Đi ra khỏi đại điện của Thiên Vu, Dạ Nhai Tích rời đi theo một hướng khác, Y Trĩ Tà cũng muốn xuất cung nên nhân tiện đi cùng Hách Liên Ngự Thuấn một đoạn đường.
“Ngự Thuấn, không phải người làm hoàng thúc như ta không nhắc nhở ngài, tâm tình Thiền Vu hiện giờ có gì đó rất lạ, ngài phải cẩn thận ứng đối mới được.”
Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ một tiếng, “Sợ là từ khi ta ngồi lên ngôi vị thái tử, tâm trạng của Thiền Vu đã không còn thư thái nữa rồi.”
“Ta thật sự nghĩ không ra!” Y Trĩ Tà thở dài, “Thiền Vu coi trọng nhất là ngài, sao bây giờ cũng có lòng đề phòng như vậy?”
“Từ xưa, quân vương trời sinh đã có lòng nghi ngờ cùng tham sống, đó là chuyện rất bình thường.” Hách Liên Ngự Thuấn rõ ràng không muốn thảo luận tiếp đề tài này, hờ hững buông một câu.
Y Trĩ Tà cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Dưới làn tuyết bay bay, sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn có chút nghiêm trọng, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hơi nheo lại. Yên thị thời gian này thường hay lui tới điện của Thiền Vu, sợ là có nguyên nhân của nó. Yên thị này, hắn đã tha chết cho bà ta vì nể chút tình cảm với Vu Đan, không ngờ bà ta không những không cảm kích, còn tỏ rõ thế đối nghịch với hắn. Được, vậy hắn sẽ thành toàn cho bà ta.
Chớp nhẹ đôi mắt để che đi sát ý trong đó, Hách Liên Ngự Thuấn quay qua Y Trĩ Tà nói, “Rảnh rỗi thì ngài ghé qua Kiêu Long điện một chút, Lăng Thường hôm trước có nói muốn gặp ngài.”
“Thật sao?” Trên gương mặt Y Trĩ Tà tràn ngập sự vui mừng nhưng vội đem tình cảm đè nén lại, khóe môi hơi cong lên, “Khó có dịp được thái tử chính miệng mời ta tới Kiêu Long điện.”
Trong lời nói của Y Trĩ Tà rõ ràng có ý châm chọc nhưng Hách Liên Ngự Thuấn chỉ nhìn ông ta một cái, cũng không buồn để tâm đến biểu hiện của Y Trĩ Tà, “Chớ mừng sớm như vậy. Ngài dạy Lăng Thường tiếng Hung Nô, nàng chỉ muốn cảm tạ mà thôi, không có ý gì khác.”
“Ha ha…” Y Trĩ Tà cất tiếng cười sảng khoái, đưa bàn tay to vỗ vỗ vai Hách Liên Ngự Thuấn, nói đùa, “Yên tâm, được mỹ nhân yêu mến, ta có vượt qua sông lửa cũng phải tới.”
“Chớ đắc ý như vậy, Lăng Thường chỉ yêu mình ta mà thôi.” Hách Liên Ngự Thuấn đáp lại, trên môi cũng dâng lên ý cười.
***
Trên đường Dạ Nhai Tích trở về, tuyết đột ngột rơi dày hơn, trút xuống từng mảng lớn trắng xóa.
Mặc dù đã đi khắp đại giang nam bắc nhưng mùa đông ở Bắc quốc khắc nghiệt thế này Dạ Nhai Tích mới thấy lần đầu. Mùa đông ở Trung Nguyên rất hiếm khi tuyết rơi, cho nên khi tuyết rơi lớn như vậy, bước chân của Dạ Nhai Tích cũng chậm lại, khiến cảm giác bông tuyết lướt trên da thịt giống như tà áo một nữ tử vừa nhẹ lướt qua.
Bất giác, Dạ Nhai Tích lại nghĩ tới Nam Hoa, nhớ đến đôi mắt đầy sự xa cách cùng với vẻ lặng lẽ không cách nào chạm đến.
Yêu một người sao lại khổ cực đến vậy?
Dạ Nhai Tích không hề biết sẽ còn phải đau khổ đến khi nào, nhưng mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Nam Hoa thì trong lòng đã cực kỳ ấm áp.
Đẩy cánh cửa điện, vừa muốn cởi bỏ áo choàng, lại cảm nhận được bên trong phòng có gì đó rất lạ, Dạ Nhai Tích liền bước nhanh vào trong phòng ngủ, chỉ trong nháy mắt bước chân cũng sững lại. Bên trong phòng, Nam Hoa công chúa run lẩy bẩy ngồi ở đó, trên người chỉ có một bộ y phục mỏng manh, ngay cả áo choàng cũng không có. Thấy Dạ Nhai Tích trở lại, ánh mắt Nam Hoa hiện rõ vẻ chấn động, ngay sau đó lại cúi đầu, bàn tay nhỏ bé xoắn lại với nhau.
Dạ Nhai Tích cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Nam Hoa, trong lúc nhất thời đứng đờ ra đó.
Hai người, một ở bên trong, một ở bên ngoài phòng, đưa mắt nhìn nhau hồi lâu.
Không biết đã qua bao lâu, Nam Hoa công chúa đứng lên, hướng về phía Dạ Nhai Tích bước tới, bước chân lộ ra chút nặng nề, lại có chút thận trọng. Dừng lại trước mặt Dạ Nhai Tích, đôi môi đỏ mọng của Nam Hoa hơi run run, yếu ớt thốt ra một câu, “Huynh có thể dẫn tôi đi không? Rời khỏi hoàng thành, rời khỏi Hung Nô.”
Dạ Nhai Tích nhìn Nam Hoa không chớp mắt khiến cô cảm thấy ánh mắt đó như thiêu người, hoặc giống như một quả chùy lớn đè nặng lên trái tim mình. Nam Hoa vô thức cúi đầu xuống rồi lại cảm thấy đầu vai dâng tràn cảm giác ấm áp. Lại lần nữa ngẩng lên, cô thấy Dạ Nhai Tích đã đem áo choàng của mình khoác lên vai cô.
Sự ấm áp mang theo hơi thở của Dạ Nhai Tích nhanh chóng vây lấy Nam Hoa khiến cô vừa có cảm giác hạnh phúc vừa có cảm giác mê muội.
Rồi sau đó, bàn tay Nam Hoa bị Dạ Nhai Tích nắm lấy, trong mắt cũng tràn ngập sự vui vẻ đối diện với đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc cùng bất an và mong đợi của Nam Hoa, dịu dàng nói, “Được, ta lập tức đưa nàng đi!”
Trong lòng Nam Hoa dâng tràn cảm giác ấm áp, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, sự bất an trong chớp mắt cũng bị xua tan.
***
Thanh Tụ quyết định đi lấy thêm mấy lò sưởi tay từ Quản sự phòng tới. Mấy ngày nay, bởi Sở Lăng Thường thỉnh thoảng lại cảm thấy lạnh nên nha đầu này sợ nàng bị nhiễm phong hàn liền lập tức đi lấy đồ.
Tuyết lớn, gió cũng không nhỏ, Thanh Tụ cơ hồ phải xuyên qua màn tuyết để trở về. Đúng lúc vừa đi ngang qua khúc quanh, một quả cầu tuyết liền hướng nha đầu này bay tới. Thanh Tụ kinh hoàng, vội vàng xoay người, nhảy lên tránh được quả cầu tuyết. Còn chưa thấy rõ người nào gây nên, đã thấy ba bốn quả cầu tuyết nữa thi nhau bay tới, Thanh Tụ tránh không kịp, cùng lúc bị ném trúng mấy phát.
Bởi thời tiết xấu nên Thanh Tụ nhìn cũng không rõ, chỉ nghe được cách đó không xa có tiếng cười đùa.
Mấy quả cầu tuyết rốt cục cũng không bị ném tới nữa, Thanh Tụ đứng lại, định thần nhìn rõ thì mới thấy trong đám người kia là quận chúa Ổ Giai, sau lưng cô ta có mấy nha hoàn, bên cạnh còn có một hài tử, là Thượng Phúc vương.
Siết chặt nắm tay, nhưng lại nghĩ phải mau chóng mang lò sưởi về cho tiểu thư, Thanh Tụ cũng mặc kệ cho đám người kia cười cợt, xoay người định tránh đi.
Nhưng từ phía sau, lại có một quả cầu tuyết nữa bay thẳng tới, đập vào lưng của Thanh Tụ đau nhói.
Tuyết ở phương Bắc vốn rất dính, khi nắm thành quả cầu tuyết sẽ có sức nặng đáng kể chứ không giống như tuyết ở Trung Nguyên thường xốp nhẹ.
Thanh Tụ nín thở xoay người lại, quả cầu tuyết vừa rồi là do Thượng Phúc vương ném. Thấy ném trúng người, tiểu hài tử kia vui sướng nhảy cẫng lên, còn không ngừng vỗ tay.
Đúng là một đứa bé không có giáo dục!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Thanh Tụ, nhưng vì đối phương là Thượng Phúc vương nên nha đầu này cũng không tiện nói gì, chỉ mặc cho Ổ Giai ở đó vênh mặt dương dương tự đắc. Thanh Tụ khẽ xoa phần lưng bị ném trúng, xoay người lại định đi tiếp.
“Thượng Phúc vương, người thấy không? Nha đầu đó không chút để ý tới người? Đánh cô ta đi! Không dạy dỗ cô ta không được.” Ổ Giai cố ý lớn tiếng nói chen vào.
Thượng Phúc vương tuổi nhỏ đâu hiểu được nhiều chuyện như vậy, bình thường thấy tất cả hạ nhân đối với mình đều cung kính, nghe Ổ Giai nói thế cũng thêm hăng hái, vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy mấy quả cầu tuyết trong tay Ổ Giai cùng bọn nha hoàn, hướng phía Thanh Tụ ném tới.
Lần này ném không trúng bởi Thanh Tụ tránh được, ánh mắt nha đầu này nhìn Ổ Giai cơ hồ tóe lửa. Đem lò sưởi tay đang cầm bỏ xuống, Thanh Tụ khom người nắm lấy một quả cầu tuyết lớn, hướng phía Ổ Giai ném thẳng tới.
“A…” Quả cầu tuyết thẳng phía Ổ Giai bay tới, đập mạnh lên mũ của cô ta khiến cho cái mũ bay xuống đất còn Ổ Giai hoảng sợ hét lên. Một trận gió lớn lại thổi tới khiến cái mũ của cô ta bay ra xa.
Thượng Phúc vương thấy vậy cũng cao hứng hò reo.
Ổ Giai giận dữ nhìn chằm chằm đám nha hoàn phía sau, lớn tiếng quát lên, “Các ngươi còn không đi tìm mũ về cho ta?”
Bọn nha hoàn bị tiếng hét làm cho sợ hết hồn, vội vàng chạy đuổi theo cái mũ.
“Thanh Tụ, ngươi chán sống rồi có phải không? Một nô tỳ nho nhỏ mà dám đánh lại chủ tử?” Ổ Giai hướng về phía Thanh Tụ gào lên.