Truyện tranh >> Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San >>Quyển 7 Chương 13: Phần 2: Sự biến đổi dị thường

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 7 Chương 13: Phần 2: Sự biến đổi dị thường


Đầu tiên, Dạ Nhai Tích hơi sững sờ, sau một hồi suy tư mới nhẹ giọng nói, “Nói cách khác, trước khi muội cải mệnh đã đoán ra vận mệnh của Đại Hán, giờ tiên đoán đó lại giống hệt với việc muội xem mấy ngày nay?”

“Đúng vậy!” Sở Lăng Thường than nhẹ một tiếng, “Muội phát hiện, ngoảnh đi ngoảnh lại cuối cùng mọi việc vẫn là như vậy. Cảnh Đế nhiều lắm chỉ còn sống được sáu năm. Bạc hoàng hậu cũng đã bị phế truất. Thái tử Lưu Vinh cuối cùng vẫn sẽ bỏ mạng. Tương lai Đại Hán sẽ càng phồn thịnh nhưng rồi cũng sẽ suy vong dần.” Nói xong, nàng lại quay sang Dạ Nhai Tích, mi tâm dâng lên một chút nghi hoặc, “Vì sao lại như vậy?”

“Tương lai của Hung Nô thế nào, muội chắc cũng xem rồi chứ?” Dạ Nhai Tích cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nghĩ một chút rồi hỏi lại.

Sở Lăng Thường gật đầu, “Chuyện có liên quan trọng đại, muội cũng không dám xem quá nhiều. Hung Nô cùng Đại Hán chém giết đã cả trăm năm nay, Hung Nô vẫn một lòng muốn công chiếm Trung Nguyên nên muội đương nhiên muốn biết rõ tương lai vận mạng của Hung Nô.”

“Kết quả thế nào?” Sắc mặt Dạ Nhai Tích cũng chuyển thành nghiêm trọng.

Một biểu cảm khó có thể diễn tả thành lời dâng lên trong mắt Sở Lăng Thường. Nàng khẽ cắn môi, mãi sau mới lên tiếng, “Theo Ngũ hành vận thế, cực thịnh rồi sẽ đến suy yếu. Hung Nô từ đời Mặc Đốn, Lão Thượng, Quân Thần đã cực kỳ cường thịnh. Về sau này quốc lực sẽ suy yếu dần, có lẽ tất cả các triều đại đều không thoát khỏi sự an bài của Ngũ hành vận thế. Hung Nô chỉ phồn thịnh được bảy mươi năm. Sau bảy mươi năm đó, Đại Hán sẽ trở nên hùng mạnh chưa từng có, vì vậy Hung Nô sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.”

“Chỉ có bảy mươi năm?” Trong lòng Dạ Nhai Tích không khỏi dâng lên một cảm giác kinh hãi, vội bấm đốt ngón tay tính toán xem từ thời Thiền Vu Mặc Đốn đến nay đã được bao nhiêu năm. Nét lo âu trong mắt càng lúc càng đậm, Dạ Nhai Tích khẽ hỏi lại, “Sau Thiền Vu Quân Thần sẽ là ai kế vị? Là đương kim thái tử Hách Liên Ngự Thuấn hay là nhị vương tử Vu Đan?”

Trong mắt Sở Lăng Thường cũng dâng lên sự khó hiểu, “Sư huynh, đó cũng là chuyện mà muội không cách nào xem được. Muội có thể đoán ra vận nước sau này của Đại Hán và Hung Nô, nhưng lại không cách nào đoán ra tình hình cụ thể của người hay sự việc. Ví dụ như Hách Liên Ngự Thuấn, ví dụ như huynh, Nam Hoa công chúa, Hoa Dương công chúa. Muội đã thử rất nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại. Muội thực sự không rõ rốt cục vấn đề nằm ở chỗ nào?”

Dạ Nhai Tích nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng quái dị. Trầm tư một lúc, để cho đầu óc yên tĩnh một chút rồi Dạ Nhai Tích mới trầm giọng nhìn về phía Sở Lăng Thường nói, “Chúng ta có thể dựa theo phán đoán của muội để phân tích một chút. Như những gì muội xem được, Lưu Vinh sẽ bỏ mạng trước khi Cảnh Đế băng hà, nói như vậy Lưu Vinh sẽ không thể nào ngồi lên ngôi hoàng đế. Vậy người có khả năng trở thành tân hoàng đế nhất sẽ là ai?”

Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút, chợt trong đầu hiện lên hình ảnh một khuôn mặt vẫn còn non nớt thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, bật thốt lên, “Chẳng lẽ là…thập hoàng tử Lưu Triệt?”

Trong mắt Dạ Nhai Tích cũng dâng lên nét suy tư. Lúc còn ở Hán cung tuy Dạ Nhai Tích cũng nghe nói đôi điều về thập hoàng tử nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện Sở Lăng Thường chữa trị cho vị hoàng tử này.

“Lúc ta rời cung, thập hoàng tử vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”

“Phải, nhưng muội từng xem tướng mạo của thập hoàng tử, đứa bé đó quả thực có mệnh đế vương.”

“Vậy thì thực kỳ quái!” Dạ Nhai Tích đứng dậy, “Theo như muội đoán, vận nước Hung Nô suy bại cùng việc tân hoàng đế Đại Hán lên ngôi là chuyện mấy năm về sau. Chẳng lẽ thập hoàng tử đó chính là người sẽ khiến tương lai của Hung Nô khốn đốn?”

Sở Lăng Thường cũng không cách nào tưởng tượng ra, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Dạ Nhai Tích bằng ánh mắt tràn đầy sự lo âu, “Sư huynh, huynh nói xem, sư phụ vì muội mà sửa mệnh, vậy….việc sư phụ cải mệnh cho muội cũng là do vận mạng an bài sao?”

Một câu nói này của Sở Lăng Thường khiến gương mặt vốn bình thản của Dạ Nhai Tích cũng có sự biến đổi. Đúng vậy, nếu số mạng đã được sửa đổi, vậy sao kết quả phán đoán của Lăng Thường lúc trước và lúc sau lại giống nhau như vậy? Lưu Triệt có tướng đế vương, Lưu Vinh hiện lại làm thái tử, bọn họ vốn cùng có liên quan đến việc cải mệnh, không ngờ Lưu Vinh còn phải nhất định bỏ mạng, vô duyên với ngôi vị hoàng đế.

Sở Lăng Thường được sư phụ cải mệnh để bảo vệ tính mạng, lại bị Hách Liên Ngự Thuấn đưa về Hung Nô, giờ trở thành thái tử phi. Những chuyện này hết thảy là kết quả sau khi sư phụ cải mệnh hay là…vận mệnh đã sớm an bài?



Điều khiến người ta buồn cười chính là, huynh muội họ luôn được coi là có thể nhìn thấu số mạng, giờ lại phát hiện họ cùng những người khác đều phải nghe theo sự an bài của vận mệnh, không cách nào trốn khỏi, thậm chí không cách nào hiểu thấu.

Số mạng, rốt cục là thế nào?

Trong lúc nhất thời, ngay cả Dạ Nhai Tích cũng không hiểu rõ ràng. Một lúc lâu sau, Dạ Nhai Tích mới mở miệng, “Lúc trước, muội có đoán thái tử Hung Nô là ai hay không?”

Sở Lăng Thường cắn chặt môi, khó khăn nói, “Vu Đan!”

“Nhưng bây giờ ngồi trên ngôi vị thái tử chính là Hách Liên Ngự Thuấn.” Dạ Nhai Tích nhíu chặt hàng lông mày, “Vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Vận mệnh Đại Hán muội đoán trước sau đều như nhau, tại sao với vị trí thái tử Hung Nô lại khác biệt?”

“Sư huynh, có lẽ…cũng không phải không có sai lệch.” Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, cảm giác đau nhói quen thuộc nơi ngực lại lần nữa lan tràn, “Nghĩ lại xem, lúc đó muội thấy Lưu Triệt có tướng mạo đế vương, Lưu Vinh lại ngồi lên ngôi vị thái tử, nhưng Lưu Vinh sẽ mất mạng trong tương lai, nói không chừng người lên ngôi tân hoàng đế chính là Lưu Triệt. Nói cách khác, Lưu Triệt sớm muộn cũng sẽ được phong làm thái tử. Nhìn thiên tượng phương Nam, gần đây thường có đột biến, có lẽ điềm báo đã bắt đầu. Hách Liên Ngự Thuấn mặc dù bây giờ là thái tử, nhưng nếu số mạng thật sự không cách nào sửa đổi, thì dù Hách Liên Ngự Thuấn có làm thái tử cũng không cách nào trở thành Thiền Vu mới. Nếu như Vu Đan lại trở thành thái tử, như vậy chẳng phải hết thảy mọi chuyện vẫn tiến hành theo số mạng đã an bài hay sao?”

“Như vậy tức là Hách Liên Ngự Thuấn đang gặp nguy hiểm.” Dạ Nhai Tích không khó để đưa ra kết luận này. Một khi Vu Đan trở thành thái tử, vậy tức là Hách Liên Ngự Thuấn sẽ thất sủng, hậu quả sẽ không cách nào dự liệu được.

Mà điều khiến Dạ Nhai Tích lo lắng nhất là Lăng Thường lại không cách nào xem được vận mạng của Hách Liên Ngự Thuấn, Vu Đan, Nam Hoa công chúa cùng bản thân huynh muội họ. Điều này nói lên điềm gì đây?


Sở Lăng Thường đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Dạ Nhai Tích. Bản thân nàng cũng đã nhiều lần thử đoán vận mạng của mấy người họ, nhưng đáng tiếc đều không có kết quả như nhau. Những chuyện nàng muốn biết đều hoàn toàn mờ mịt.

“Ngự Thuấn nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Đại Hán có sự biến đổi đương nhiên sẽ tác động tới Hung Nô, muội không thể trơ mắt nhìn Ngự Thuấn gặp chuyện không may.”

“Lăng Thường, chẳng lẽ muội cũng muốn vì Hách Liên Ngự Thuấn nghịch thiên cải mệnh? Cải mệnh có lẽ là chuyện cũng không thực sự tồn tại, nếu như Vu Đan thật sự danh chính ngôn thuận trở thành thái tử, vậy cũng không có cách nào thay đổi.” Dạ Nhai Tích cảm giác mình cần phải nhắc nhở Sở Lăng Thường một chút.

“Muội mặc kệ! Muội chỉ cần Ngự Thuấn không có chuyện gì.” Ánh mắt Sở Lăng Thường loé lên đầy kiên định, rồi lại nhìn về phía Dạ Nhai Tích, “Nếu đổi lại là Nam Hoa công chúa, huynh sẽ thế nào?”

Dạ Nhai Tích có chút sững người lại, đáy mắt dần dâng lên sự nghiêm túc cùng âm trầm như bàn thạch, “Ta sẽ làm tất cả để bảo vệ tính mạng cho cô ấy.”

Nghe vậy, Sở Lăng Thường khẽ mỉm cười, nụ cười tươi tắn hệt như cành hoa lê chớm nở đầu xuân, “Muội không biết là do cải mệnh hay vận mệnh an bài, nhưng muội sẽ dốc hết sở học để cải mệnh cho Ngự Thuấn. Giang sơn, chưa chắc chỉ có Trung Nguyên.”

Dạ Nhai Tích có thể thấy được đôi mắt Sở Lăng Thường sáng lên đầy quả quyết.


Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 7 Chương 13: Phần 2: Sự biến đổi dị thường