? Ai khiến các trí thức chịu tổn thương thì đi tìm người đó, tìm người không biết mọi chuyện như Tô Uyển làm gì…”.

Tô Uyển đột nhiên khóc nấc lên: “Tiểu Mỹ, chị đừng nói nữa, đừng nói nữa”.

Lâm Tố Mỹ thoáng sững ra, Chu Thanh Vũ nói tiếp: “Mỗi người đều có chuyện mà mình không muốn nói, lời mà mình không muốn nói, nếu giấu giếm một vài chuyện thì chắc chắn có nguyên nhân. Các trí thức thật sự đã chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ… Tô Uyển, chị tin Ngô Thanh Thụ chắc chắn rất yêu em, anh ta vẫn một mực đợi em dưới kí túc, muốn giải thích với em…”.

Lâm Tố Mỹ nhếch khóe miệng, nghĩ bụng, chuyện vớ vẩn này vốn không liên quan đến mình.

Tô Uyển bảo cô đừng nói nữa, không bảo Chu Thanh Vũ đừng nói nữa.

Bởi vì những gì Tô Uyển muốn nghe không phải lời Lâm Tố Mỹ nói, điều Tô Uyển muốn nghe là người khác khuyên cô nàng tha thứ Ngô Thanh Thụ thế nào, ghi nhớ những điểm tốt của Ngô Thanh Thụ ra sao.

Lâm Tố Mỹ nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy chán ngắt. Cô cũng không phải là một đứa trẻ nữa, gặp phải chuyện thế này mà còn không biết tránh né, không thấy Thẩm Thanh và Thư Ngôn hoàn toàn làm bản thân trong suốt đấy ư?

Chuyện của Lâm Hải Yến, đó là bởi Lâm Hải Yến là người chị thân yêu của cô, trong chuyện đó còn trộn lẫn tâm tư khác của cô muốn tìm được chân tướng trong quá khứ, cho nên cô không thể trốn tránh, đâm đầu vào gánh lấy những đau khổ đó.


Còn Tô Uyển và cô, nói đến cùng chẳng qua chỉ là bạn cùng phòng, bạn cùng phòng có tình cảm tốt hơn một chút mà thôi, cô vội đi nói mấy lời khiến người ta ghét làm gì?

Chu Thanh Vũ không dừng lại, Lâm Tố Mỹ đột nhiên thấy phiền.

“Chu Thanh Vũ, cậu phản ứng dữ dội như thế làm gì, cứ làm như cậu cũng là một trí thức ấy.” Ngữ khí của Lâm Tố Mỹ không hề tốt.

Chu Thanh Vũ sững lại: “Tuy tôi không phải trí thức, nhưng chị họ tôi là trí thức…”.

Vì thế Chu Thanh Vũ bèn kể ra những chuyện mà chị họ cô ta từng trải qua. Xuống quê làm trí thức, không may mắn gặp dân làng hung hãn, con trai trong thôn ưng chị họ cô ta bèn chiếm đoạt về làm vợ, chị họ cô ta đã nhiều lần tìm đường chết, may là tin tức thi đại học truyền đến, chị họ cô ta mới có hy vọng, sau đó cố gắng học tập rồi trốn chạy…

Chu Thanh Vũ tổng kết, có đôi khi người khác không muốn nói không phải là cố ý giấu giếm, mà là cuộc sống đó quá đau khổ với họ…

Câu chuyện Chu Thanh Vũ kể khiến Thẩm Thanh cũng hiếm khi thở dài. Trong hoàn cảnh như bây giờ, có những chuyện không thể dùng tam quan bình thường mà so tính.

……

Bầu không khí trong phòng thoáng cái vô cùng vi diệu. Thi cuối kì xong, Tô Uyển về thẳng nhà, không chia tay cũng không làm hòa với Ngô Thanh Thụ, càng không đến trường. Chu Thanh Vũ tiếp tục yêu đương với Mạnh Diệu Sinh. Còn Nhiễm Yến đã về nhà. Thẩm Thanh và Thư Ngôn thì chạy đến thư viện.

Lâm Tố Mỹ tiếp tục xem chuyện bên lớp gia sư. Nhà đã xây xong, ba tầng, dạng bao quanh như chữ “hồi” (回). Cô bảo người xây một bồn hoa nhỏ ở giữa, định trồng chút hoa cỏ gì đó.

Cô định để trống căn nhà một tháng, sau đó mới sắp xếp chuyện của lớp gia sư.

Hôm nay vợ chồng Lâm Thu Vân mời Lâm Tố Mỹ ăn cơm. Bởi vì nhờ kiến nghị khi ấy của Lâm Tố Mỹ, bây giờ Lâm Thu Vân đang trông con giúp một vài phụ huynh có con nhỏ trong trường, mệt thì hơi mệt nhưng quả thực kiếm được không ít tiền, cuộc sống cũng thoải mái hơn.

Hai vợ chồng mời Lâm Tố Mỹ ăn cơm để bày tỏ lòng cảm kích.

Lâm Tố Mỹ nhìn Du Kiến Thành và Lâm Thu Vân, bây giờ họ sống rất hạnh phúc, đó là niềm hạnh phúc nhỏ của những con người bình thường. Điều đó khiến Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa dao động, rốt cuộc quan niệm của cô có đúng hay không, từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy một người không nên có lỗi với bản thân, không nên có lỗi với người khác, không lôi những khổ đau mình phải chịu ra làm liên lụy người khác.

Nhưng nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh, cô hơi dao động.

Khi Lâm Thu Vân đi dọn dẹp phòng bếp, Lâm Tố Mỹ đột nhiên hỏi Du Kiến Thành: “Anh Du, hồi đó anh đã từng nghĩ đến chuyện tự bỏ chạy chưa?”.

Du Kiến Thành bị cô hỏi thì thoáng ngẩn ra, sau đó cười, ngẫm nghĩ: “Từng nghĩ rồi”.

Song nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.

Du Kiến Thành thở dài một hơi, sau đó cười nói: “Nhưng nếu anh thật sự tự bỏ chạy, có lẽ cả đời này anh đều sẽ sống trong áy náy, anh vô cùng cảm ơn bản thân mình vì đã đưa ra quyết định chính xác nhất. Vợ và con, họ là sức mạnh khiến anh cảm thấy mình có thể trở nên mạnh mẽ không gì phá nổi”.

Lâm Tố Mỹ cười, sau đó nói cho Du Kiến Thành biết cô định mở lớp gia sư, hỏi Du Kiến Thành xem anh có muốn làm thầy giáo không. Sau khi hỏi kĩ càng mô hình, cách thức cụ thể, Du Kiến Thành đồng ý ngay.

“Tiểu Mỹ, em đúng là… chân nhân bất lộ tướng.”

“Anh đề cao em rồi.”

Du Kiến Thành lắc đầu: “Trước đây chỉ cảm thấy em là một cô gái nhỏ, bây giờ cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi”.

“Con người mà, dù sao cũng sẽ trưởng thành.”

Du Kiến Thành gật đầu.

Lúc rời đi, hai vợ chồng họ kiên trì muốn đưa cô về trường, Lâm Tố Mỹ không từ chối được, chỉ đành mặc họ. Sau khi về đến trường, cô xoay người, nhìn thấy Du Kiến Thành khẽ nắm lấy tay vợ, chỉ nhìn từ bóng lưng cặp đôi hạnh phúc này cũng đủ để có thể sưởi ấm đáy lòng người ta.

……

Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ gặp được niềm vui bất ngờ.

Lâm Bình và Lâm An tới.

Lâm Bình và Lâm An không đi tàu hỏa, cũng không ngồi ô tô, người ta đi xe đạp, đạp thẳng từ huyện Định Châu đến thành phố Vân. Hai người phơi nắng như người da đen, cả người đầy vẻ phong trần, nhưng túi lê muốn mang đến cho Lâm Tố Mỹ lại được buộc rất chặt.

Lâm Tố Mỹ nửa cảm thấy đau lòng, nửa cảm thấy buồn cười.

Hồi Tết, Lâm Tố Mỹ đưa cho Trần Đông Mai mười nghìn tệ bảo Trần Đông Mai tự tiêu, nếu hai anh trai muốn làm ăn thì cũng ủng hộ họ, nếu muốn mua nhà trên huyện thì cũng được.

Lâm Bình và Lâm An thấy người trong thôn làm ăn buôn bán, người ta kiếm được tiền, ngay cả nhà cửa cũng đã xây tận mấy căn, họ nhìn mà cũng quen mắt.

Sau đó Lâm Bình và Lâm An cũng học theo người khác bày sạp hàng ở cổng trường, bởi vì họ đi muộn hơn đám người đó nên có được vị trí không tốt, bày hàng ra rất lâu, không chỉ không kiếm được tiền mà còn chịu thiệt.


Lâm Bình và Lâm An dọn đường hồi phủ, cảm thấy mình quá vô dụng, không xứng để đi tàu hỏa hay đi ô tô, dứt khoát đạp xe đến. Đúng rồi, chiếc xe đạp này là chiếc nhà họ mới mua, tốn tận mấy trăm tệ làm họ đau lòng gần chết.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình nên bày tỏ vẻ thương xót, nhưng lúc họ kể về những thứ họ trải qua vẫn có hiệu quả gây hài.

Lâm Tố Mỹ dẫn họ đến nhà khách để họ sửa soạn bản thân trước, sau đó thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo.

Bây giờ trong tay Lâm Tố Mỹ có tiền, cô dẫn Lâm Bình và Lâm An đến một quán vô cùng nức tiếng trong thành phố ăn cơm, không cần phiếu cơm, hơn nữa đồ ăn cao cấp, giá cả cũng cao chót vót khiến Lâm Bình và Lâm An bị kích động không nhẹ, vừa tiến vào đã muốn kéo Lâm Tố Mỹ đi ra.

Lâm Tố Mỹ không chịu: “Anh, bây giờ em có tiền, không sợ đâu”.

“Không được, mẹ đã nói rồi, tiền của em cũng phải vất vả mới kiếm được, không phải bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, bọn anh không thể thoải mái tiêu tiền của em.”

“Tiền có cực khổ hơn nữa mới kiếm về được cũng là để tiêu mà. Tiền của em tiêu cho hai anh, em tiêu rất vui vẻ, hai anh cứ không muốn thấy em vui như thế à?”

Tội danh này lớn quá rồi.

Thế là ba anh em ăn một bữa cơm, Lâm Bình và Lâm An ăn sạch sành sanh thức ăn như gió cuốn mây phá, sau đó Lâm Tố Mỹ dẫn hai người họ đi mua đến mấy bộ quần áo mới.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình đã quá thất sách, cô phát hiện, hai ông anh trai mình sau khi mặc quần áo mới, lúc ra khỏi cửa không còn lầm lầm lũi lũi nữa, cô thầm thở dài, biết họ sợ người khác khinh thường quần áo họ mặc, sợ sẽ gặp phải ánh mắt khác thường của người khác.

Ngày hôm sau lúc Lâm Tố Mỹ dẫn hai người họ đi dạo, biểu hiện của Lâm Bình và Lâm An tốt hơn rất nhiều. Có lẽ vì Lâm Tố Mỹ tiêu tiền quá hăng, hai anh em càng lúc càng tê dại rồi.

Chỉ là khi Lâm Tố Mỹ mua quần áo cho vợ họ, hai anh em mới nói: “Tiêu tiền phung phí như thế làm gì, chị dâu em cũng không dùng tới”.

Lâm Tố Mỹ lườm hai ông anh: “Ồ, chỉ cho phép hai anh mặc ần áo mới mua đồ mới còn chị dâu thì không được hả?”.

Đã như thế, họ còn có thể nói gì được?

Lâm Tố Mỹ mua một đống đồ, tuy Lâm Bình và Lâm An đã tê dại nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Nhiều đồ như thế, bọn anh cầm về thế nào?”.

“Em cầm giúp hai anh, em về cùng hai anh mà.”

Lâm Bình và Lâm An ngẩn ra, sau đó hớn hở cười.


Hôm về nhà, Lâm Tố Mỹ thuê hẳn một chiếc xe. Cô cảm thấy mình thật sự có tác phong xa xỉ, nhưng mà có thể hưởng thụ thì tội gì không hưởng thụ chứ!

Lâm Tố Mỹ vừa lên xe đã nghe thấy có người gọi tên mình: “Tiểu Mỹ”.

Cô nhìn ra qua ô cửa, trông thấy Tô Uyển.

Chuyện cô muốn về nhà, cô đã đánh tiếng với giáo viên bên lớp gia sư. Cô về nhà mấy ngày trước, đến lúc quay lại sẽ sắp xếp người bên đó, dẫu sao căn nhà phải để trống một khoảng thời gian.

Tô Uyển hẳn là biết được chuyện cô muốn về nhà từ những người đó.

Tài xế hỏi cô: “Đang gọi cô à? Có cần dừng xe không?”.

Còn chưa đợi Lâm Tố Mỹ trả lời, tài xế đã dừng xe.

Tô Uyển mau chóng chạy đến, kéo tay Lâm Tố Mỹ bên trong cửa sổ: “Tiểu Mỹ, em xin lỗi”.

Lòng Lâm Tố Mỹ chợt ấm áp, tuy trước đó đã có vô số hoạt động tâm lý, cảm thấy mình nhiều chuyện, cảm thấy tình bạn này không có ý nghĩa gì, nhưng một câu xin lỗi của Tô Uyển khiến Lâm Tố Mỹ lập tức vứt những cảm xúc lúc trước đi, giữa bạn bè, tranh cãi vốn là chuyện khó tránh, huống hồ là gặp phải vấn đề tình cảm.

Lâm Tố Mỹ tự kiểm điểm lại bản thân. Cô cũng thật nhỏ nhen, biết rõ Tô Uyển gặp phải chuyện nan giải như thế, sao lại còn đi trách Tô Uyển chứ, cô nên suy xét cân nhắc nhiều đến cảnh ngộ của Tô Uyển mới phải.

“Con bé ngốc, em có lỗi với chị chỗ nào?”

Tô Uyển gầy đi rất nhiều, xem ra chuyện đó ảnh hưởng rất lớn tới cô nàng.

“Những lời chị nói đều là vì tốt cho em, nhưng em lại… em lại như thế… Mẹ em đã mắng em một trận, bố em thiếu chút nữa đánh em, nói họ vất vả nuôi lớn một cô con gái là để cho người khác không trân trọng hay sao? Ha ha, họ mắng rất đúng, thật sự rất đúng. Tiểu Mỹ, em xin lỗi, mẹ em nói một người có thể nói lời đó với em chứng tỏ người đó thật lòng muốn tốt cho em, tuy người nghe có lẽ không thoải mái lắm, nhưng lời nói thật thường hay mất lòng, mà nếu em không biết tốt xấu thì sẽ hối hận cả đời.” Tô Uyển lau nước mắt, “Cho nên Tiểu Mỹ, em xin lỗi, thật sự xin lỗi chị…”.

“Không sao.” Lâm Tố Mỹ khẽ thở phào một hơi, “Gầy rồi”.

Nước mắt Tô Uyển trào ra không ngừng: “Tiểu Mỹ, em và Ngô Thanh Thụ chia tay rồi. Chị cứ về nhà trước, đợi chị quay lại, em và chị lại tám chuyện tiếp, lần này ấy mà, em sẽ kể cho chị nghe chuyện tám nhảm về bản thân em”.

Tô Uyển muốn cười, song lại cười ra nước mắt.

Lâm Tố Mỹ không nhịn được, cũng rơi nước mắt cùng Tô Uyển. Lâm Tố Mỹ xuống xe, ôm chặt Tô Uyển một lúc, rồi mới lên xe rời đi.

Còn Tô Uyển vẫn trông mãi theo xe của Lâm Tố Mỹ, trông mãi, trông mãi.

Lâm Tố Mỹ nhìn ra ngoài từ ô cửa, nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ lại, không rõ tại sao, cô cảm thấy Tô Uyển đã hơi khác.

Hình như đã trở nên chín chắn rồi, trưởng thành rồi. Song, nếu cái giá của sự trưởng thành này là khổ đau, cô hy vọng Tô Uyển mãi mãi là một cô gái vui vẻ như trước.

…………

Xe lái một mạch về đến huyện Định Châu, Lâm Tố Mỹ cùng Lâm Bình và Lâm An đều ngủ mơ màng, vẫn phải nhờ tài xế gọi, nói đã đến huyện Định Châu rồi, có cần lái tiếp hay không, bởi vì tài xế cũng không biết đường.

Lâm Tố Mỹ mở mắt, nhìn ra ngoài ô cửa, luôn cảm thấy huyện Định Châu bây giờ khác biệt quá lớn, khác hoàn toàn với một năm trước. Bây giờ hai bên đường đã có không ít quán nhỏ, người tới người lui cũng nhiều lên, thậm chí xe đạp trên đường cũng nhiều hơn.

Lâm Tố Mỹ đang định chỉ đường về thôn từ một con đường nhỏ thì nghe thấy tiếng Lâm Bình: “Đó là người thôn mình đúng không? Đi đâu vậy nhỉ?”.

Lâm Tố Mỹ nhìn theo, quả nhiên là người thôn họ.

Dừng xe, hỏi thăm tình hình, sau đó đi cùng người trong thôn.

Hóa ra lại là chuyện của Tạ Trường Du…

Vì sao lại là “lại”? Bản thân Lâm Tố Mỹ cũng nghĩ không thông.

Trước đó có người mua nhà trên huyện khiến không ít người hâm mộ, tuy phần lớn mọi người đều cảm thấy không cần thiết, nhưng họ vẫn không kiềm được mà hâm mộ.

Khi ấy Tạ Trường Du cũng chuẩn bị mua nhà trên huyện, nhưng sau khi xem xét, có lẽ là không ưng, cảm thấy nhà quá cũ, bản thân anh tự ngẫm nghĩ bèn mua ít đất ở chỗ cách cổng huyện không xa, xây hai căn nhà, nhưng mạnh tay xây năm tầng, anh nghĩ chỗ này cách huyện gần như thế, nhà mình tự xây, mình muốn làm thế nào thì làm.

Tạ Trường Du vốn định tự sống ở đó, sau khi ngẫm nghĩ thì lại thay đổi chủ ý, làm thành nơi có thể bán đồ được, còn nối liền hai tòa nhà với nhau.

Khi ấy để có thể kiếm được thêm chút tiền, dân làng bảo Tạ Trường Du mua luôn vài chỗ ở xung quanh, Tạ Trường Du cảm thấy dẫu sao cũng rẻ nên cũng mua.

Kết quả là bây giờ, dân làng nghe được vài lời rằng sau này huyện sẽ phát triển ở bên này, đến lúc đó chỗ đất này sẽ đáng tiền, bây giờ họ hối hận, vì thế nhao nhao cả lên.

Bên phía Tạ Trường Du đương nhiên không chịu chịu thiệt, vì thế người trong thôn cũng chạy đến giúp Tạ Trường Du.

……

Tình huống này…

Lâm Tố Mỹ chỉ có thể nói Tạ Trường Du rốt cuộc có đầu óc hay là may mắn đây, chỗ đất này chắc chắn sẽ phất lên được.

Lâm Bình và Lâm An nghe mà thấy kích động, cũng muốn đi giúp.

Lâm Tố Mỹ đau đầu đỡ trán, thôi vậy, đi thì đi vậy!

Tạ Trường Du…

Tha thứ cho cô, vì sao dáng vẻ người có tiền trong đầu cô lại xuất hiện như thế này – tóc vuốt keo bóng mượt, nắng vừa rọi xuống đã sáng loáng cả một vùng, trên người mặc sơ mi và quần âu, chân giẫm đôi giày da bóng lộn, trên eo giắt một chiếc di động Đại Ca Đại.

Lâm Tố Mỹ bị hình tượng người có tiền trong đầu mình chọc cho vui vẻ.

Sau đó cô nghĩ lại, bây giờ hẳn là vẫn chưa có Đại Ca Đại.

Sau đó xuống xe…

Từ xa, Lâm Tố Mỹ đã nhìn thấy Tạ Trường Du. Anh mặc một bộ quần áo thường ngày, chân không đi giày da mà là một đôi giày phổ thông, anh cứ đứng biếng nhác như thế, người thẳng tắp, hai tay chống eo, đầu mày khẽ nhíu, nhìn mấy dân làng đang nói nhăng nói cuội với vẻ hơi không kiên nhẫn.

Đã lâu không gặp, cả người anh vẫn toát ra khí chất của một chàng trai trẻ, nhưng không có chút cảm giác non nớt nào, trong khí chất của chàng trai trẻ ấy có thêm thứ gì đó khác nữa.

Vẻ bất cần?

Hình như vậy.

Anh đứng ở đó, rõ ràng quần áo anh mặc không khác biệt quá lớn với người khác nhưng vừa liếc đã có thể nhìn thấy anh.

Cô cảm thấy anh giống một cây cỏ có bộ rễ phát triển, cố gắng rúc vào đất, duy trì độ ẩm để cung cấp sức sống mạnh mẽ cho sắc xanh trên đầu. Nhưng sắc xanh của cây cỏ nhỏ đó lại là một phong cảnh, lúc nó bung ra vẻ đẹp, ngoại trừ chút ý xanh còn có sức hút khác, thậm chí còn thu hút hơn cả đóa ra đang đung đưa trong gió.

Thứ khí chất rất độc đáo.


Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 71: Bất cần