Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 59: Trả giá


Bệnh viện lớn khác với trong tưởng tượng của họ, vừa nhìn đã thấy còn chẳng trật tự bằng bệnh viện huyện, đâu đâu cũng ồn ào, xếp hàng đóng tiền, lấy thuốc, xách cơm canh rao bán quang minh chính đại, đủ loại âm thanh pha tạp với nhau, ầm ĩ huyên náo, giống như một món thập cẩm, mỗi người đều sắm vai một nguyên liệu riêng trong đó, sau đó được đặt cùng nhau một cách kì dị.

Hai cụ già phía trước đang khóc thút thít, xung quanh có không ít người. Lâm Tố Mỹ giật nảy mình, còn tưởng là xảy ra sự số điều trị, đi đến gần nhìn mới phát hiện ra hai cụ già đó bị y tá sắp xếp cho đi đóng tiền, kết quả là bệnh viện quá lớn, hai cụ hoàn toàn không biết nên làm thế nào, vậy nên nóng ruột đến bật khóc.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới liếc nhìn sang Lâm Kiến Quốc và Lâm Dũng, phát hiện nét mặt họ cũng mông lung. Đột nhiên chạy đến bệnh viện này, trước tiên nên làm gì, làm ở đâu họ hoàn toàn không biết, nhất thời chỉ lúng túng rối bời.

“Nhà mình cứ đi tìm bác sĩ Chu trước đã ạ.” Lúc này Lâm Tố Mỹ đưa ra kiến nghị.

Bác sĩ Chu này là thầy của bác sĩ ở bệnh viện huyện kia, ngày trước dẫn dắt anh ta, anh ta viết thư giới thiệu cho họ bảo họ chuyển cho bác sĩ Chu, bác sĩ Chu sẽ sắp xếp cho họ.

Mọi người đang bối rối, Lâm Tố Mỹ vừa nói vậy, họ bèn quyết định đi tìm bác sĩ Chu đó.

Lâm Tố Mỹ làm người tiên phong, chủ động đi hỏi thăm thì mới tìm được bác sĩ Chu.

Sau khi xem xong thư, bác sĩ Chu hỏi Lâm Hải Yến mấy câu rồi hơi cảm khái: “Bụng đã lớn thế này rồi, đứa trẻ cũng sắp phát dục hoàn toàn rồi, bây giờ phá thai, thật sự nỡ à?”.

Bác sĩ Chu nhìn thấy sắc mặt Lâm Hải Yến trắng bệch, lại nói: “Nếu không phải tình hình đến mức không thể vãn hồi thì vẫn nên quyết định khác đi thì hơn, cứ suy nghĩ thêm đi!”.

Bụng lớn như vậy còn tới phá thai, không phải bác sĩ Chu chưa từng thấy bao giờ, mà là đã thấy quá nhiều, số thai phụ hối hận cũng chẳng ít, nhất là sau khi nhìn thấy thai nhi hoàn chỉnh được “sinh” ra thì khóc lu bù.

“Cháu không cần nó.” Lâm Hải Yến nói chắc nịch.

Bác sĩ Chu nghe vậy, ngược lại hơi ngẩn ra. Phái nữ trước giờ luôn dịu dàng mà có sự dẻo dai bền bỉ, với vấn đề về trẻ con cũng không quả quyết bằng phái nam. Người nói một câu trần thuật bình tĩnh thế này chứ không đắn đo hay lưỡng lự, cho dù ông làm bác sĩ đã nhiều năm thì cũng rất ít khi gặp.

“Vậy được rồi!” Bác sĩ Chu cũng không nhiều lời thêm.

Bác sĩ Chu lập tức dặn y tá sắp xếp giường. Y tá đó nhìn thông tin, mau chóng chạy đi giục một vài bệnh nhân xuất viện. Bên đó vừa xuất viện, bên này của Lâm Tố Mỹ lập sức chiếm lấy giường rồi mới bắt đầu đi nộp phí.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới biết họ đã có được món hời lớn thế nào. Có được giường một cách rất thoải mái nhẹ nhàng, còn chiếm được giường trước rồi mới đi nộp phí, so sánh với các bệnh nhân khác đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Ngày hôm đó vô cùng bận bịu, Lâm Tố Mỹ đỡ Lâm Hải Yến đi kiểm tra chỗ này chỗ kia, song Lâm Hải Yến lại bị hỏi đi hỏi lại mấy lần xem có đúng là bỏ đứa bé không, sau khi có được câu trả lời cuối cùng họ mới tiêm cho Lâm Hải Yến.

Những y tá đó cũng cảm thấy rất bất lực. Chủ yếu là trước đó có thai phụ phải phá thai, kết quả đứa bé là con trai, cả nhà đều bùng nổ, làm ầm ĩ một trận ở bệnh viện, bảo bệnh viện cứu đứa bé, đó là con trai cháu trai bảo bối của họ, còn nói ở đâu ở đâu có đứa bé cứu được về, kĩ thuật của bệnh viện nát này không ổn nên hại chết mạng người.

Bác sĩ Chu đó có vẻ không đích thân lo việc mấy, cả ngày chỉ đến hỏi tình huống mà thôi, người phụ trách ca của Lâm Hải Yến là một bác sĩ trẻ họ Ngô.

Bác sĩ Ngô đó có lẽ cũng mệt lử, mặt phờ phạc, đi qua dặn dò họ: “Bây giờ thế này là ổn rồi, nếu nhà các bác ở gần đây thì có thể về nhà nghỉ ngơi, đến lúc đó lại đến cũng được”.

Lâm Tố Mỹ bất giác hỏi: “Bao giờ thì lại đến bệnh viện ạ?”.

“Lúc phát tác. Chính là lúc đau bụng. Bụng mà đau thì đến bệnh viện là được.”

Lâm Tố Mỹ nhìn Lâm Kiến Quốc. Họ sống cách xa chỗ này, đương nhiên không thể quay về nghỉ ngơi rồi mấy ngày sau lại đến bệnh viện, vì thế họ quyết định ở lại bệnh viện cho đến khi Lâm Hải Yến phẫu thuật xong.

Khoảng thời gian này, Lâm Kiến Quốc vốn muốn bảo Lâm Tố Mỹ về nhà, nhưng nghĩ đến biểu hiện của Lâm Tố Mỹ lúc ở bệnh viện, lại thêm mấy phần ỷ lại của Lâm Hải Yến vào Lâm Tố Mỹ, vì thế ông khoát tay, bảo Lâm Dũng về nhà.

Trong bệnh viện người đến người đi nhiều, Lâm Tố Mỹ cũng nắm bắt được “quy tắc sinh tồn”. Ban công ở một bên khác được người nhà bệnh nhân dùng làm nơi phơi quần áo. Phía sau khu nội trú có một căn phòng nhỏ, có thể nấu cơm ở đó, chỉ cần trả chút tiền củi lửa là được. Mà mỗi ngày lúc đến thời gian ăn cơm đều sẽ có người xách cơm canh đi bán, bên phía bệnh viện cũng không ngăn cấm những hành vi này.

Lâm Tố Mỹ lấy chút gạo đến căn phòng nhỏ đó để nấu.

Những người đến nấu cơm cũng xếp hàng, trong đó phần lớn đến từ nơi rất xa, không nỡ mua cơm nên chỉ đành tự nấu, có đông người hơn nữa cũng không ai rời khỏi hàng.

“Cô bé à, sao lại khóc? Đừng khóc, cháu nấu trước đi, dù sao bác cũng không gấp.”

“Cháu cảm ơn.” Lâm Tố Mỹ vội đi nấu cháo. Lửa đang đượm, chỉ một lát cháo đã nấu xong.

Bây giờ Lâm Hải Yến càng lúc càng yên lặng, Lâm Tố Mỹ không khỏi trở nên lo lắng.

Tòa nhà họ ở, hơn nửa số thai phụ đều đến sinh con, cả nhà đi cùng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng người chồng đi dạo cùng người vợ, không nói là quá hạnh phúc, song chỉ nhìn cảnh chung đụng thân thiết vậy thôi cũng đã biết tình cảm của vợ chồng nhà người ta tốt nhường nào, đứa bé đó được một gia đình nhỏ chờ mong đến mức nào.

Thi thoảng Lâm Hải Yến nhìn cảnh tượng đó mà thất thần. Mỗi lúc như thế, Lâm Tố Mỹ không khỏi bồn chồn, sau đó bất giác nhìn Lâm Hải Yến.

Mà hôm nay còn xảy ra một chuyện. Một người phụ nữ bị nhà chồng ép đến phá thai, người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, song người nhà chồng vẫn tàn nhẫn vô tình, bày tỏ thẳng rằng hoặc là đứa bé trong bụng biến mất hoặc là người phụ nữ và đứa bé trong bụng cùng biến mất, bác sĩ y tá trong bệnh viện chỉ đành đến khuyên nhủ đôi câu nhưng cũng bị mắng.

Chẳng biết thế nào mà thai phụ đó bỗng nhiên trở nên cứng rắn, nói bản thân chị cần đứa bé, là con gái chị cũng cần, còn người nhà chồng không cần thì thôi. Sau đó chị hùng hổ nói với chồng, cuộc sống thế này chị không muốn sống tiếp từ lâu rồi, vừa khéo sau này chị chỉ sống cùng con gái thôi.

Thai phụ đó nói rất nhiều, rồi lại khóc lóc ầm ĩ, mắng người nhà độc ác, nói con chị ngoan ngoãn như thế nào, ở trong bụng cũng không giày vò chị, chỉ có lúc chị nhớ thì mới đá đá bụng bày tỏ rằng nó vẫn còn đó.

……



Khi ấy Lâm Tố Mỹ vội đỡ Lâm Hải Yến rời đi.

Những người phá thai trong bệnh viện hầu hết đều bị bức ép, hoặc là đờ đẫn đồng ý, hoặc là khóc nức nở bày tỏ sự phản đối, nhưng thật sự có rất ít thai phụ tự đến phá thai.

Mà trong bầu không khí như thế, Lâm Hải Yến càng lúc càng yên lặng.

Lâm Tố Mỹ nấu cháo xong còn được người ta tặng cho chút dưa muối, cô cảm ơn người ta rồi mới lên lầu, bảo Lâm Kiến Quốc và Lâm Hải Yến ăn cơm.

Mấy ngày nay cũng vô cùng mệt mỏi, khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy không nên ở lại bệnh viện, dù tìm phòng ở ngoài cũng còn tốt hơn.

Đột nhiên, trán Lâm Hải Yến túa mồ hôi, Lâm Tố Mỹ nhìn mà hoảng hồn, vội hỏi Lâm Hải Yến: “Chị, chị sao thế?”.

Lâm Hải Yến túm chặt lấy tay Lâm Tố Mỹ, độ mạnh của lực đó khiến tay Lâm Tố Mỹ thoắt cái xanh tím, nhưng cô không thu tay mình lại.

“Tiểu Mỹ, em có cảm thấy chị ác độc lắm không?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu liên tục.

Lâm Hải Yến ở lại bệnh viện nhiều ngày như thế, nhìn thấy vợ chồng người khác mặn nồng thì không phải không có suy nghĩ gì. Thậm chí chị còn nhìn thấy có thai phụ đến hỏi chuyện phá thai, sau đó hỏi xong liền chạy, tựa như nếu không chạy nhanh thì đứa bé sẽ chịu thương tổn ở bệnh viện vậy.

Lâm Hải Yến sinh ra cảm giác phạm tội sâu sắc với đứa bé trong bụng mình. Hơn nữa cảnh tượng hạnh phúc của các cặp vợ chồng khiến chị sinh ra nghi hoặc, phải chăng nếu chị tha thứ cho Đào Kim Phong, hai người cũng có thể có được viễn cảnh như thế.

Mà cả đời người, ai có thể đảm bảo mình không phạm sai lầm? Giống như đồ vật trong nhà vậy, nếu có lỗi thì sẽ được tu sửa và tái sử dụng, ai lại trực tiếp vứt đi?


“Chị, không phải đâu.” Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì sao phụ nữ không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình chứ? Vì sao phải suy xét nhiều đến vậy mà không phải là đường đường chính chính làm việc mình muốn làm? Chị, trước đây em thích chị chỉ là vì chị đối xử rất tốt với em, nhưng bây giờ em thích chị chính là vì chị có thể chịu trách nhiệm cho bản thân mình, dũng cảm như thế, khiến em bội phục chị khiến em thích chị”.

Lâm Hải Yến như thoáng cười, “Thế à?”.

“Vâng.”

“Tiểu Mỹ, em có nhìn thấy chị bây giờ không?”

“Chị, em nhìn thấy.”

“Em đừng vì chị mà cảm thấy sợ hãi với hôn nhân, hôn nhân không có gì đáng sợ cả. Cũng đừng cảm thấy nhất định phải tìm một người thế này thế kia mới được, không thể nào đâu. Nếu có một người phải sau mười năm mới phạm sai lầm, vì sai lầm sau mười năm ấy mà em muốn từ bỏ người đó trước, coi người đó thành tên cặn bã sao? Không phải như vậy. Tiểu Mỹ, nếu bắt đầu lại một lần nữa, có lẽ chị vẫn sẽ lấy anh rể em, hết cách thôi, khi ấy thật sự rung động thật sự bằng lòng lấy anh ấy… Nhưng, điều chị muốn nói với em là, con người, phải trả giá cho sự lựa chọn của bản thân, bây giờ chính là lúc chị đang trả giá.”

Từ bỏ mái nhà riêng, từ bỏ con, vì thế nhận được một cái giá.

“Chị…”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhận ra điều gì, cô lập tức gọi bác sĩ y tá. Chẳng mấy chốc, bác sĩ y tá đã đến. Lâm Tố Mỹ và Lâm Kiến Quốc muốn đi theo nhưng bị ngăn lại ở bên ngoài, Lâm Hải Yến thì được đẩy vào làm phẫu thuật.

Lâm Tố Mỹ và Lâm Kiến Quốc trông chừng bên ngoài phòng phẫu thuật. Lúc này Lâm Tố Mỹ mới phát hiện, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, Lâm Kiến Quốc đã già đi rất nhiều.

“Bác cả, không sao đâu, chị nhất định sẽ không sao đâu.”

Lâm Kiến Quốc gật đầu.

Bác sĩ y tá ở đây trông đều vô cảm với chuyện phá thai, đó là bởi họ đã thấy quá nhiều nên vô cảm, thường gặp phải chuyện thế này, cho dù thỉnh thoảng có bất ngờ nhưng cũng không cảm thấy có gì quá to tát.

Thái độ vô cảm này cũng khiến người nhà bệnh nhân như họ yên tâm hơn một chút.

Lâm Kiến Quốc lại nhìn sang Lâm Tố Mỹ, “Tiểu Mỹ, mấy hôm nay vất vả cho cháu rồi, cũng làm trì hoãn chuyện học tập của cháu…”.

“Trong lòng cháu chị quan trọng hơn những thứ đó. Bác cả bác đừng nói những lời như vậy, cho dù cháu có ở trường thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng, căn bản không học vào được, chi bằng như thế này còn hơn.”

“Được được được, chị cháu thương cháu đúng là không uổng phí. Nhưng mà chị cháu, tính cách quá cứng rắn, thế cũng không tốt, dễ bị tổn thương, cháu đừng học nó.”

“Bác cả, cháu không nghĩ vậy đâu, chị như thế rất tốt.” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, “Nếu không phải vì bác và bác gái quan tâm yêu thương chị như thế, chị cũng sẽ không có tính cách như vậy. Không phải chị không chịu được chút ít ấm ức nào, mà là có vài sự ấm ức có thể chịu đựng được, có vài sự ấm ức không thể chịu đựng được… Cháu rất thích chị như bây giờ”.

Khóe mắt Lâm Kiến Quốc thoáng đỏ, “Là vậy à?”.

Lâm Kiến Quốc cũng đang hoài nghi bản thân, nếu không đối xử với Lâm Hải Yến như thế, liệu có phải thái độ của con bé sẽ không kiên quyết như thế này, có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua rồi tiếp tục sống như trước đó giống người khác hay không?

Bây giờ Lâm Hải Yến đòi bỏ đứa bé này, nhìn thái độ của mấy người trong bệnh viện thì đã biết, họ khó lòng tin được, sau đó thậm thụt nói Lâm Hải Yến là một người ác độc, ngay cả con mình cũng không cần. Họ có thể hiểu được việc nhà chồng không cần đứa bé, người đàn ông không cần con mình, song lại không thể hiểu được việc một người phụ nữ không cần con mình.

Lâm Kiến Quốc nghĩ đến những chuyện đó, ngực đau âm ỉ, chắc chắn không thể sống cùng nhà họ Đào nữa, nhưng con gái sau này phải làm sao đây? Người khác đều cảm thấy Lâm Hải Yến quá ác, tính cách quá mạnh mẽ, người phụ nữ đã ly hôn như vậy vốn dễ bị người ta xem thường, còn bị người ta nghĩ như thế, cuộc sống sau này hẳn sẽ rất khó khăn.

“Dẫu sao cháu cũng nghĩ như thế, cháu nghĩ chị thích cháu có lẽ cũng là vì cháu có thể hiểu được chị ấy đấy ạ? Con người sống trên đời, có bao nhiêu người có thể hiểu mình công nhận mình không quan trọng, chỉ cần có thể gặp được một người như thế cũng là một niềm hạnh phúc rồi. Dù sao cũng sẽ có người tán thưởng chị như cháu thôi.”


Lâm Kiến Quốc ngẩn ra, vỗ thùm thụp vào đầu gối mình, “Phải rồi, rồi sẽ có người tán thưởng con gái bác, mấy người không công nhận không hiểu nó, mặc xác họ đi”.

……

Thời gian chờ đợi hơi giày vò. Huống hồ sau khi phẫu thuật xong, họ cũng chưa thấy được người. Hình như tình hình sức khỏe của Lâm Hải Yến không ổn lắm, phải ở lại phòng đặc biệt một thời gian để quan sát.

Còn về đứa bé không có duyên đó, không ai nhắc lại nữa.

Lại qua hai ngày, Lâm Hải Yến mới được đẩy sang phòng bệnh thông thường, chiếc bụng nhô cao kia đã phẳng lại.

Lâm Kiến Nghiệp đi hỏi bác sĩ tình hình, Lâm Tố Mỹ nấu cháo, vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra thì hết hồn.

Lúc này hai thai phụ khác trong phòng một người đã xuất viện, người còn lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật, chỉ còn một mình Lâm Hải Yến. Tấm rèm cửa màu xanh lam buông thõng, căn phòng tối lù mù.

Cô bước chầm chậm đến bên giường của Lâm Hải Yến, vươn tay ra, sờ đến trước mũi Lâm Hải Yến, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ thì mới thở phào một hơi, hít ra thở vào mấy cái thật mạnh.

Dáng vẻ Lâm Hải Yến nằm yên không nhúc nhích trên giường vừa rồi, dáng vẻ như cái chết cận kề…

“Tiểu Mỹ?” Bấy giờ Lâm Hải Yến mới tỉnh.

“Dạ.”

Lâm Tố Mỹ không đi kéo rèm cửa ra mà đi bật đèn. “Chị, em nấu cháo rồi, chị húp chút đi!”

Lâm Hải Yến như bất giác sờ bụng, khi vị trí thường vuốt ve không sờ ra được gì, chị ngẩn ra một lúc rồi mới cười nhẹ: “Tiểu Mỹ, chị biết không nên như thế này, nhưng khi chị cảm nhận được nó rời khỏi cơ thể chị, chị thật sự cảm thấy đã được giải thoát, cuối cùng chị cũng có thể thực sự rời xa cuộc sống trong quá khứ rồi”.

“Vâng.”

“Em nói xem, liệu nó có trách chị không?”

Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi, hỏi lại Lâm Hải Yến: “Chị, vì sao trẻ con lại bị nhận định là trách nhiệm của phụ nữ chứ?”.

Lâm Hải Yến sững ra, rồi không còn lấn cấn mãi về vấn đề này nữa, sau đó chị húp từng miếng cháo nhỏ.

- --------------------------

Mấy người ở lại bệnh viện như Lâm Tố Mỹ, Lâm Hải Yến không hề biết rằng đội sản xuất số Chín lại trở nên vô cùng huyên náo.

Lâm Hải Yến đến bệnh viện phá thai, điều đó có nghĩa là không thể có qua lại gì với nhà họ Đào nữa. Sau khi Lâm Dũng và Lâm Mãnh đánh Đào Kim Phong mấy trận thì cũng không muốn thấy con người đó nữa, sau này có chết cũng không qua lại với nhau. Mà trong tính cách của Lâm Dũng và Lâm Mãnh ít nhiều có bóng dáng của Lâm Kiến Quốc, đối nhân xử thế hiền hậu khoan dung, thấy dáng vẻ của ông bà Đào thì cũng không làm ra chuyện gì quá đáng hơn.

Nhưng Lâm Mưu thì khác. Cả nhà họ Lâm mới có được hai cô em gái, nói thực lòng, anh và Lâm Hải Yến còn thân thiết hơn một chút, thuộc kiểu có thể tâm sự đôi điều với nhau, còn đối với Lâm Tố Mỹ anh mới thực sự coi thành em gái mà thi thoảng trêu chọc một chút.

Bây giờ Lâm Hải Yến bị ức hiếp, Lâm Mưu càng nghĩ càng khó chịu. Mẹ nó nữa, ức hiếp người nhà họ Lâm bọn anh, muốn cứ bỏ qua như vậy ấy hả?

Tiền bạc rồi thứ quái quỷ gì đó nhà họ chẳng thèm, nhưng không thể cứ cho qua như vậy được.


Lâm Mưu và Lâm Chính cùng thương lượng, hai người nhất trí đồng lòng. Mẹ nó chứ, một thầy giáo dan díu với học sinh của mình, vậy tức là nhân phẩm bại hoại, loại người này mà còn làm thầy giáo ở trường trung học Định Châu, làm ai ghê tởm đây!

Lâm Mưu và Lâm Chính vừa đến gọi, Lâm Dũng và Lâm Mãnh lại cảm thấy đây là chuyện của em gái mình, đương nhiên cùng xông lên. Sau đó các thanh thiếu niên khác trong thôn vừa nghe là tìm một tên thầy giáo nhân phẩm bại hoại để tính sổ thì dù mục đích là gì, họ đều đồng loạt gia nhập. Cả đám người đến trường trung học Định Châu làm ầm ĩ một trận, hỏi xem trường có ý gì, loại người này mà còn tiếp tục ở lại trong đội ngũ giáo viên là muốn dạy học sinh những gì đây?

Mấy người Lâm Mưu cũng có suy nghĩ của mình. Không hành nhau một trận thì còn tưởng là người nhà họ Lâm họ dễ ức hiếp. Ngoài ra, anh làm ầm lên thì người ta mới biết là đó là lỗi của tên khốn Đào Kim Phong chứ không liên quan gì đến Lâm Hải Yến. Đồng thời, dù sau này Lâm Hải Yến làm gì, có chuyện này ở đó, còn ai dám ức hiếp Lâm Hải Yến nữa?

Một đám người hùng hổ đến trung học Định Châu làm bảo vệ sợ hết hồn, vội báo cho lãnh đạo và hiệu trưởng.

Mà những lãnh đạo đó cũng đờ đẫn cả ra, vội đưa người đến văn phòng.

Cả đám người đông như vậy, nhà trường có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Dẫu sao thái độ của mọi người đều vô cùng rõ ràng. Đào Kim Phong là viên chức trong trường, sau khi làm ra chuyện như thế còn chẳng có chút trừng phạt nào, điều đó phải chăng chứng tỏ nhà trường mặc kệ hành vi như thế? Hay là nhà trường ủng hộ giáo viên và học sinh dan díu với nhau một cách quang minh chính đại?

Mấy lãnh đạo đó đều không biết chuyện này, ai mà rảnh rỗi biết chuyện nhà chuyện cửa của giáo viên chứ. Nhưng dù ông có biết hay không, không biết thì càng tốt, ầm ĩ một trận cũng để ông biết luôn.

Ảnh hưởng này quá xấu, các lãnh đạo tức tối, nhấn mạnh nhất định sẽ điều tra chuyện này, nếu là thật, họ nhất định sẽ nghiêm phạt.

Sau đó chẳng được mấy ngày, một vài phụ huynh học sinh nghe nói đến chuyện này nên cũng chạy đến trường bắt nhà trường giải thích rõ ràng, nhà trường có loại giáo viên như thế mà được sao? Con gái họ đang đi học ở đây đó.

Trung học Định Châu không chịu nổi áp lực, chẳng mấy ngày sau bèn xử lý chuyện này, đuổi việc Đào Kim Phong.


Còn nữ sinh dây dưa với Đào Kim Phong cũng không chịu nổi ánh mắt khác thường của người nhà nên cũng trực tiếp bỏ học.

- ----------------------

Ba người Lâm Tố Mỹ vừa về thì đã nghe thấy chuyện đó. Lâm Hải Yến nghe xong thì không có phản ứng gì, Lâm Tố mỹ càng không thể bày tỏ suy nghĩ gì.

Lâm Hải Yến vừa về, Dịch Phương lại khóc nức nở một trận, ôm Lâm Hải Yến mà khóc, nói con gái mệnh khổ, không biết sau này phải làm sao.

Sau đó Dịch Phương bị Lâm Kiến Quốc mắng: “Làm sao, có thể làm sao? Có phải hai ông bà già là tôi và bà không còn nữa đâu, người ta nói con bé không có ai cần sau này không lấy chồng được, đến bà cũng nghĩ thế à? Được rồi, kể cả như thế thì có gì ghê gớm, tôi và bà không nuôi nổi một cô con gái hay sao”.

Lâm Dũng và Lâm Mãnh cũng lên tiếng, dù bố mẹ không nuôi được thì còn hai ông anh là họ mà!

Mà mấy nhà khác cũng xách một vài thứ đồ bồi bổ cơ thể đến.

Lâm Tố Mỹ không ngờ rằng chuyện này lại mang đến không ít suy nghĩ cho bố mẹ mình.

Trần Đông Mai cực kì cảm khái, “Chuyện thế này luôn là phụ nữ chịu thiệt. Tiểu Mỹ, con phải mở to mắt lựa chọn người cho thật tốt vào, không được chọn loại người như thế đâu”.

Lâm Kiến Nghiệp trừng mắt nhìn vợ, “Cái gì là Tiểu Mỹ chọn người, lẽ nào tôi và bà không thẩm định à?”.

Trần Đông Mai cười, “Đúng, phải dẫn về để tôi và ông thẩm định, không được chọn loại đàn ông như thế”.

Lâm Tố Mỹ thở dài, “Đây là chuyện gì thế ạ…”.

Nhưng cô lại không nhịn được mà nghĩ đến Lâm Hải Yến, rồi mới hiểu được, người chị này khiến người ta bội phục biết bao. Những người bên cạnh thoáng chốc đã trực tiếp phủ định Đào Kim Phong, nhưng Lâm Hải Yến thì không. Chị ấy biết rõ người đàn ông đó quả thực đối tốt với chị ấy, cho nên xảy ra chuyện này, chị ấy chỉ không vượt qua được cửa ải trong lòng, song thái độ với Đào Kim Phong thì là không yêu mà cũng chẳng hận.

Một người, bạn đâu biết được sau này liệu anh ta có phạm sai lầm hay không, liệu có làm ra chuyện có lỗi với bạn hay không?

Lẽ nào vì chuyện có lỗi với bạn mà anh ta gây ra sau này, bạn liền phủ định những điều tốt anh ta từng làm cho bạn ư? Tương tự, lẽ nào bởi những điều tốt anh ta làm cho bạn mà bạn chấp nhận chuyện có lỗi anh ta gây ra cho bạn một cách mù quáng ư?

Cho nên, con người phải trả giá vì sự lựa chọn của bản thân.

Lựa chọn tha thứ, vậy thì phải trả giá bằng sự không cam tâm không tình nguyện trong lòng, gằn sức mà nuốt thứ mắc nghẹn trong cổ họng xuống. Lựa chọn không tha thứ, vậy thì phải cắt bỏ sạch những kí ức tốt đẹp giữa đôi bên.

Cho dù là sự lựa chọn thế nào, con người đều nhất thiết phải chấp nhận.

Đó mới là điều mà Lâm Hải Yến muốn nói với cô.

Sau hơn một tuần trì hoãn, cuối cùng Lâm Tố Mỹ cũng trở lại trường.

Kết quả là vừa vào lớp, Tạ Như Hoa lại nhảy bổ ra.

“Lâm Tố Mỹ, đám người thôn cậu lại còn chạy đến trường gây ầm ĩ, cũng không nhìn xem là trường hợp nào, đúng là đám người mọi rợ.” Mặt Tạ Như Hoa trông đầy khinh khỉnh, “Thôn cậu toàn người như thế hả?”.

Lâm Tố Mỹ trừng cô ta, “Đúng đó, thôn tôi toàn người như thế, tôi cũng thế, không chịu để người khác ức hiếp đấy, cậu có thể thử xem”.

“Cậu lên cơn cái gì? Một đám người công tư không phân rõ, chút chuyện vớ vẩn nhà mình còn lôi ra cho người ta vây xem, giờ thì hay rồi, làm người ta mất việc luôn. Nhưng mà Lâm Tố Mỹ, cậu cũng độc ác thật, cậu vào trung học Định Châu là dựa vào ông anh rể đó của cậu đúng chứ, thế mà một chút lòng biết ơn cũng không có.”

“Liên quan đến cậu à?”

“Tôi không mê nổi loại người không biết biết ơn như cậu.”

“Đào Kim Phong nhân phẩm bại hoại, bị đuổi ra khỏi đội ngũ giáo viên lẽ nào không phải chuyện nên làm? Tôi còn tưởng tất cả mọi người đều nghĩ giống tôi, hóa ra còn có người nghĩ khác nữa cơ đấy. Bạn Tạ Như Hoa này, bạn cũng không cần cảm thấy đáng tiếc đâu, nếu thật sự luyến tiếc Đào Kim Phong như thế thì có thể viết thư cho hiệu trưởng, yêu cầu tìm Đào Kim Phong về để tiếp tục dạy học. Nhưng mà trong những người bắt Đào Kim Phong cút ra khỏi đội ngũ giáo viên cút ra khỏi trung học Định Châu còn có rất nhiều phụ huynh và các bạn học sinh, tôi nghĩ những người đó chắc chắn không muốn bị thể loại giáo viên như thế dạy, nhưng mà Tạ Như Hoa cậu chắc chắn không bận tâm đâu, dù sao cậu còn đang bênh vực anh ta cơ mà, thế thì cứ để anh ta dạy riêng một mình cậu đi!”

“Lâm Tố Mỹ, cậu đúng là ác độc.”

“Tôi ác độc cái gì? Cậu bênh vực Đào Kim Phong, lẽ nào không phải để được anh ta dạy? Cho anh ta dạy riêng một mình cậu thì làm sao?”

“Cậu biết rõ thầy ta và học sinh của thầy ta dan díu với nhau mà còn bảo là để thầy ta dạy riêng một mình tôi… Cậu… Cậu có ý gì.”

Lâm Tố Mỹ cười giễu cợt, “Hóa ra cậu cũng biết hả, thế cậu còn bênh vực làm quái gì?”.

“Cậu…”

Tạ Như Hoa vừa xoay người thì đã bò ra bàn mà khóc.

Nhưng trong lớp không có ai đến an ủi Tạ Như Hoa, mọi người chỉ bĩu miệng, sau đó hỏi Lâm Tố Mỹ mấy ngày nay không đi học là vì làm sao, rồi họ đưa bài vở đã ghi chép cho Lâm Tố Mỹ xem.


Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 59: Trả giá