Truyện tranh >> Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 >>Chương 13: Thương yêu

Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 13: Thương yêu


Tống San về nhà, Trần Đông Mai nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. Khi thấy nét cười ngọt ngào vương trên đôi mày cô, dì thở phào một hơi, chỉ bảo cô vào nhà ăn cơm rồi không nói gì thêm.

Ăn cơm xong, Trần Đông Mai đến chỗ phòng tằm xem tằm; Lương Anh bế con đi lo cho đàn lợn; còn ba bố con Lâm Kiến Nghiệp đi họp theo bước chân của đội trưởng. Hội họp thế này bắt đầu từ năm ngoái đến bây giờ. Ban đầu suy nghĩ của mọi người là cảm thấy Lâm Kiến Quốc thật phiền phức, song đến bây giờ họ đã kiên quyết đi theo đội trưởng rồi.

Phải biết rằng, xung quanh đây chỉ có đội sản xuất số Chín nuôi tằm mà thôi. Nếu không phải nhờ Lâm Kiến Quốc học kĩ thuật lai ghép dâu tằm rồi mang về trồng, đội sản xuất cũng sẽ không có công việc kiếm được tiền thế này. Lại phải nói, nuôi tằm không phải nộp thóc thuế giống sản xuất lương thực, mà là tiền bán ra sẽ chia bình quân cho cả đội sản xuất, thế nên công việc nuôi tằm đã khiến không ít đội sản xuất phải ghen tị từ lâu.

Nếu Lâm Kiến Quốc cảm thấy sửa đường là chuyện nhất thiết phải làm, vậy thì làm thôi, giống như năm đó bắt đầu nuôi tằm vậy.

Trên thực tế, Lâm Kiến Quốc ngày ngày kéo một vài người đi họp cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhất thiết phải thực hiện được chuyện này, sau đó cho người đến mỗi một đội sản xuất nói chuyện, vận động. Bắt đầu từ tháng sau phải bận quay mòng mòng rồi, căn bản không có thời gian mà nghỉ ngơi nữa.

Cuối tháng sau phải bắt đầu thu hoạch ngô, sau khi thu hoạch ngô về thì phải tách hạt, sau đó nhổ hết thân ngô trên đất về. Sau khi thu hoạch ngô xong xuôi thì phải thu hoạch rau. Sau đó là đào hết khoai lang trồng ở phía dưới ngô lên, tiếp đó xới đất, lại trồng khoai tây vào. Đợi sau khi trồng khoai tây xong thì phải bắt đầu gặt lúa, lại bận túi bụi.

Cho nên mùa vụ bận rộn đúng là thực sự bận rộn, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Bây giờ phải giải quyết chuyện sửa đường cho xong, mùa đông năm nay mà không thể chính thức bắt tay vào làm thì không biết phải đẩy lùi đến ngày tháng năm nào nữa.

……

Hôm nay Tống San cũng có nhiệm vụ, cô được phân công lên huyện để đưa dâu cho Lâm Hải Yến. Cô muốn đi tìm Lâm Hải Yến, vậy thì không thể thiếu được việc đến nhà bác cả hỏi xem bác cả có cần mang gì cho Lâm Hải Yến hay không. Quả nhiên, vừa nghe thấy Tống San nói muốn lên huyện, Dịch Phương bèn lấy ra chút thực phẩm mà nhà để dành được để đưa cho Lâm Hải Yến. Dịch Phương thật lòng thương yêu cô con gái này, của ngon của ngọt gì trong nhà cũng đều để dành cho con gái, thậm chí còn bảo mang đi tới năm kí lương thực. Nếu không phải vì thấy Tống San gầy gò nhỏ bé, có lẽ Dịch Phương còn để cô mang thêm chút đồ nữa rồi.

Lên huyện tuy không khó nhưng cũng mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ. Có điều đối với rất nhiều người phụ nữ nông thôn mà nói, có vài người cả đời cũng chưa từng lên huyện một lần nào, họ hoàn toàn không biết trên huyện ra sao. Nói đến chuyện lên huyện, họ không thấy mới lạ hay kích động, mà là sợ mình sẽ đi lạc, bởi vì chuyện như vậy đã từng xảy ra không chỉ một hai lần. Đối với họ, hoàn toàn không cần phải lên huyện làm gì, dẫu sao nhà cũng tự cung tự cấp, nếu thật sự phải mua đồ thì cũng có thể đến chợ ở gần đó, việc gì phải chạy lên huyện xa như thế làm gì.

Nếu không phải vì con gái lấy chồng trên huyện, có lẽ Dịch Phương cũng không có cơ hội lên huyện để thăm thú.

Thế là, Tống San đeo một chiếc gùi nhỏ mà xuất phát, trong gùi nhét đồ đầy ụ. Cô vừa nghĩ đến chuyện phải đi hơn hai tiếng đồng hồ, chiếc gùi này có nhỏ hơn nữa cũng trở nên nặng trịch.

Kết quả là vừa mới ra khỏi nhà không được bao lâu, Tống San đã bị người ta ngăn lại.

“Tiểu Mỹ.” La Chí Phàm đi về phía cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt. “Anh nghe nói em ngã từ trên cây dâu xuống, làm anh sợ hết hồn, may mà em không sao.”

Tống San lui về sau hai bước, ánh mắt mang theo vẻ cự tuyệt.

Cô không hề quên, cuối cùng Lâm Tố Mỹ bị tên đàn ông này vứt bỏ, một mình ở trong đội sản xuất sinh con, sau đó con cũng không giữ được. Dù bi kịch cả đời của Lâm Tố Mỹ là do bản thân cô ấy không đủ thực tế, phẩm hạnh không đoan chính, hơi ăn bơ làm biếng, nhưng bi kịch ban đầu trong cuộc đời cô ấy là do tên đàn ông này gây ra. Nếu Lâm Tố Mỹ gặp được một người đàn ông tốt, đối phương chịu dạy bảo Lâm Tố Mỹ hết lòng, chưa chắc Lâm Tố Mỹ sẽ có kết quả như thế.



La Chí Phàm sững người. Nếu là trước đây, cô đã hồ hởi đi đến trước mặt mình rồi, đương nhiên, cũng sẽ nũng nịu trách mình không đi tìm cô. Nhưng vậy cũng không sao, hắn ta chỉ cần dỗ dành vài câu, cô sẽ lập tức vui vẻ ngay.

Không thể không nói, La Chí Phàm là kiểu đàn ông thỏa mãn gu thẩm mỹ của Lâm Tố Mỹ: cao cao gầy gầy trăng trắng sành sạch, trên người có khí chất thư sinh nói không rõ được, giống như đứa con trong gia đình trí thức vậy, có vẻ cao sang, nho nhã, thanh lịch khó nói, vừa nhìn đã thấy là kiểu người thích đọc sách và có thành tích học tập không tệ.

Điều này có vẻ lại rất mâu thuẫn. Bản thân Lâm Tố Mỹ không thích học, cho rằng học tập đúng là vô dụng, nhưng Lâm Tố Mỹ lại có thiện cảm khác thường với con trai có thành tích tốt.

“Tiểu Mỹ, em trách anh không đi tìm em à?” La Chí Phàm nhíu mày, trên mặt xẹt qua vẻ như đã bị tổn thương. “Anh cũng muốn đến thăm em, nhưng mà những người vây quanh em quá nhiều, anh sợ họ nhìn thấy anh thì sẽ bàn tán những lời khó nghe. Anh là đàn ông, không ngại gì mấy lời linh tinh đó, nhưng anh sợ họ sẽ nói vớ vẩn sau lưng em, con gái sẽ luôn kiêng kị những thứ đó.”

Tống San nghe vậy, gật đầu. “Tôi cũng cảm thấy thế, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”


Tống San không biết, nếu là trước đây, khi La Chí Phàm để lộ ra vẻ mặt chịu tổn thương, Lâm Tố Mỹ đã sớm đầu hàng rồi.

Sắc mặt La Chí Phàm khẽ thay đổi. “Tiểu Mỹ, em làm sao vậy?”

La Chí Phàm lại tiến lên trước hai bước, Tống San vẫn lùi về sau. “Anh ngăn tôi lại có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây, tôi còn có chuyện phải làm, muộn một chút sẽ không kịp nữa.”

“Tiểu Mỹ, có phải em đã nghe thấy mấy lời đồn vớ vẩn của người khác không? Anh có thể giải thích…”

“Tôi thật sự rất vội.” Tống San không muốn tiếp tục cò cưa đưa đẩy với La Chí Phàm. Nhưng nếu nói năng quá nặng lời thì có vẻ khác xa với Lâm Tố Mỹ trước kia, sẽ dễ dàng khiến người ta nghi ngờ. Cô chỉ đành dùng phương thức này, vội vã rời đi.

La Chí Phàm trông theo bóng lưng cô, ánh mắt u tối. Lẽ nào chuyện của hắn ta và Thẩm Thu Vân đã truyền đến tai cô rồi? Nhất thiết phải giải thích rõ ràng với cô mới được.

La Chí Phàm không biết, Lâm Tố Mỹ sẽ nghe hắn ta giải thích và tin lời hắn ta nói, nhưng Tống San thì không.

Kiếp trước, Tống San vừa khéo bắt gặp cảnh tranh cãi của La Chí Phàm và Thẩm Thu Vân.

Khi ấy Thẩm Thu Vân mắng La Chí Phàm bội bạc, nói cái gì mà không công khai quan hệ của hai người họ vì nghĩ cho danh tiếng của cô ấy, thậm chí ý chí thì không kiên định nhưng lý do lại đường hoàng. Kết quả là La Chí Phàm còn yêu cầu Thẩm Thu Vân hãy nể tình cảm trước đây của hai người họ mà phủ nhận tình cảm giữa họ, bởi vì hắn ta đã quyết định ở bên Lâm Tố Mỹ rồi, hắn ta cũng hy vọng Thẩm Thu Vân có thể chúc phúc hắn ta và Lâm Tố Mỹ, đừng phá hoại hạnh phúc không dễ gì có được của hắn ta.

Khi ấy, từ một vài câu nói, Tống San đã có thể chắp nối ra mối quan hệ giữa La Chí Phàm và Thẩm Thu Vân. Từ hồi đi học, hai người đó đã là người yêu, gần như cùng nhau đi làm trí thức. Thẩm Thu Vân hài lòng, hoan hỉ khi ở cùng một nơi với người yêu. Kết quả là La Chí Phàm lại cố hết sức giữ khoảng cách với cô ấy. Mặc dù không biết hắn ta đã tìm ra cái cớ nào, nhưng rõ ràng Thẩm Thu Vân đã nghe theo ý của La Chí Phàm. Cho đến khi chuyện giữa La Chí Phàm và Lâm Tố Mỹ không thể giấu được nữa, Thẩm Thu Vân mới tìm La Chí Phàm ba mặt một lời. Hai người tranh cãi, Thẩm Thu Vân tâm tàn ý lạnh, La Chí Phàm thì lợi dụng tình cảm trước đây, khiến Thẩm Thu Vân hoàn toàn ngậm miệng.

Khi đó Tống San đã không có thiện cảm gì với La Chí Phàm. Hơn nữa cô còn cảm thấy bất bình thay cho Tạ Trường Du. Cô không hiểu vì sao Lâm Tố Mỹ lại phải lòng loại người bội bạc như La Chí Phàm mà bỏ qua Tạ Trường Du tốt như thế.


Tống San thở dài một hơi. Cho dù sau này cô có tiếp tục sống với thân phận Lâm Tố Mỹ hay không, cô đều hy vọng Lâm Tố Mỹ có thể cách xa La Chí Phàm. Mặc dù thái độ của một người đàn ông đối xử với người trước không thể chứng minh anh ta cũng sẽ đối xử với bạn như vậy, nhưng chí ít thì khả năng rất lớn sẽ là như vậy.

Tống San không đến thẳng nhà của Lâm Hải Yến mà đến nơi Lâm Hải Yến làm việc. Lâm Hải Yến làm phục vụ ở quầy thuốc lá và rượu trong trung tâm thương mại. Thuốc lá và rượu không bằng các vật phẩm khác, người mua không quá nhiều, nói tương đối thì chị ấy rất rảnh rỗi, nhưng tiền lương lại không ít chút nào. Lâm Hải Yến có thể tận dụng sự tiện lợi của công việc mà trở nên quen thân với nhân viên phục vụ của mấy cửa hàng bên cạnh. Thường thì trong cửa hàng có hàng mới, hàng tốt hay hàng thanh lý, mọi người đều sẽ báo cho nhau biết, bởi thế mà chiếm được không ít món hời.

Vừa nhìn thấy Tống San, Lâm Hải Yến đã trợn tròn mắt.

Tống San cũng mệt lử. Đi đường xa như thế, hai bên vai đều bị dây quai đan bằng tre siết đến nỗi hằn sâu, cô có thể mường tượng ra hai vai mình đã bị miết thành như thế nào rồi.

Lâm Hải Yến lập tức lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tống San, cũng vội cởi chiếc gùi Tống San đeo trên vai xuống. “Hôm nay em sao thế này? Mẹ chị bảo em mang nhiều đồ như thế, em bèn ngoan ngoãn mang cả đống đồ, bình thường có thấy em nghe lời thế đâu.”

Xem ra Lâm Hải Yến khá hiểu tính cách của em gái. Hơn nữa vì chị ấy cũng là một trong những người nuông chiều cho tính cách này của Lâm Tố Mỹ nên có vẻ chị không bận lòng một chút nào.

Tim Tống San nảy lên một cái. Dường như cô đã quên mất tính cách của Lâm Tố Mỹ. Với tính cách được hình thành khi không phải làm một việc gì ở nhà, sao Lâm Tố Mỹ lại bằng lòng mang nhiều đồ như thế cho được.

Tống San bặm môi, sau đó lại nũng nịu nói: “Lâu lắm rồi không gặp chị mà, cho nên muốn mang cho chị nhiều đồ một chút, huống hồ chỗ này đều là bác cả chuẩn bị, em cũng ngại từ chối.”

Lâm Hải Yến nheo mắt nhìn cô em gái này, vẻ mặt là “chị tin mày thì trên đời này có ma”.

Tống San bị vẻ mặt đó đánh bại. “Được rồi, là do em cảm thấy đi xa như vậy mà chỉ mang có tí tẹo dâu thì đúng là chẳng bõ! Đi được nửa đường em đã hối hận rồi, nặng kinh khủng, em nghỉ tận mấy lần thì mới đi tiếp được đấy, thiếu chút nữa cảm thấy mình mệt chết được ngay giữa đường rồi.”


Lúc này Lâm Hải Yến mới không nhịn được mà cười nhẹ. “Cái ngữ nhà cô…”

Lâm Hải Yến vươn ngón trỏ tay phải ra, gí vào trán Tống San, như bất lực với cô.

Lâm Hải Yến tìm ghế ra, bảo Tống San ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn chị thì dọn đồ trong gùi của Tống San, sau đó chia một vài món đồ vặt cho đồng nghiệp và phục vụ ở những cửa hàng gần đó. Những thứ chị đem cho đều là những thứ mẹ chị chuẩn bị, còn dâu mà Tống San mang tới chị không chia cho người khác. Mặc dù thứ này không quý hiếm một chút nào, ở nông thôn đâu đâu cũng có, nhưng bởi vì đây là thứ Tống San tự mang tới nên khiến Lâm Hải Yến lập tức cảm thấy chúng rất quý giá, ngay cả có ý đem tặng cho người khác chị cũng không muốn.

Lâm Hải Yến chia đồ xong, trở về thì nghe thấy nhân viên phục vụ khác đang kéo lấy Tống San mà nói chuyện. Nét cười trên mặt chị đậm thêm một chút. Cô em gái này, đến đâu cũng được hoan nghênh như thế.

“Hải Yến ơi, cô em gái này của cô trông xinh thật đấy, đang đi học hay đã đi làm rồi thế?” Một người hỏi.


Lâm Hải Yến không muốn trả lời câu hỏi này. Ở quê không đi học, không có việc làm thì không sao, nhưng lên huyện sẽ bị người ta xem thường. Khi tìm tấm chồng, những cô gái có việc làm và những cô gái không có việc làm sẽ chia thành hai cấp bậc khác nhau rõ rệt. Sau khi sống trên huyện một thời gian, Lâm Hải Yến đã sớm hiểu quy tắc ngầm không cần nói rõ đó rồi.

“Cô hỏi chuyện này làm gì? Em gái tôi đi đường xa như thế, bây giờ vẫn còn đang mệt bở hơi tai kia kìa.”

“Ôi dào, biết là cô thương yêu em nó rồi.” Ánh mắt đối phương không khỏi dừng lại trên mặt Tống San. “Diện mạo xinh đẹp như thế, đã định hôn sự chưa?”

Lâm Hải Yến cũng đoán ra ngay là vì việc này, bèn cười hì trả lời: “Em gái tôi còn nhỏ lắm, thím ba tôi thương con bé, chắc chắn phải giữ nó ở nhà rất lâu đấy, tạm thời chưa suy nghĩ đến những chuyện đó đâu.”

Lời vừa thốt ra, vẻ xởi lởi trên mặt đối phương lập tức giảm bớt, đối phương cũng chẳng còn hứng thú mà lùi mấy bước về sau.

Lâm Hải Yến bĩu môi. Người này có một cậu em trai, diện mạo cũng tạm, công việc cũng được, nhưng yêu cầu trong chuyện kết hôn rất cao, yêu cầu đối phương phải đi học, phải có công việc tốt, diện mạo cũng phải đạt yêu cầu. Vốn dĩ có yêu cầu như thế cũng chẳng hề gì, dù sao thì điều kiện của người ta cũng thực sự tốt. Nhưng sau khi Lâm Hải Yến gặp đối phương, chị lập tức thầm gạch một dấu “X”. Cậu em trai đó nói chuyện hay làm việc luôn bày ra thái độ mình cao hơn người khác một bậc, khiến người ta rất phản cảm.

Mọi người vây quanh xem Tống San, không bao lâu sau liền rời đi.

Nói ra thì Lâm Hải Yến và chồng là Đào Kim Phong gặp được nhau cũng là nhờ nơi này. Đào Kim Phong chiêu đãi khách, đi ra ngoài mua thuốc lá và rượu, sau khi trông thấy Lâm Hải Yến thì yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể từ đó, Đào Kim Phong bèn thường đến mua thuốc lá, số lần mua nhiều, Lâm Hải Yến cũng nhận ra đối phương. Sau một lần Đào Kim Phong đến mua thuốc lá, chị không nhịn được mà hỏi anh ta: “Anh nghiện thuốc lá nặng đến vậy cơ à?”

Câu hỏi đó khiến Đào Kim Phong đỏ bừng mặt. Anh ta muốn giải thích nhưng lại cảm thấy ngại ngùng và bối rối, song nếu không giải thích thì lại sợ sẽ khiến người trong lòng hiểu lầm.

Đào Kim Phong đứng đó lúng túng hồi lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí nói với Lâm Hải Yến: “Tôi đến mua thuốc không phải để hút thuốc, mà là để có thể nhìn thấy em, có thể nói chuyện với em.”

Lâm Hải Yến thấy vẻ rối bời trên mặt Đào Kim Phong và sự kì vọng trong mắt người đàn ông đó, đột nhiên lòng mềm nhũn. Cứ như vậy, hai người họ ở bên nhau.

Lâm Hải Yến huých vai Tống San. “Hỏi em đấy, buổi trưa chị em mình về nhà ăn cơm hay là ăn ở ngoài…”

“Cứ ăn ở ngoài đi ạ.” Tống San vội nói ngay.

Chỉ cần nghĩ đến việc cuối cùng Lâm Tố Mỹ và chồng của Lâm Hải Yến dan díu với nhau, hôn nhân của Lâm Hải Yến cũng vì vậy mà đổ vỡ, Tống San đã không khỏi tê da đầu, kéo theo đó là có bóng ma với nhà của Lâm Hải Yến.

Từ nhỏ Lâm Hải Yến đã thương yêu cô em gái này, chị bèn quyết định ngay rằng sẽ đến quán cơm quốc doanh ăn.


Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 13: Thương yêu